Bùm bụp.
Âm thanh kì lạ vang lên khi bộ ba chiêu thức cùng lúc đâm vào người quái vật.
Ầm!
Cụm nổ hình nấm bốc lên.
Khói bụi mịt mù nuốt chửng hết mọi hiệu ứng từ ba chiêu thức.
“Được chưa vậy?” Anh Quân dùng tay chắn trước mặt che chắn.
Xì xì.
“Nhìn kìa.” Phan Yến hét lớn đầy kinh hãi.
Anh Quân hướng ánh mắt về phía trước, cụp nổ hình nấm tan đi, từ giữa khói bụi những tia máu đỏ chói bắn ra, chúng nhiều vô kể, gần như san sát nhau hướng thẳng về phía bọn họ bắn tới.
“Băng hóa!” Phan Yến la toáng lên, một lớp băng lớn bao lấy toàn bộ tia máu đóng băng chúng.
Răng rắc.
Nhưng vô dụng, máu phá tan băng giữ đúng hành trình lao vùn vụt về phía trước.
“Không ổn, lùi lại!” An Khê gào lớn.
[Đôi mắt dược sư có thể kết hợp với đường đao tinh chuẩn.]
Hệ thống nói một câu lạnh nhạt rồi rút đi. Anh Quân phản xạ theo bản năng, thực hiện cùng lúc hai chiêu thức. “Đôi mắt dược sư.”
Trước mắt hắn những điểm sáng màu đen chen giữa các tia máu, hắn không hiểu lắm chúng là gì nhưng hắn biết mình nên nhắm vào những vị trí đó.
“Đường đao tinh chuẩn.”
Xoẹt.
Bộp bộp bộp…
Đường đao cắt qua vô số tia máu, cắt đứt những điểm màu đen, tia máu vỡ nát bay đầy trời tạo ra một cơn mưa máu rơi xuống mặt đất. Quái vật trước mặt đã biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào cho thấy nó đã từng tồn tại. Mặt đất khi nó chui lên nứt toác cả đoạn dài vậy mà giờ đây nguyên vẹn như chưa có gì, ngoại trừ cơn mưa đỏ vẫn cứ rơi.
“Chuyện này là sao? Nó đã đi đâu?” Anh Quân thu hồi thiên phú ngơ ngác nhìn cảnh vật ngập trong màn mưa đỏ máu.
Lốp đốp.
Cơn mưa rơi mỗi lúc một dày, không khí xung quanh hắn ngoài tiếng mưa thì im ắng đến lạ thường. Hắn hốt hoảng quay đầu tìm kiếm nhóm ban.
Không có một ai!
Nơi này chỉ có một mình hắn, vùng đất cũng thay đổi, chẳng còn mây trắng ngăn từng khu làm ranh giới, bầu trời xanh lui đi nhường lại cho khoảng không đỏ máu đang cuộn thành từng vòng quỷ dị hệt như bức họa Đêm Đầy Sao của Van Gogh.
Từ trong màn mưa một bóng hình mờ ảo xuất hiện, tiến về phía hắn. Khi nó tới gần, Anh Quân nhận ra bóng người ấy không đi mà đang nhún nhảy hệt như điệu nhảy hân hoan của một đứa trẻ.
Mưa máu vốn đang rơi thẳng bỗng ngừng lại, từ từ kéo về phía bóng người đang nhún nhảy kia, chúng quần tụ quanh dáng hình nhỏ bé đó bắt đầu tái tạo từ từ đắt nặn nên hình hài rõ ràng.
Mắt Anh Quân mở lớn, con ngươi khắc họa hình ảnh quen thuộc, miệng hắn mở ra gọi lên cái tên từng khiến hắn đau lòng: “Khánh Ngọc.”
“Anh!” Khánh Ngọc lại gần hắn, cô mặc một chiếc váy đỏ dài qua đầu gối, chân đi giày da màu đen, mái tóc dài ngang vai trên đầu kẹp hai chiếc nơ con bướm. Cô bé nghiêng đầu nở nụ cười xinh xắn dành cho hắn.
“Khánh Ngọc.” Hắn lặp lại cái tên đó.
Cô bé gật đầu. “Vâng là em đây.”
Mặt Anh Quân sa sầm, hắn thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Khánh Ngọc tỏ ra buồn bã: “Anh không muốn gặp em sao?”
Anh Quân lắc đầu. “Không có, nhưng.” Không phải em đã chết rồi sao? Hắn không thể hỏi ra điều đó.
Khánh Ngọc bước dần về phía hắn, vừa đi cô bé vừa vui vẻ nói: “Em vui lắm, được gặp lại anh khiến em vô cùng hạnh phúc.”
