0
...
Một ngày sau, Bắc Tiểu Lục khống chế 'Tiểu Hắc' trực tiếp xuyên qua cấm chế. Sau khi 'Tiểu Hắc' rất nhanh bò ra phạm vi khoảng hai mươi ngàn dặm, Bắc Tiểu Lục xác định nơi này đã ngoài tầm phạm vi theo dõi của hai gã tu sĩ Hư Thần kia, nên mới đi ra từ trong thế giới trang vàng, sau đó bước lên phi kiếm' rời đi với tốc độ nhanh nhất.
Tu vi của Bắc Tiểu Lục tuy rằng không cao, nhưng sau khi trải qua xã hội đ·ánh đ·ập hắn không còn ngây thơ nữa. Khi hắn nhìn thấy cấm chế theo dõi kia, còn có vô số cấm chế hình ảnh. Hắn không dám đặt hết niềm tin vào may mắn, hắn đã nghĩ tới tình huống xấu nhất phải đối mặt.
Phải biết nhiều cấm chế theo dõi như vậy, Tiểu Hắc cho dù đã thu nhỏ giống như một con tiểu xà bình thường, cũng sẽ bị cấm chế theo dõi ghi chép Hơn 'Tiểu Hắc' hướng đi lại ra bên ngoài điều này sẽ khiến ánh mắt hai tu sĩ Hư Thần chăm chú nhìn vào trên người 'Tiểu Hắc'.
Bọn họ sở dĩ không chú ý tới 'Tiểu Hắc" bởi vì dù Hư Thần cũng khó có thể ký sinh trên người sinh vật, hơn nữa cũng khó mà nghĩ tới được một thứ giống như Ngũ Hành thế giới. Nhưng Bắc Tiểu Lục biết rằng, bọn họ sẽ tra ra sự quỷ dị của 'Tiểu Hắc' đó chỉ là vấn đề thời gian.
Lại vài ngày trôi qua, Bắc Tiểu Lục ngự kiếm đi đến mấy thành thị gần đó, thay đổi tướng mạo đi vào bên trong. Tại Hỏa Châu hắn phát hiện ra một điều, ở nơi đây có bố trí Truyền Tống Trận. Truyền Tống Trận có thể đi tới Kim Châu, Mộc Châu cùng Độn Châu, đặc biệt hắn phát hiện đi tới Việt Châu có thể thông qua Truyền Tống Trận.
Nhưng phải đi từ Độn Châu, sau đó từ Độn Châu dùng truyền tống trận đi tới Băng Châu, sau đó tiếp tục dùng Truyền Tống Trận đi đến Việt Châu. Mặc dù nghe có vẻ phức tạp nhưng đỡ hơn việc phải ngự kiếm vượt qua nhiều vùng lãnh thổ nguy hiểm.
Tính tới thời điểm hiện tại Bắc Tiểu Lục đi ra ngoài La Khấu Vọng đã hơn hai tháng, hắn đi vào một thành thị sau đó nộp 15 linh thạch phí di chuyển, thông qua Truyền Tống Trận đi đến Độn Châu.
Vừa đến nơi Độn Châu, hắn liền phát hiện mình đứng trên quảng trường, nơi đây có bốn người canh giữ trước cửa Truyền Tống Trận. Hắn nhìn qua tu vi cũng chỉ là Trúc Cơ tầng bảy, cũng không quá cao nhưng cũng đủ chấn nh·iếp tu sĩ bình thường.
Bốn người nhìn thấy hắn đi ra mặt không đổi sắc, Bắc Tiểu Lục cũng giống như những người bình thường khác, không ai chú ý hắn cả, rất thuận lợi đi vào thành. Nơi hắn vừa đến chính một trong những thành thị khá mạnh ở Độn Châu, Độn Linh Thành.
Hắn thuê một động phủ giá 20k linh thạch để ở, trong tay có tiền không nhất thiết phải chen chúc vào một nơi không an tàn. Động phủ mà hắn thuê được bố trí một trận pháp cấm chế cấp 7, có thể ngăn cản tu sĩ Nguyên Anh tính an toàn vẫn tương đối an toàn rồi.
Từ người tiểu nhị dẫn đường hắn cũng đã hiểu được một số thông tin của Độn Châu. Nơi đây là Độn Linh Thành một trong tam thiên thành của Độn Châu, nghe nói thành chủ không phụ thuộc bất cứ tông môn nào, thực lực đã bước vào Hư Thần hậu kỳ, còn chính xác cấp độ nào vẫn chưa ai biết.
Vừa vào bên trong động phủ hắn liên tiếp bố trí một loạt trận pháp, mặc dù nơi đã có sẵn trận pháp nhưng nếu kết hợp trận pháp của hắn dù là Hư Thần cũng không thể một vài kích liền có thể đánh vỡ được. Trình độ trận pháp của hắn đã đạt tới Trận Pháp Sư cấp 6, chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian hắn liền có thể bước vào Trận Pháp Sư cấp 7.
