Sau khi trò chuyện một hồi lâu, Bắc Tiểu Lục đã biết thiếu nữ đứng sau Đăng Thanh Mộc chính là nữ nhi của ông ta Đăng Như Mộng. Nàng đã tu luyện tới Luyện Khí tầng thứ 8 rồi. Còn người thanh niên kia tên là Chu Tự đại đệ tử của Đăng Thanh Mộc, đã luyện đến Trúc Cơ tầng thứ năm. Còn lão già không nói câu nào lại là người có tu vi cao nhất của "Linh Đan Môn" không biết ông ta tên là gì, chỉ biết mọi người đều gọi ông ta là Vương thúc.
Mọi người làm quen với nhau rất nhanh, hơn nữa Bắc Tiểu Lục cũng nhìn ra, ngoài Đăng Thanh Mộc, Đăng Như Mộng và Chu Tự là những con người đơn giản thuần khiết, tâm địa không phức tạp gian xảo. Đăng Như Mộng tu vi mặc dù có chút thấp nhưng khuôn mặt và vóc dáng rất thanh tú, đặc biệt thanh niên Chu Tự đối xử với nàng rất có kiên nhẫn và chu đáo, nhìn qua hắn liền biết người này đang thầm thương trộm nhớ tiểu sư muội của mình.
Được rồi hắn có chút nhiều chuyện. Trở lại vấn đề cuộc thi Đan Sư, như Đăng Thanh Mộc môn chủ đã nói "Linh Đan Môn" có hai người dự thi. Ban đầu là do hai người Đăng Thanh Mộc và Chu Tự tham gia nhưng vì Đổng Thiên gia nhập vào, nên Chu Tự đã rút lui nhường vị trí đó cho Đổng Thiên.
Đổng Thiên đương nhiên là không chối từ rồi, y đến đây là vì chuyện này mà. Hơn nữa Chu Tự nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện ra Phàm đan bát phẩm mà thôi, mà chất lượng cũng không ổn định lắm, thế nên việc gã tham gia cuộc thi chỉ là để cọ sát mà thôi.
Đồng thời Bắc Tiểu Lục cũng biết, mặc dù điều kiện đăng ký tham gia cuộc thi vô cùng đơn giản nhưng các môn phái phái lại giới hạn người tham gia. Môn phái năm sao cũng không được phái quá năm người đi tham gia. Nhưng rất nhiều môn phái tông môn không có đến một người luyện đan, nên rất nhiều môn phái tông môn đều không có nhân tuyển tham gia. Đương nhiên cũng có rất nhiều thế lực tìm kiếm cho mình một vị Luyện Đan Sư trên danh nghĩa tham gia.
Bây giờ vẫn còn cách ngày tổ chức cuộc thi ba ngày, Đăng Như Mộng và Chu Tự chắc chưa bao giờ được đến chốn phồn hoa nhộn nhịp như Tinh Toái Thành, nên hai người không chịu ở một chỗ trong phòng trọ. Vốn dĩ Đổng Thiên còn muốn rủ Bắc Tiểu Lục đi ra ngoài một chuyến nhưng bị hắn từ chối nên đành đi một mình. Hắn không phải không muốn đi ra ngoài hóng gió, cơ bản hắn vẫn khá e ngại khi gặp phải tên Lăng Vô Tiện.
Bởi vì mỗi khi có sự kiện diễn ra các thế lực như : Tứ Tụ Lâu, Tụ Bảo Các,...sẽ không bỏ qua cơ hội để tổ chức các buổi đấu giá. Vừa có thể giao lưu với các thế lực còn có thể quảng bá địa vị của mình, bởi vì làm về thương nghiệp như này đối thủ cạnh tranh cũng không ít chút nào.
...
Thời gian ba ngày trôi qua nhanh chóng, cuộc thi Đan Sư đã chính thức bắt đầu, Đăng Thanh Mộc đã dẫn đám người Đổng Thiên đến quảng trường thi đấu từ rất sớm, mặc dù ông ta đến rất sớm nhưng quảng trường đã chật kín người từ lâu rồi.
“Nơi đây thật nhiều người”.
Đăng Như Mộng ngơ ngác nhìn khắp quảng trường toàn người là người. Không khỏi ngạc nhiên thốt lên một câu.
Đừng nói đến Đăng Như Mộng, ngay cả chính bản thân Bắc Tiểu Lục cũng ngạc nhiên không kém, quả thật rất nhiều người. Ở nơi cao nhất của quảng trường là khu vực cấm đã được vây lại thành khu vực thi đấu. Trên khu vực ghế giám khảo đã có hơn mười người ngồi rồi.
