0
Bắc Tiểu Lục cẩn thận di chuyển qua lại các kệ giá, dùng thần thức quét qua một lượt mới an tâm.
Tiến tới một kệ gần nhất, thử mở một lọ đựng đan dược, hắn liền nhíu mày. Bên trong đan dược đã trở thành phế đan, hắn thử mở một lọ khác, lọ ba, bốn,… tất cả hầu như đều đã hỏng.
Bắc Tiểu Lục nhả rãnh:
“Mọe nó, không biết trong đây tồn tại đã bao nhiêu kỷ nguyên rồi, tất cả đều hỏng hóc. Cho dù tâm tính thoải mái như hắn, cũng liền khó chịu, mất bao nhiêu công sức vào đây, mà lại toàn thứ đồ phế phẩm.
Hắn nhìn kỹ xung quanh, phát hiện còn duy nhất kệ hàng bày mười hộp màu đỏ kia là chưa xem. Bắc Tiểu Lục chậm rãi tiến về, tiếp tục dùng thần thức quét vào, nhưng vẫn như cũ, không thể đột phá thành công.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải tự tay mở ra.
Cạch!
Chiếc hộp thứ nhất mở ra, bên trong được lót một tấm Kim Tằm Bông, ở giữa hộp có một lọ màu trắng sữa, hình dáng giống như một chiếc bình hoa mini, mà mọi nhà hay dùng. Hắn đoán bên trong sẽ là đan dược, hộp này rất bất phàm, không phải phàm phẩm, đồ được chứa đựng chắc hẳn không ngoại lệ.
Mở nắp lọ ra, một mùi hương thơm tỏa ra, khẽ hít một hơi cảm giác trong lòng rất thoải mái. Thần thức quét vào, hắn thấy trong lọ có ba viên linh đan, linh đan là đan dược chủ yếu do cấp bậc Đan Vương luyện chế.
Bắc Tiểu Lục mặc dù hiểu biết về đan dược không nhiều, nhưng nhìn qua thì không thiếu.
Từ cảm nhận thì hắn đoán, phẩm chất mấy viên linh đan này cũng phải thượng phẩm. Mặc dù hắn không biết đây là linh đan gì, nhưng cứ cất rồi tính sau.
Bắc Tiểu Lục nhìn về chín cái hộp còn lại, suy nghĩ cũng đâu cần phải mở ra luôn đâu. Thế là hắn từng hộp, từng hộp cất vào nhẫn trữ vật. Khi mà hắn chạm vừa mới lấy hộp thứ mười, bỗng trong lòng có một cảm giác tim đạp nhanh.
Không cần biết sẽ xảy ra điều gì, hắn thân hình cấp tốc lui về sau, một đường chạy về đường cũ, nhanh tay ném ra ba tấm trận kỳ, từ khẽ hở vượt qua.
Phụt!
Một ngụm máu phun ra, Bắc Tiểu Lục tâm trí dần mơ mồ, hắn nhớ lúc vừa kịp chui ra, như có một bàn tay vỗ vào lưng hắn. Thần thức như bị đông cứng, hai mắt lờ đờ như muốn cụp xuống.
Hai chân Bắc Tiểu Lục khụy xuống, một tay chống xuống đất, một tay che trước ngực. Mãi hắn mới móc ra được lọ Sinh Cơ Đan, hai mắt liền là màu tối đen, thân hình ngã gục xuống.
Trước khi hôn mê liền có một mùi thơm thoảng qua, bên tai có âm thanh như có ai gọi.
“Ninh Tiểu Ma, Ninh Tiểu Ma, ngươi sao thế!”
Hắn vô ý thức giơ trong tay lên, rồi tinh tầm chìm vào giấc ngủ mê. Hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, tiểu bì nương này nếu muốn hại hắn, hắn cũng chỉ biết mặc như vậy.
Vì hắn phát hiện, hắn không đủ thúc dục thần thức vào trong Thế giới ngũ hành. Giờ phút này chỉ có thể là cá trên thớt của người khác.
Cốc Y bên ngoài đợi chờ Bắc Tiểu Lục, rất là oán trách hắn không dẫn theo nàng. Đợi chờ không bao lâu, liền nhìn thấy Bắc Tiểu Lục một thân đẫm máu bay ra, lúc đó nàng liền sợ.
Chạy đến cuống cuồng, không biết nên phải làm sao. Lấy ra các loại đan dược chữa thương, nhưng không hề hiệu quả. Nhìn v·ết t·hương lần trên người Bắc Tiểu Lục, nàng biết đây là b·ị t·hương qua nặng. Nếu không cầm lại được, sau này rất dễ để lại ám thương, ảnh hưởng tới tu luyện.
Bỗng thấy hắn giơ lên một lọ đan dược, nàng cầm lấy mở ra, kinh ngạc :
“Đây chính là Sinh Cơ Đan sao, nghe nói loại đan dược này đan phương đã biến mất. Hôm nay nàng lại thấy hẳn một lọ, nhìn bên tỏng đại khái có hai viên.”