Đột nhiên cô bé nhảy bổ vào lòng hắn, hai tay bấu quanh cổ hắn, hai chân kẹp qua eo hắn. Hai mắt cô bé mở to, khóe miệng kéo lên nở nụ cười không hợp với dáng vẻ trẻ thơ, quỷ dị khó đoán. “Em đau lắm anh biết không?”
Một tay nhóc đưa xuống nắm lấy tay hắn đặt lên lưng mình.
Lạnh!
Làn da cô bé thật lạnh, đây là cảm giác hắn cảm nhận được dưới lớp vải mềm mại.
“Khi đó cơ thể em bị đâm xuyên, nát bấy. Tất cả chỉ vì lo cho anh, may quá anh không sao.”
Cô bé hôn lên má hắn, rồi mũi cuối cùng là mắt. Anh Quân nhắm mắt lại, tai hắn vẫn nghe những lời cô bé nói, giọng của cô cứ lè nhè như một kẻ say rượu, rõ ràng Khánh Ngọc không như thế này, cô bé hình như không phải như vậy, rõ ràng lạ lắm.
“Nhưng lạ ở đâu?” Hắn tự hỏi. Lúc này đầu óc hắn cứ loạn tùng phèo hết lên, không phân biệt được đâu là sự thật, đâu là đúng đâu là sai.
Khánh Ngọc vươn lưỡi liếm nhẹ qua mắt hắn, một tay vươn lên móng tay dài ra đặt ngay hai đôi mắt. “Em thích mắt anh lắm, anh trai à!”
“Anh trai.” Hắn lặp lại câu nói đó.
Đột nhiên mắt hắn mở trừng, nhìn thẳng vào những móng tay sắc bén đang muốn đâm xuống, xuyên qua ngón tay đối diện với ánh mắt đỏ máu quỷ dị của Khánh Ngọc.
Anh Quân đặt tay lên đỉnh đầu Khánh Ngọc, lạnh nhạt nói: “Mày không phải là Khánh Ngọc, nhóc con đó không bao giờ gọi tao là ‘anh trai’.”
“Hé!”
Khánh Ngọc hét lên một tiếng, móng tay uốn éo biến thành vô số rễ cây vun vút chọt về phía mắt hắn.
Anh Quân nắm lấy đỉnh đầu Khánh Ngọc, giờ nơi ấy đã chuyển thành một thứ gì đó bùi nhùi, nhầy nhụa, uốn éo trơn trượt. Cảm giác rất gớm ghiếc, nhưng Anh Quân vẫn cố gắng tóm đỉnh đầu thứ quái quỷ đỏ kéo mạnh ra khỏi người mình, tay còn lại len vào giữa khe hở ở ngực.
“Đường đao tinh chẩu.”
Đường đao màu trắng lóe lên, cắt đôi người Khánh Ngọc.
“Hé hé hé!!!”
Tiếng hét đinh tai nhức óc khiến hắn lảo đảo lùi về sau vài bước chân. Máu đỏ bắt lên người hắn, mùi tanh tưởi khó chịu. Lớp máu ấy sôi sục nổi lên bọt khí. Bọn khí hóa thành vô số tia máu li ti bắn lên cuộn tròn xung quanh người hắn, ép sát.
“Cút đi, nơi này không dành cho ngươi!” Tiếng nói khàn khàn quỷ dị, mang theo hơi nóng như lửa địa ngục vang lên bên tai hắn.
Anh Quân có cảm tưởng tai mình như thể bị nướng trong than vô cùng khó chịu.
“Đường đao tinh chuẩn.” Hắn vung đao lần này hắn vung theo đường chữ X, diệt sạch lớp máu phía trước. Nhưng lớp máu quái dị này như thể có khả năng phân tách vô tận, cứ chém nhỏ nó sẽ đẻ ra vô số tia, cuồn cuộn uốn éo kết thành từng vòng xô về phía hắn.
Anh Quân nắm chắc con dao trên tay. “Đôi mắt dược sư.” Vô số điểm đen hiện lên trong mắt hắn.
“Được rồi, cắt nó.” Hắn xoay người thành vòng tròn, hô lớn: “Đường đao tinh chuẩn, chém đứt hắc ám!”
Hắn không hiểu vì sao mình lại nói ra lời đó, nhưng hắn cảm nhận được sức mạnh của mình đang sôi trào kêu gào hắn phải thốt ra một điều gì đó xứng hợp với nó.
Ánh sáng trắng theo cú xoay người của hắn cắt ra liên tục tạo thành gió lốc càn ra xung quanh, xé nhỏ, băm nát lũ máu bẩn tưởi.