Hắn cũng không biết tại sao bản thân học tập trận pháp lại nhanh đến mức như vậy, hầu như gặp bình cảnh rất ít, thất bại khi bố trí trận pháp cũng đã giảm bớt.
Sau khi bố trí trận pháp xong xuôi Bắc Tiểu Lục lập tức đi vào bên trong động phủ, bên trong cơ bản giống như một khuôn viên tu luyện, có một dòng suối cùng một động thạch thất rất rộng, cỡ khoảng ba mươi mét vuông. Trong góc phải có một viên thạch màu trắng noãn được gọt thành hình ngũ giác, ở giữa viên thạch có một tấm bồ đoàn, xem ra đó được chuẩn bị tu hành.
Lập tức ý niệm kẽ động chỉ thấy hắn liền xuất hiện bên trong Ngũ Hành thế giới. Ngay khi hắn vừa mới đi vào liền bị hình ảnh trước mắt chấn kinh, không nghĩ tới Tiêu Tử Hà đã tỉnh lại còn đang ngồi trò chuyện với ba con yêu thú. Nhìn thần sắc Tiểu Hắc hưng phấn một bên nói chuyện, hắn liền có thể nghe được mùi vị nịnh nọt.
Trong lòng thầm mắng tên này thật không có tiền đồ, chưa gì đã bị nữ sắc bắt đi. Tiểu Hắc đang thao thao bất tuyệt liền cảm nhận đằng sau lành lạnh nó liền hiểu chuyện gì, cái đuôi cụp vào đầu cúi xuống hết sức. Ngay từ lúc Bắc Tiểu Lục đi vào Tiêu Tử Hà đã nhận ra, thần sắc lười biếng hơi ngoảnh sang nhìn Bắc Tiểu Lục.
“Ngươi tỉnh bao lâu rồi?” Bắc Tiểu Lục nhíu mày hỏi.
Thần sắc lười biếng dựa vào tảng đá, một tay chống cằm nhìn nhìn chằm chằm hắn mãi tới khi Bắc Tiểu Lục sắp nổi bão, nàng mới chậm rãi lên tiếng:
“Không lâu, chỉ mới hơn ba ngày”
Bắc Tiểu Lục hơi bực mình nói với nàng: “Ta đã dùng Truyền Tống Trận đi đến Độn Châu, chúng ta đang trong Độn Linh Thành…Đã an toàn ngươi có thể rời đi”
Nàng một thân váy xanh nhạt híp híp mắt cười nhìn hắn, ba phút sau mới thốt ra hai từ làm Bắc Tiểu Lục suýt đứng lên chửi bậy.
“Không đi!”
‘Thương thế ta chưa lanh đi ra khả năng bị phát hiện rất cao, đương nhiên ta không phải người không biết lý lẽ. Sau này ngươi có vấn đề về tu luyện hoặc vấn đề gì cứ hỏi ta, gặp phải kẻ thù ta có thể giúp ngươi ba lần ra tay”.
“Cái gì ngươi không đi? Bộ ngươi nghĩ trong đây là phòng trọ hay sao? Hmmm thuê cũng không được, Bắc Tiểu Lục ta còn kém chút kén chút điều kiện đó”.
Bắc Tiểu Lục khinh thương lên tiếng.
Một lúc sau…
“Điều thứ nhất ngươi không thể động chạm vào đồ vật của ta.
Điều thứ hai ngươi không thể đi vào bên trong Lâu Các.
Hừm thứ ba ngươi phải biết nấu ăn”
Hai vấn đề đầu tiên ngươi nói ta còn hiểu điều thứ ba là cái quỷ gì? Trong lòng Tiêu Từ Hà tràn ngập nghi hoặc nhưng chuyện này đối với nàng không thành vấn đề.
“Được không vấn đề!”
Bỗng nàng nghĩ tới điều gì giương mắt nhìn hắn hỏi: “ Ngươi không tò mò hai người kia vì vật gì mới tốn công tốn sức bày thiên la địa vọng t·ruy s·át ta sao?”
Thần sắc Bắc Tiểu Lục hết sức lãnh đạm nhìn qua nàng trả lời: “ Ta người này không quá thích xen vào chuyện của người khác…Hơn nữa đôi khi biết càng ít cũng chưa phải không tốt, ít ra sẽ không trêu chọc những rắc rối không cần thiết”
Nghe được lời hắn nói Tiêu Tử Hà có chút kinh ngạc, người này niên kỷ còn nhỏ nhưng mà tâm tư tương đối cẩn thận, ít nhất theo tuổi tác mà nói nàng vẫn rất ưa thích người thông minh.
“Được rồi vậy sau này việc bếp núc giao cho ngươi, ta đi tu luyện đây không có việc gì đừng làm phiền ta”
Nói xong hắn đưa toàn bộ gia vị và thịt yêu thú hắn dự trữ đưa cho nàng trong sự ngỡ ngàng của Tiêu Tử Hà. Sau đó đi vào trong Lâu Các ngủ một trận sảng khoái. Mãi đến ba giờ sau hắn mới tỉnh lại vươn vai uốn eo tinh thần vô cùng sảng khoái.
