Bắc Tiểu Lục đoán không sai, chiếc diều bự chà bá kia chính là một món Hư Khí, từ trên chiếc diều bước xuống là một tu sĩ tướng mạo bình thường niên kỷ khoảng năm mươi, tóc đen dài, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị. Gã vừa bước xuống, lại nhíu mày dùng thần thức cẩn thận quét về phía mà Bắc Tiểu Lục vừa đứng, dường như cảm giác được sự hiện diện trước đó của Bắc Tiểu Lục.
Cũng may trong Ngũ Hành thế giới rơi vào giữa một khoảng đầy bùn đất xương khô của La Khấu Vọng, nếu như không cẩn thận xem xét, thì thật không thể nhìn ra. Gã tu sĩ dùng thần thức quét một hồi lâu, nhưng không phát hiện ra gì.
Sau khi xác định La Khấu Vọng không có tu sĩ nào khác, gã tu sĩ này mới thu hồi thần thức của mình lại.
Đối mặt với tu sĩ cực kỳ cao thâm như này, Bắc Tiểu Lục cũng không dám có chút sơ suất nào, hắn ở lại trong Ngũ Hành thế giới ước chừng khoảng trọn vẹn thời gian ba ngày, lúc này mới thu lại hơi thở của toàn thân thể, cẩn thận bước ra khỏi Ngũ Hành thế giới.
Sau khi đoán gã tu sĩ kia có thể đã rời đi, Bắc Tiểu Lục mới đi ra ngoài cảm nhận bốn phía vẫn như cũ âm u lạnh lẽo vốn có của nó.
Phát hiện người kia đã rời đi, Bắc Tiểu Lục lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ lúc mình bước ra, lại bị gã kia bắt tại trận. Lúc đó cho dù hắn có lại trốn vào Ngũ Hành thế giới thì cũng không còn cơ hội ra ngoài nữa.
Nhưng Bắc Tiểu Lục lại phát hiện ra điểm bất thường, chỗ này so với chỗ mà hôm qua hắn đến dường như có chút khác biệt. Nhưng cụ thể là khác ở chỗ nào, hắn lại nhìn không ra. Nghĩ đến đây Bắc Tiểu Lục lại cẩn thận phóng thần thức ra, cẩn thận xem xét tình hình xung quanh.
Sau nửa tiếng đồng hồ, Bắc Tiểu Lục thu thần thức lại, hắn đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. Gã tu sĩ hôm qua đến đây là bố trí trận pháp, chẳng những bao gồm Khốn Trận mà còn cả mấy Sát Trận nữa. Nhưng những trận pháp này rất bí mật, hơn nữa lại nối liền nhau, có thể thấy được trình độ bố trí trận pháp của người này không tầm thường.
Nếu không phải trình độ bố trí trận pháp của hắn có tiến bộ, phát hiện ra một chút xíu khác thường thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hắn không rõ mục đích của người này đến đây làm gì? Lại còn bố trí cẩn thận các loại trận pháp. Bắc Tiểu Lục đương nhiên sẽ không cho là gã này đến là để đối phó với hắn, tu vi này của hắn, đối với gã cũng chẳng khác gì trứng chọi đá.
Tuy nhiên Bắc Tiểu Lục lập tức nghĩ đến, người này nếu như bố trí những trận pháp này ở đây, chứng tỏ người này nhất định sẽ quay lại đây, hoặc là vì đối phó với người nào đó. Nếu như người này vẫn còn đến nữa, vậy thì hắn có nên ở lại tiếp tục tìm kiếm Hắc Tử Lôi Viêm?
Nếu chẳng may đang tìm kiếm thì bị người kia biết thì làm sao? Bắc Tiểu Lục đang rối rắm không biết có nên thu Hắc Tử Lôi Viêm hay không, thời gian của hắn có hạn, nếu như hôm nay không thu Hắc Tử Lôi Viêm, hắn cũng không biết khi nào mới có cơ hội nữa.
Nhưng mà trình độ trận pháp của hắn có tăng lên nhưng cũng chưa chắc dễ dàng thu được dị hỏa.
Sau khi quyết định, Bắc Tiểu Lục không đi xem Hắc Tử Lôi Viêm ngay, mà lại tiến vào Ngũ Hành thế giới, hắn ở trong luyện chế mấy Trận Kỳ xong, lúc này mới ra ngoài.