Bắc Tiểu Lục liếc nhìn, nhìn thấy Lăng Vô Tiện, ông ta ngồi ở vị trí bên trái ngoài cùng của hàng ghế ban giám khảo, khuôn mặt không hề có chút cảm xúc nào hết. Bắc Tiểu Lục vội vàng cúi đầu xuống, hắn không nhìn thấy Huyền Thiên, xem ra Huyền Thiên vẫn chưa hồi phục.
Nhưng lúc Bắc Tiểu Lục đã nhìn thấy tận mắt khu vực thi đấu của các tuyển thủ thì âm thầm tặc lưỡi, người tham gia cuộc thi này nhiều như vậy, như vậy hắn phải chờ bao lâu mới xong cuộc thi này đây? Bắc Tiểu Lục tính sơ sơ, ít nhất cũng phải có đến 10000 người tham gia cuộc thi này.
Đăng Thanh Mộc đã dặn Vương thúc dẫn Đăng Như Mộng và Chu Tự ra ngoài xem, còn ông ta tự mình dẫn Đổng Thiển cầm theo ngọc bài vào trong đăng ký.
Đổng Thiên khuôn mặt tràn ngập tự tin với với Bắc Tiểu Lục bên cạnh: “Tiểu tử ngươi cứ ở bên ngoài xem đi, Đổng ca sẽ cho ngươi biết đệ nhất thiên tài Luyện Đan Sư luyện đan như thế nào!”
Đã nhiều ngày trôi qua hắn cũng không lạ sự khoác lác của y, bất đắc dĩ nói : “Đổng ca, cố lên!”
Nhìn bóng lưng của Đổng Thiên và Đăng Thanh Mộc xa dần, trong lòng hắn suy nghĩ nên tìm cách nào mua lại danh ngạch của ba vị trí đầu. Còn đối với sự tự tin của Đổng Thiên, nói thật hắn có chút…không đáng tin cậy. Thôi dù thế nào hắn vẫn phải chuẩn bị trước.
Bên kia Đổng Thiên cùng Đăng Thanh Mộc đi vào chỗ đăng ký dự thi.
“Đăng sư huynh, nhiều người tham gia thi đấu như vậy thì phải thi đấu mất bao lâu đây?”
Đổng Thiên một bên tò mò hỏi, đối với hắn thời gian tham gia thi đấu càng ngắn càng tốt. Sở dĩ gọi là Đăng sư huynh vì bây giờ Đổng Thiên đang đại diện cho "Linh Đan Môn".
Đăng Thanh Mộc đương nhiên không phải là lần đầu tiên tham gia thi đấu rồi, ông ta khẽ mỉm cười nói:
“ Đổng Sư đệ, không cần phải lo lắng, sư đệ thấy có nhiều người như vậy thôi nhưng sau khi thi đấu vòng đầu tiên hơn 9/10 trong số này sẽ bị loại.
Đổng Thiên cũng có chút bất ngờ hỏi:
“Tỷ lệ bị loại cao như vậy sao?”
Đổng Thiên có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng thoải mái, càng loại nhanh thì hắn càng đỡ tốn thời gian. Hắn chính là tự tin mù quáng như vậy, chẳng trách làm cho Bắc Tiểu Lục có chút…
Đăng Thanh Mộc vỗ vỗ vai của hắn nói:
“Lần này số người tham gia thi đấu nhiều hơn gấp hai ba lần những lần trước, ta nghĩ tốc độ đào thải chắc còn nhanh hơn nhiều.”
Đổng Thiên cũng đồng ý với lời của Đăng Thanh Mộc nói, nếu quả thật chỉ là một đám người luyện đan đến thi đấu với nhau, thì 6000 người phải thi đấu đến bao giờ mới xong?
Lúc này một người đàn ông tuổi trung niên bước lên bục lớn ở giữa quảng trường, đối mặt với cảnh ồn ào nhộn nhịp bên trong quảng trường nói:
“Mong các vị yên lặng một chút, cuộc thi Đan Sư được tổ chức 10 năm một lần sắp chính thức bắt đầu rồi, cuộc thi lần này được tổ chức bởi Đan Hội Đông Huyền Châu, đặc biệt vinh hạnh có mặt của Đan Vương ngũ phẩm Tức Phong tiền bối, ngài sẽ chủ trì cuộc thi lần này đảm bảo sự công bằng nhất.
Nói tới đây người đàn ông trung niên này hơi ngừng lại một chút, mặc dù ông ta nói không quá lớn, nhưng từng âm thanh vang vọng đến khắp mọi ngóc ngách của quảng trường, những người có mặt ở quảng trường lúc này nghe thấy tên của Tức tiền bối, lập tức vỗ tay như sấm.