Đi ra bên ngoài Lâu Các chỉ thấy Tiêu Tử Hà đang bên trong Tụ Linh Trận bế quan, nhìn thấy trên bàn đồ ăn liền không để ý tới nàng nữa. Đến trước bàn ăn nhìn hơn mười đạo đồ ăn có chút kinh ngạc, ngay khi hắn gắp một miếng ngư chiên vào trong miệng, nhai nhai vài cái có chút gật đầu. Cô nàng này này tay nghề đúng là có chút bản lĩnh nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, ít nhất tay nghề cao hơn hắn.
Sau khi ăn xong giao lưu với đám Loan tỷ một lúc sau đó đi ra bên ngoài, trước khi đi còn không quên lườm một cái Tiểu Hắc làm nó co rúm người lại.
…
Nửa tháng sau, Bắc Tiểu Lục rời đi khỏi động phủ rồi tranh thủ rời đi khỏi Độn Linh Thành.
Mục tiêu của hắn lần này chính là Tịnh Toái Thành, nơi đó tương đối gần Vô Tâm Hải, cách Độn Châu hàng triệu dặm( 1 dặm = 1,61 km). Bắc Tiểu Lục thông qua ngự kiếm phi hành bay đến Độn Khí Thành trước, sau đó lại ngồi Truyền Tống Trận đến La Vọng Thành. Sau khi đến La Vọng Thành, hắn lại tiếp tục bay mấy ngày nữa, lúc này mới ngồi Truyền Tống Trận đến Tịnh Toái Thành, tất cả thời gian đi cũng mất gần một tháng.
Độn Linh Thành cũng coi là một thành lớn rồi, nhưng còn kém xa Tinh Toái Thành, Tinh Toái Thành không biết rộng hơn thành Độn Linh Thành bao nhiêu lần nữa.
Hơn nữa Bắc Tiểu Lục vừa đến Tinh Toái Thành cũng cảm thấy linh khí nơi này dày đặc hơn nơi khác rất nhiều, điều khiến cho Bắc Tiểu Lục càng chú ý đến là, tu sĩ Kim Đan nơi này thực sự rất nhiều.
Nếu nói Độn Linh Thành, chỉ thỉnh thoảng mới nhìn thấy tu sĩ Kim Đan mà thôi, còn ở Tinh Toái Thành này, mặc dù tu sĩ Kim Đan không đông như chó chạy ngoài đường nhưng nơi đâu cũng có thể thấy được. Nhưng càng bất ngờ hơn tu sĩ Nguyên Anh cũng rất nhiều, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy tu sĩ Hư Thần.
Bỗng trên quảng trường một khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt Bắc Tiểu Lục, Bắc Tiểu Lục trong lòng căng thẳng, hắn thậm chí theo bản năng định quay người bỏ chạy.
Gã tu sĩ kia rõ ràng là Lăng Vô Tiện tu vi Hư Thần trung kỳ, Bắc Tiểu Lục không ngờ tên này cũng có mặt tại Tinh Toái Thành. Không biết người được gọi là Huyền Thiền đã đến đây hay chưa, mà đây cũng đâu phải chuyện của hắn.
Bắc Tiểu Lục hơi linh động bắt chuyện một vị tu sĩ bên cạnh, “Tiền bối người kia khí thế mạnh quá ngài có biết là ai không?”
“Tinh Toái Thành sắp tới có cuộc thi Đan Sư. Người vừa rồi là Lăng tiền bối một trong Tam Kiệt Chuẩn Đan vương, thiên phú đan đạo nổi bật nhất trong thế hệ gần nhất của Bắc Vọng Châu.
“Tam Hoàng Chuẩn Đan vương?”
Bắc Tiểu Lục theo bản năng hỏi một câu.
Gã tu sĩ Kim Đan bên cạnh gật đầu nói:
“ Lăng tiền bối và hai người khác Đan Dương Tông đều là Linh đan sư cửu phẩm, bọn họ chỉ thiếu một bước nữa trở thành Đan vương, cho nên được chúng tu chân giả gọi là Chuẩn Đan vương. Lăng tiền bối xuất hiện ở Tinh Toái Thành, chắc chắn là vì cuộc thi Đan Sư sắp diễn ra tại đây…”
“Vậy hai người còn lại là ai?” Bắc Tiểu Lục tiếp tục hỏi.
Vị tu sĩ này dường như rất dễ nói chuyện cũng không chê hắn phiền, tiếp tục nói:
“Hai người còn lại rất đặc biệt, họ đều xuất sư cùng một truyền thừa, đồ đệ của tông chủ Đan Dương Tông. Ta chưa từng gặp hai người kia chỉ biết một người họ Huyền một người họ Tiêu, hơn nữa một trong Tam Hoàng có một vị nữ đan sư chính là Tiêu tiền bối.”