Bắc Tiểu Lục luyện chế ra Trận Kỳ đương nhiên có tác dụng của nó, tu vi của hắn vẫn còn quá thấp, một khi đã vào Ngũ Hành thế giới rồi, thì không có cách nào quan sát tình hình bên ngoài. Hắn chuẩn bị bố trí một trận pháp khác ngay trong trận pháp của gã kia, nhưng trận pháp này lại là một trận pháp theo dõi. Mục đích chính là một khi hắn tiến vào Ngũ Hành thế giới rồi, vẫn có thể thông qua trận pháp này mà theo dõi tình hình bên ngoài, đối với hắn mà nói có tác dụng rất lớn.
Mặc dù Bắc Tiểu Lục rất muốn thay đổi một chút mấy trận pháp trước mặt, đem những trận pháp công kích này khống chế trong tay. Nhưng Bắc Tiểu Lục không dám, hắn chỉ có thể bố trí một trận pháp theo dõi hòa vào trận pháp của gã kia. Ngay cả trình độ trận pháp lẫn tu vi đều không phải đối thủ, hắn làm sao dám mạo hiểm chọc ra cái phiền phức này.
Một trận pháp dũng mãnh không những cần nghiên cứu trình độ trận pháp của người bố trí trận, mà tu vi cũng là một nhân tố quan trọng. Cho nên hắn chỉ có thể vụng trộm đặt trận pháp của mình, ngoài ra không dám làm gì hơn.
Nhưng vì đề phòng không may, Bắc Tiểu Lục còn luyện chế ra vô số Trận Kỳ, chỉ có điều hắn không bố trí những trận kỳ này xuống. Hắn nghĩ rằng làm bất cứ một chuyện gì cũng phải xem xét đến tình huống xấu nhất, mặc dù hắn không dám động gì đến trận pháp trước mắt. Nhưng một khi hắn bị gã kia phát hiện ra hắn, hắn cũng tự tin phá hỏng Sát Trận cùng Khốn Trận ít nhất sẽ cản chân gã đó trong phút chốc, sau đó tìm cơ hội trốn thoát.
Sau khi bố trí xong tất cả những thứ đó, Bắc Tiểu Lục mới tiến đến nơi có Hắc Tử Lôi Viêm theo tấm bản đồ bên trong ngọc giản. Nửa tiếng sau, Bắc Tiểu Lục đi đến một thâm cốc ngay bên cạnh phía đông nam La Khấu Vọng.
Dựa theo những gì mà trên ngọc giản nói, trong thâm cốc này có một tu sĩ đ·ã c·hết trong đó, người tu sĩ này từng lấy được Hắc Tử Lôi Viêm, nhưng chưa kịp luyện hóa thì đ·ã c·hết.
Thần thức của Bắc Tiểu Lục quét qua một chút, lại phát hiện dưới này không có gì, trong lòng hắn có chút nghi hoặc, không lẽ phía dưới có bố trí trận pháp che chắn thần thức. Nhưng với trình độ trận pháp sư cấp năm như hắn, cũng phải phát hiện ra một chút dấu vết gì chứ, chẳng lẽ nơi đây còn ẩn giấu điều gì khác sao?
Phạm vi của La Khấu Vọng rất rộng, hơn nữa bây giờ lại có một tu sĩ cường giả bố trí Khốn Trận, Bắc Tiểu Lục khá e ngại Khốn Trận này. Cho nên để tránh gây ra gã tu sĩ kia hoài nghi, Bắc Tiểu Lục đành phải độn thổ tiến vào trong lòng đất.
Khi Bắc Tiểu Lục độn thổ xuống đất khoảng 200m, thân hình dừng lại, cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao thần thức của hắn không thể nào quét vào nơi này được.
Nơi này không ngờ lại là một trận pháp che chắn tự nhiên, có trận pháp này tồn tại cho dù là thần thức tu sĩ Ngưng Thể cũng không thể quét vào được. Mà sẽ bị trận pháp che chắn tự nhiên này dời đi khỏi, thậm chí người bị dời đi cũng nhận ra được.
Chỉ có điều làm cho Bắc Tiểu Lục ngạc nhiên nhất, nơi này bí mật như vậy, cũng không có dấu hiệu đặc biệt nào, tại sao lại có người có thể phát hiện mà vẽ lại? Hơn nữa đã biết bí mật nơi này dù không dùng được thì cũng có thể đấu giá mà. Không hiểu tại sao thông tin tuyệt mật quan trọng này lại rơi vào trong tay một gã tu Trúc Cơ.