Người đàn ông này sau khi vỗ tay, lại nói tiếp:
“Là thành chủ của Tinh Toái Thành, ta La Diệp đại diện cho cả thành hoan nghênh các vị bằng hữu đến từ Tu Chân giới, cũng cảm ơn Tức Phong tiền bối và mười vị giám khảo đã bỏ chút thời gian đến đây. Đầu tiên ta xin giới thiệu mười vị giám khảo lần này: Tiêu Phong của Đan Ngọc Sơn, Cốc chủ Vệ Trang của Ma Dược Cốc...
Lúc La Diệp giới thiệu, phía bên dưới đồng thanh vỗ tay như sấm, đám người tham gia thi đấu cũng thì thầm trao đổi rất sôi nổi.
“Cuộc thi lần này rất được coi trọng, đến ngay cả Tức tiền bối cũng tự mình đến đây”
“Còn phải nói hay sao? Ngươi mau nhìn mấy vị giám khảo trên kia đi, thấp nhất cũng là Đan vương đấy, ta còn nghe nói Dược Trần tiền bối của Đấu Đan Cốc cũng đã trở thành Đan vương tam phẩm rồi đấy.
“Thật như vậy, ta cũng nghe nói lần này một trong Tam Kiệt Chuẩn Đan Vương tham gia chỉ có có mỗi Lăng tiền bối. Thật đáng tiếc không nhìn được phong thái của Tử Hà tiền bối.”
“Lần này ta nhất định sẽ giành được thứ tự tốt để có thể đạt được một danh ngạch đi vào Bình Nguyên dược cốc”
…
Bên trong dòng người mênh mông Bắc Tiểu Lục có chút phiền toái mọi âm thanh lẫn lộn truyền vào bên tai, trong lòng có chút phiền muộn.
“Bắc đạo hữu, sao ngươi lại đứng ở đây một mình”
Bỗng có âm thanh bên cạnh truyền tới, hắn quay sang nhìn hóa ra là Đăng Thanh Mộc. Đăng Thanh Mộc cười tươi đi đến bên hắn, khẽ nói:
“Cuộc thi đã sắp bắt đầu cho nên các tuyển thủ đã đi vào cho nên ta trở lại, vừa lúc bắt gặp Bắc đạo hữu”.
Lão nhìn thấy thần sắc của Bắc Tiểu Lục mờ mịt như vậy, lập tức đoán ra được điều gì, ông ta đi đến bên cạnh thấp giọng nói:
“Tức Phong lão tiền bối là Đan vương ngũ phẩm, luyện đan rất lợi hại nhưng bình thường ông ấy thường không màng đến chuyện thế sự, lần này ông ấy đến đây, có thể thấy cuộc thi lần này quan trọng đến mức nào. Còn cả Dược Trần tiền bối nữa, là người đến từ Đấu Đan Cốc, bình thường Đấu Đan Cốc cũng không tham gia vào những chuyện kiểu như thế này, không ngờ hôm nay lại xuất hiện.
“Hửm, Đấu Đan Cốc là nơi nào vậy?”
Bắc Tiểu Lục kinh ngạc nhìn Đăng Thanh Mộc.
Đăng Thanh Mộc ngẩn người ra, nhưng gã liền nhớ ra Bắc Tiểu Lục không phải là Luyện Đan Sư bèn thu hồi kinh ngạc, ông ta nhìn những vị giám khảo ở trên cao với ánh mắt ngưỡng mộ, nói:
“ Đấu Đan Cốc là một trong những đan cốc nổi tiếng nhất của Đông Huyền Châu, đan dược mà họ luyện ra nổi tiếng khắp Đông Huyền Châu, rất nhiều người muốn gia nhập Đấu Đan Cốc, tiếc rằng ở đó nhận đệ tử vô cùng khó, hơn nữa nữ đệ từ của Dược Trần tiền bối là Thu Thiền không chỉ là một mỹ nữ tuyệt sắc, mà tu vi đã đạt tới Trúc Cơ tầng sáu, đứng thứ 20 trong giới luyện đan đấy.”
“Lợi hại như vậy sao?”
Bắc Tiểu Lục không biết nàng mạnh như thế nào nhưng nhớ lại bên trong Ngũ Hành giới có một tên hư hư thực thực Chẩn Đan Vương, một thiếu nữ trong tay dị hỏa, một người được mệnh danh đệ nhất đan sư tộc địa… Liền cảm thấy người này cũng không có bao nhiêu lợi hại, vẫn là tầm mắt của bọn họ quá thấp, chưa thể nhìn hết đại lục rộng lớn này.
0