Bắc Tiểu Lục hơi ngẩn người, nhưng không chút chậm trễ xoay người bay tới hướng lưu tinh. Hai tay đánh ra một đạo pháp quyết, chân nguyên chuyển động hào quang vặn vẹo rồi hóa thành hai cái Cự Thủ màu đen, làm một cái động tác chụp tới đám lưu tinh kia.
Bắt được hai khối, thần thức Bắc Tiểu Lục vừa động Cự Thủ đã thu hồi chúng trở lại. hắn nhanh chóng thu vào túi trữ vật, quay sang đã thấy khối lưu tinh cuối cùng, chớp chớp một cái đã biến mất ở một phương hướng khác.
Mà ở phía xa tiếng động cũng nhỏ dần, kim sắc quang trụ cũng càng lúc càng mờ nhạt.
Bắc Tiểu Lục không chút do dự bay về hướng bên ngoài Hoang Thiên Lĩnh.
Đúng lúc đó, ngọn núi bên kia chấn động kịch kiệt. Một vùng vốn là đất đá nhanh chóng biến thành dung nham nóng chảy. Từ xa nhìn lại chỉ thấy một vùng hỏa diễm. Nơi đó có mười mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Hoang Lĩnh Môn đang ngự kiếm trên không, sắc mặt biểu hiện vô cùng khó coi, chán nản có, phẫn nộ có, còn có cả kinh hoảng.
Bọn họ đứng ở đây chờ mãi mà không thấy môn chủ trở về, trong lòng đang sốt ruột thì dị bảo xuất thế. Bất đắc dĩ một vị lão giả có tiếng nói nhất ở đây, đành phải ra lệnh cả bọn mở trận pháp khống chế tình hình.
Ban đầu sự tình tiến triển khá thuận lợi, mặc dù không có môn chủ nhưng hơn mười tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có thể vận hành trận pháp, thu được dị bảo.
Tận mắt nhìn thấy cột kim quang phát ra, trong lòng đang vui mừng. Đúng lúc này, một viên niệm châu trong tay lão giả thủ lĩnh đột nhiên vỡ vụn.
Điều này khiến tất cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nơi đây đều biến sắc kinh hãi. Hạt châu kia chính là bổn mạng linh châu của môn chủ sư huynh, chẳng lẽ môn chủ đã xảy ra chuyện?
Đám tu sĩ Hoang Lĩnh Môn tràn ngập sợ hãi, nhất thời có kẻ vận chuyển chân nguyên sai lệch, khiến cho trận pháp mất cân bằng.
Thấy thế sắc mặt lão giả đại biến, vội quát to muốn nhắc nhở các vị sư đệ nhưng đã không kịp. Trận pháp mất cân bằng khiến quỹ đạo của bảo vật xảy ra sai lệch, hóa thành mấy đạo lưu tinh biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
“Chuyện này….” Mấy vị Trúc Cơ nuốt nước bọt, trong lòng đại loạn.
Lão giả thủ lĩnh quát to một tiếng, tức giận nói: “.Còn đứng ngây ở đó làm gì, mau đuổi theo bảo vật”
Mọi người vội vàng lấy lại tinh thần, đuổi theo hướng lưu tinh biến mất. Trong lòng ai cũng hoảng sợ, chuyện lần này vượt ngoài dự tính ban đầu của bọn họ, môn chủ sư huynh không rõ sống c·hết, bảo vật thì biến mất. Nếu như bọn họ không cầm được bảo vật trở về, có lẽ không cần sư thúc trừng phạt, tất cả thế lực lớn nhỏ bên ngoài Hỏa Châu đều sẽ thanh trừng Hoang Lĩnh Môn bọn họ.
Hơn nữa trong Hoang Lĩnh Thiên vẫn còn dư nghiệt của những thế lực khác, phải nhanh chóng g·iết sạch bọn họ rồi đoạt lại bảo vật.
Bắc Tiểu Lục một đường triển khai phi kiếm với tốc độ nhanh nhất có thể, người bên dưới hay bên trên chỉ cảm thấy một độn quang như tia chớp vừa vượt qua họ, không nhìn rõ mặt mặt mũi, chỉ có thể nhận biết đây là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Rất nhanh hắn đã đến cửa ra Hoang Lĩnh Môn. Mắt thấy một đạo độn quang tốc độ kinh người từ bên trong lao ra, đám đệ tử cấp thấp Hoang Lĩnh Môn thủ hộ bên ngoài Truyền Tống Trận cực kì kinh ngạc.