Nhưng những vấn đề này chỉ xuất hiện trong nháy mắt trong đầu Bắc Tiểu Lục, sau đó lập tức bị hắn gác qua một bên. Bắc Tiểu Lục xuyên qua trận pháp che chắn tự nhiên, tiến vào một căn phòng đá rộng lớn.
Căn phòng đá này thoạt nhìn không đến mười mét vuông, nhưng căn phòng này hoàn toàn bị vây bởi trận pháp che chắn thiên nhiên kia. Cảm giác căn phòng đá này xuất hiện rất tự nhiên, nhưng Bắc Tiểu Lục biết rằng đó là không thể nào. Theo hắn suy đoán trận pháp tự nhiên che chắn thần thức đã bị người khác phát hiện ra, sau đó người đó mới làm ra thạch thất này.
Đi vào bên trong thạch thất Bắc Tiểu Lục nhìn thấy một bộ hài cốt, hắn đoán đây chính là tu sĩ mà trong ngọc giản đã nói đến. Hắn quan sát thật kỹ trong phòng nhưng không thấy tung tích của Hắc Tử Lôi Viêm đâu cả.
Sau một hồi dò xét khắp mọi nơi trong đây, hắn phát hiện ra sau một mặt tường thạch thất có một không gian trống, Bắc Tiểu Lục một kiếm chém ra bức tường liền lập tức bị sụp đổ, xuất hiện trước mắt hắn là một đóa hoa màu đen bên trong xen lẫn chút màu tím than đang bồng bềnh.
Đây là Hắc Tử Lôi Viêm sao? Bắc Tiểu Lục nhìn chằm chằm ngọn lửa ảm đạm đó trong lòng khó hiểu.
Theo suy nghĩ của Bắc Tiểu Lục, cho dù Hắc Tử Lôi Viêm không được xếp trong bảng xếp hạng, nhưng sao trông yếu đuối thế này. Hơn nữa Bắc Tiểu Lục cũng biết sự trưởng thành của dị hỏa cũng tương đối gian nan, cho dù lấy được qua mấy trăm năm cũng chưa chắc có thể thăng cấp được.
Hắc Tử Lôi Viêm khác rất nhiều so với các dị hỏa khác, nghe nói màu sắc của dị hỏa này khó lòng mà thay đổi được. Không giống như dị hỏa phẩm cấp được phân chia từ cố định.
Theo như tu chân giới dị hỏa được phân từ thấp đến cao: vàng, cam, đỏ, xanh lục, xanh dương, lam, tím. Mồi lửa cấp thấp nhất chính là màu vàng nhạt, chỉ sau khi mồi lửa thăng cấp đến màu vàng đậm, mới có thể thăng cấp lên màu cam
Nghĩ đến đây, Bắc Tiểu Lục lắc lắc đầu, tuy rằng không biết đóa dị hỏa này mạnh yếu như nào nhưng đối với hắn cũng rất quan trọng. Khi thần thức của Bắc Tiểu Lục đang tập trung vào Hắc Tử Lôi Viêm, chuẩn bị thu Hắc Tử Lôi Viêm, bỗng nhiên có cảm giác không ổn. Đóa Hắc Tử Lôi Viêm này căn bản không thể đứng tại một chỗ này được, mà nó bị cấm chế giam cầm tại đây.
Nếu muốn lấy Hắc Tử Lôi Viêm nhất định phải phá cấm chế này.
Cấm chế và trận pháp có một chỗ chung, nhưng cấm chế đơn giản hơn nhiều so với trận pháp. Những tu sĩ bình thường có thể bố trí cấm chế đơn giản này. Nhưng cấm chế cao cấp cũng phức tạp không kém trận pháp, thậm chí còn mạnh hơn nhiều.
Vốn dĩ Bắc Tiểu Lục cho rằng cấm chế này đối với hắn mà nói cũng không là vấn đề gì, nhưng khi thần thức của hắn đang cẩn thận quét cấm chế này, lập tức hắn biết mình đã sai hoàn toàn. Cấm chế này không những mạnh mẽ, hơn nữa còn mạnh hơn những gì hắn đã nghĩ, ít nhất hiện tại hắn không thể bố trí ra được cấm chế này.
Điều càng làm cho Bắc Tiểu Lục chấn động, cấm chế này không ngờ lại là một cấm chế công kích. Nói cách khác nếu như không phá giải được, cấm chế này sẽ công kích chính người phá giải nó.
0