Cốc Y giật mình nhìn Bắc Tiểu Lục đang hôn mê, nhanh chóng đổ ra một viên bỏ vào trong miệng hắn. Nàng đang nghĩ nên làm sao để đan dược bị hòa tan, liền kinh ngạc phát hiện, đan dược tự động hòa tan vào cơ thể hắn, cơ thể tự tiến hành hấp thu dược lực. Một màn sáng từ người hắn tỏa ra.
Cốc Y tò mò:
“ Đây chính là Sinh Cơ Đan đưa tới hiệu quả hay sao, quả thật rất thần kỳ”.
Nàng cảm nhận được sinh cơ của Bắc Tiểu Lục đang dần nồng đậm. Thở ra một hơi :
“ Không biết bên trong có đồ vật gì, mà lại làm hắn b·ị t·hương nặng đến vậy.”
Nhìn ngắm Bắc Tiểu Lục, nàng khuôn mặt liền biến hóa, cái miệng nhỏ mở to, lấy tay che miệng lại. Nàng thấy gì, một khuôn mặt hoàn toàn khác, trẻ con, non nớt, trắng trẻo, siêu cấp đáng yêu.
“ Đây là khuôn mặt thật của hắn. Hừ hóa ra từ đầu đã lừa gạt ta, vậy chẳng phải tên cũng là gạt người hay sao”.
Được rồi, đợi hắn khỏe rồi tính sổ sau. Nhưng nhìn khuôn mặt này, nàng bỗng phát hiện một điều đáng sợ hơn. Tên này niên kỷ có chút dọa người, không thể nhầm lẫn được, đứa trẻ này đại khái mới có bốn tuổi. Tu vi Luyện Khí tầng chín viên mãn. Đây có chút dọa người rồi.
Một lúc bình tĩnh, nàng liền chấp nhận đây là sự thật. Trước mắt nàng, là một siêu cấp yêu nghiệt tồn tại. Nàng không biết liệu còn người thứ hai hay không, nhưng trước mắt nàng chỉ nhận biết mỗi đứa nhỏ này.
Nàng khẽ vuốt má Bắc Tiểu Lục, đôi mắt tràn đầy vẻ dịu dàng. Trong mắt nàng lúc này Bắc Tiểu Lục như đứa đệ đệ nhà bên vậy, thái độ liền khác hẳn. Không phải nàng có ý đồ gì với hắn, mà chỉ là thay đổi góc độ niên kỷ, nhìn trong lòng đứa nhỏ b·ị t·hương nặng, cảm thấy rất lo lắng, thương cảm.
Nàng hồi nhỏ, thường dạo chơi các quốc gia phàm nhân. Từng đọc những bộ truyện liên quan tới tu tiên. Trong đó nhân vật chính thiên phú tuyệt luân, đều xuất thân nghèo khó, bi ai, lúc nào cũng éo le, luôn bị lừa gạt, tìm đường sống trong chỗ c·hết.
Giờ nhìn đứa nhỏ đang hôn mê trong lòng, đứa nhỏ này thiên phú tuyệt luân, nàng chưa hề nghe qua, đối với địa vị của nàng, rất khó chưa nghe qua. Mà nếu các thế lực có ẩn giấu, cũng không ai ngu ngốc đưa một đứa nhỏ thiên phú yêu nghiệt, vào trong đây lịch luyện. Nếu hắn ngã xuống, vậy mất không bù được, huống chi trong này cũng không quá có gì đáng được coi trọng.
Suy nghĩ như vậy, do đó nàng liền cho rằng tên tiểu tử này là tán tu, còn vật phẩm trên người hắn, chắc là do cơ duyên hắn có được. Tự nàng bổ não như vậy, nếu mà Bắc Tiểu Lục biết được, sẽ vỗ tay chỉ vào nàng nói:
“ Tiểu bì nương, ngươi không đi làm tiểu thuyết gia thật lãng phí, cần gì phải tu tiên”
Cốc Y hai tay chống cằm nghĩ, cũng may đứa nhỏ này gặp phải nàng, nếu như gặp phải kẻ khác, rất có thể đã b·ị c·hém g·iết, c·ướp sạch tài vật. Cốc Y thở dài, quả nhiên vẫn là còn nhỏ, mặc dù trí tuệ cao, thiên phú tốt, cảnh giác cũng đủ, tâm tư thành thục. Nhưng vẫn còn nhỏ, nhiều thứ suy nghĩ vẫn quá đơn giản.
Cốc Y có chút đau lòng, nhẹ nhàng chỉnh chỉnh mái tóc, một đứa nhỏ niên kỷ mới bốn tuổi, lại phải dành nhiều tâm tư, không được sống những ngày vô âu vô nghĩ.
Nếu như không thì mình khuyên bảo đứa nhỏ này vào môn phái, thiên phú hắn tốt như vậy. Nếu như gia nhập Huyền m Các, chắc chắn không để hắn chịu ủy khuất nào. Gia gia nàng hẳn là sẽ rất vui mừng, nếu như nhận được đứa nhỏ này làm đệ tử quan môn.
Mặc dù là như thế, nhưng mà với tích cách độc lập của đứa nhỏ này, nàng cũng không chắc có thể thuyết phục được hắn.
Cốc Y thở dài, nhắm mắt lại nhập định.