Mắt thấy sắp thoát khỏi trong đây, Bắc Tiểu Lục liền thoải mái. Chỉ cần chạy khỏi phạm vi thế lực của Hoang Lĩnh Môn, rồi tìm một địa phương hoang vu vắng vẻ thu liễm khí tức đi vào Ngũ Hành thế giới, đối phương dù là Kim Đan muốn truy tung hắn chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Nhưng đúng lúc này bên ngoài Hoang Lĩnh Thiên chợt nổi lên hai luồng khí tức. Bắc Tiểu Lục nhíu mày.
“Không nghĩ tới bên ngoài Hoang Lĩnh Thiên lại cử hai vị tu sĩ Trúc Cơ, xem ra đám đệ tử chạy ra được bên ngoài, cũng không thoát khỏi t·ử v·ong”. Nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Hừ! Muốn cản bản thần tử sao? Còn lâu nhé!
Thất Kiếp Kiếm Pháp, thức thứ hai Thương Hải Kiếp!
Đôi mắt Bắc Tiểu Lục lóe sáng, giơ trường kiếm trong tay, trong đầu hồi tưởng kiếm chiêu này.
Bá!
Trường kiếm vung lên Bắc Tiểu Lục chém ra một kiếm.
Cảm nhận đầu tiên đó là kiếm quang không hề sắc bén, mà phảng phất như có một cơn s·óng t·hần phá không mà đến, tầng tầng lớp lớp cuồn cuộn không ngừng.
Lôi biển s·óng t·hần ba lớp, mãnh liệt vô cùng, quét ngang hết thảy mọi thứ cản đường, một mạch tiến về phía trước.
Hai gã tu sĩ Trúc Cơ vốn đang khí thế hừng hực, liền trông thấy một màn như vậy, liền biến sắc nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Ầm ầm!!
Bạo tạc nổ ầm ầm liên tục, sóng lôi kiếm khí tràn ngập xung quanh, trong nháy mắt đã đem hai gã tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ hóa thành bột phấn, hòa vào làm một cùng thiên địa.
Chưa dừng tại đó, nguyên một địa phương rộng lớn chớp mắt đã chia năm xẻ bảy, mặt đất bị cường lực làm cho bạo tạc.
Đây cũng không phải lần đầu hắn thi triển Thương Hải Kiếp, hắn biết kiếm chiêu này rất mạnh. Trước đó giai đoạn Luyện Khí Kỳ đánh chiêu thức này, chỉ giống như cưỡi ngựa xem hoa. Sau khi lên Trúc Cơ bộ kiếm pháp này giống như lột xác hẳn ra, đến hắn nhìn cũng không nhận ra nổi.
Bắc Tiểu Lục mỉm cười, cũng không dừng lại chút nào ngự kiếm độn quang biến mất khỏi chân trời.
“Kiếm chiêu này thật mạnh!”
Một giọng nói kh·iếp sợ vang lên đột ngột, không phải ai khác nàng chính là Tiêu Mị, vốn dĩ đến đây nàng đã phát hiện ra khí tức của hai gã Trúc Cơ kỳ. Thầm nghĩ bản thân khó có thể chạy thoát được, liền thấy một vị thiếu niên ngự kiếm đến.
Nàng nhận ra người đến chính là Bắc Tiểu Lục, vốn đang định tiến lên chào hỏi, liền thấy một màn kinh khủng kia. Chợt nàng lấy lại tinh thần, phát hiện nơi đây chẳng khác gì đất hoang, bóng dáng của Bắc Tiểu Lục cũng đã biến mất.
Nàng đâu dám chần chừ phút giây nào, ngự kiếm độn quang nhanh chóng rời đi.
Động tĩnh nơi đây không nhỏ, đám người trưởng lão của Hoang Lĩnh Môn lập tức kéo đến nơi đây. Vừa tới nơi lão giả thủ lĩnh tròng mắt liền co rút lại, trong lòng hít một hơi lạnh. Lão cố gắng kiềm chế hoang mang trong lòng, nhìn một vị trung niên nam tử vừa tới sau hỏi:
“Người bên trong đã diệt hết hay chưa?”
Vị nam tử bị hỏi không có lập tức trả lời lão giả, dường như vị nam tử này vẫn chìm đắm trong sự kinh hãi trước mặt.
“Sư đệ, sư đệ ngươi có nghe được không?” Vị lão giả này quát nhẹ một tiếng hỏi lại.
“A, sư huynh ngươi vừa hỏi ta điều gì?” Vị nam tử này giật mình tỉnh táo lại.
“Bên trong đã xử lý hết rồi sao?” Lão giả cũng không tức giận chậm rãi nói ra.
Nam tử gật đầu, tâm trạng hết sức trầm trọng, “Đúng vậy!”
