“Hừ, hắn tưởng có thể che giấu được muội hay sao. Thường ngày hắn dùng thân phận Luyện Đan Sư lôi kéo mọi người làm quen, dùng linh thảo linh dược luyện chế ra đan dược tặng cho không ít người. Hắn còn có một cái pháp bảo liên quan tới không gian linh dược, muội dự đoán chắc hắn là cỡ nhỏ không gian linh điền. Bình thường hắn vẫn hay dùn linh quả để dành lấy độ thiện cảm của mọi người, nhưng…”
Ánh mắt của Thiên Tuyết tràn ngập vẻ khinh bỉ, “Chắc tỷ cũng phát hiện ra rồi chứ, trong đám người chúng ta có bốn vị nữ tử khác. Đúng vậy, muội phát hiện ra bọn họ đều có một chân mập mờ với Lục Bạch. Hơn nữa, mấy vị nam tử khác…”
Thở dài một tiếng, Lung Chân Thủy khẽ nói: “Sư muội muốn nói, vì sao đạo lữ của các nang lại không tỏ ra thế nào phải không? Cái này cũng không có gì ngạc nhiên, tại bên trong không gian phong cấm này mọi người cũng không đi ra được, tất cả đều muốn tìm kiếm một chút sự tình mới mẻ. Mấy tên nam tử kia… Nói chung mọi người cũng chỉ là tạm thời tổ đội mà thôi, dù sao cũng chưa chắc ra được. Muội không cần lưu tâm mấy người họ làm gì.”
Thiên Tuyết gật đầu với Lung Chân Thủy, nàng cũng đồng quan điểm với sư tỷ. Đối với mấy người kia nàng quả thật không thèm để ý, chẳng qua mỗi lúc tên Lục Bạch kia cư lượn đi lượn lại trước mặt nàng để cho nàng có chút khó chịu.
0