Nhận ra trong giọng nói của nam tử lộ ra vẻ trầm trọng, lão giả hơi khựng lại rồi hỏi: “Không tìm được”
Lần này gã nam tử kia trầm mặc không nói chuyện, không khí hiện trường vô cùng căng thẳng.
Lão giả thở dài một hơi, nhìn lên bầu trời nói: “Trời muốn diệt Hoang Lĩnh Môn ta, hết rồi, tất cả đều đã hết thật rồi”
Một vị nữ tử Trúc Cơ tầng bốn lên tiếng, “Chúng ta còn sư thúc, người chắc chắn sẽ có cách”
Lão giả cười khổ lắc đầu, “Các ngươi nghĩ rằng chỉ có mỗi mình sư thúc là Kim Đan kỳ, thất bại lần này chính là diệt vong của môn phái”
Nói xong lão giả nhìn tất cả mọi người, tâm trạng nặng nề nói, “ Trở về môn phái nơi đây không còn gì để chúng ta quan tâm nữa”
Lập tức hơn chục độn quang bay lên không trung rồi biến mất khỏi Hoang Lĩnh Thiên.
Hơn một giờ sau. Bắc Tiểu Lục đã ngự kiếm bay đi được mấy trăm dặm. Đã rời khỏi phạm vi thế lực của Hoang Lĩnh Môn nên lúc này đã tương đối an toàn.
Hắn dừng độn quang lơ lửng trên bầu trời. Nơi đây là ngã ba, theo hướng nam có thể quay về thị trấn sa mạc ban đầu, còn theo hướng tây đi chừng mấy ngàn dặm là có thể đi vào trung tâm Hỏa Châu.
Bắc Tiểu Lục không do dự chút nào xoay người hướng về phía tây bay đi.
Lúc này Bắc Tiểu Lục tìm được một cái hang động bí ẩn tại vùng núi hoang này, sau đó đi vào trong Ngũ Hành thế giới. Lần này đến Hoang Lĩnh Thiên hắn thu hoạch không tệ cần phải kiểm kê lại.
Đầu tiên Bắc Tiểu Lục đem Ngân Nguyệt hoa cùng Lưu Huỳnh thảo cho vào một cái hộp gỗ, hộp này được chế tạo từ một loại tài liệu đặc thù, linh dược sau khi hái xuống để vào trong này, thì sẽ không mất đi dược lực.
Tiếp theo Bắc Tiểu Lục cầm túi trữ vật của Lĩnh Ngộ chân nhân đem toàn bộ những thứ bên trong đổ ra.
Rầm một tiếng phát ra những âm thanh leng keng. Không hổ là môn chủ của một môn phái, gia tài của lão này phong phú vượt xa hắn tưởng tượng, có tới hơn mười ngàn khối linh thạch là trung phẩm, ngoài ra còn có không bình nhỏ đan dược và mấy kiện pháp khí hạ phẩm.
Bắc Tiểu Lục khẽ đảo mắt qua một kiện pháp khí bắt mắt nhất trong đó.
Đó là một thanh đao màu đỏ đẫm, tản mát ra sát khí vô cùng ác hàn mang theo thuộc tính kim, đáng tiếc thuộc tính không phù hợp hắn, cũng chỉ có thể cất tạm bên trong nhẫn trữ vật.
Đối với mấy bình đan dược Bắc Tiểu Lục ngó qua không quá để hắn chú ý, đa số nhiều loại nhưng phẩm chất toàn là hạ phẩm, cơ bản tạm thời không giúp được cho hắn.
Bắc Tiểu Lục lấy từ nhẫn trữ vật ra hai kiện bảo vật mà hắn vô tình lấy được.
Đó là một khối ngọc giản và một khối lệnh bài màu lam ngọc bích. Bắc Tiểu Lục tâm lý rất tò mò muốn biết bên trong khối ngọc này chứa thứ gì, thần thức khẽ xâm nhập vào ngọc giản.
Trong ngọc giản ghi lại một thiên cấp công pháp, mà mất hơn một canh giờ Bắc Tiểu Lục mới xem hết được. Sau khi thu hồi thần thức trên mặt Bắc Tiểu Lục hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Phải biết hệ thống tu luyện Tu chân giới ở đại lục này rất đặc biệt, từ Luyện Khí Kỳ đến Hóa Chân Kỳ phải trải qua chín đại cảnh giới, mỗi đại cảnh giới đều có công pháp phù hợp.
Tức là Luyện Khí kỳ có một loại công pháp, Trúc Cơ Kỳ có một loại công pháp khác, đến Kim Đan kỳ thì tu luyện công pháp lợi hại hơn.
Có điều công pháp ghi lại trong ngọc giản này rất đặc biệt, được chia làm ba phần thượng trung hạ, dành cho ba đại cảnh giới.
0