Bùm!
Bùm!
Bầu trời máu nổ tung, ánh sáng xuất hiện, xua đi khung cảnh quỷ dị, mưa máu tan đi, cảnh tượng thật sự hiện ra trước mặt hắn.
Thân cây quỷ dị nứt toác, máu đỏ ồ ạt đổ ra từ trong thân thể nó, đỉnh đầu dần hóa thành màu đen, hệt như thân cây cháy trong lửa mất dần sức sống, hóa đen và thành tro tàn bay đi trong gió.
[Con quỷ moi móc nỗi đau, nó biết ngài ân hận điều gì nên mới đưa Khánh Ngọc trở lại.]
“Khánh Ngọc đó không thật, con bé không nói chuyện rành mạch, cũng không chủ động ôm ấp tôi như thế.” Anh Quân nhớ lại cô nhóc mặc váy, tăng động trong làn mưa đỏ. Hắn còn chưa mua nổi cho cô bé một bộ váy đẹp khi cô bé qua đời, đúng là tệ hại.
[Xin ngài chớ đau buồn, chỉ cần ngài tìm lại được chính mình, khôi phục bản chất thật sự của ngài, thì ngài muốn bao sinh linh đều có thể tái sinh được hết.]
Anh Quân nghe vậy càng tò mò thêm: “Tôi rốt cuộc là ai mà cô lại dùng từ ‘ngài’ tôn kính như vậy để gọi tôi?”
[Lệnh của ngài ta phải luôn tuân giữ, ngài không cho phép ta để lộ mọi thứ với ngài, nếu không công trình của ngài sẽ sụp đổ. Chủ nhân thật thất lễ khi không thể đáp ứng được kỳ vọng của ngài.]
Anh Quân cười nhạt. “Vậy đành tự tìm hiểu vậy.”
Hệ thống im lặng không nói gì thêm.
“Cậu ổn chứ?” Phan Yến lại gần. Mày cô nàng nhíu chặt, trận đánh vừa rồi sau khi tung chiêu cô liền đứng bất động, chờ tới lúc lấy lại được ý thức con quái vật kia đã biến mất, mặt đất bị xáo trộn lồi lõm khắp nơi, xa xa kia có một túp lều vải kỳ quặc không hợp không khí đang nằm, màu hồng chói mắt.
“Tôi ổn, mọi người thì sao?” Anh Quân quay đầu hỏi thăm sức khỏe, tiện thể tìm kiếm nhóm Minh Anh, nhưng không thấy bọn họ đâu.
An Khê nhìn hắn chằm chằm, trong đôi mắt sắc lạnh chứa rất nhiều câu hỏi. Anh Quân không biết hắn muốn hỏi gì, hắn cũng không đủ thông minh để suy đoán, bèn nói: “Anh muốn hỏi gì sao?”
“Cậu đánh nhau với quái vật?” An Khê rất thẳng thắn.
“Đúng vậy, hai người cũng đồng hành với tôi mà?” Anh Quân như lạc vào sương mù, hai người này hỏi hơi quái.
An Khê và cả Phan Yến đều lắc đầu, bọn họ kể hắn nghe sau khi tung chiêu liền đứng bất động. Anh Quân ngạc nhiên kể lại chuyện của mình, nghe xong tự trong lòng mỗi người đều có đáp án riêng.
Ánh mắt của An Khê và Phan Yến thay đổi, bọ họ không còn nhìn Anh Quân với ánh mắt khinh thường hay coi rẻ, vây xung quanh Anh Quân giờ đây là một tầng bí mật khó hiểu.
“Bọn Minh Anh đâu?” Hắn hỏi, cố bỏ qua những biểu cảm lạ lùng mà hai người đồng đội mới quen dành cho mình.
An Khê lắc đầu, nhưng lại chỉ về phía lều hồng. “Có khi nào bọn họ ở đó không?”
Anh Quân liền đi qua đó, phía sau Phan Yến ngứa tay cô ta rất muốn gửi thông tin về con người đặc biệt này cho căn cứ, nhưng khổ nỗi máy bay đưa tin đã sử dụng, nhóm cô cũng chưa nhận được tin từ Viện nghiên cứu S1.
Anh Quân đi tới bên ngoài lều hồng, gọi lớn: “Minh Anh, bọn cô ở trong đó không?”
Nhưng không ai trả lời, hắn gãi đầu không biết phải xử thế nào, bèn đưa chân đá mạnh vào lều hồng.
Lều hồng rung lên, bốn chân bật khỏi mặt đất bay vút lên cao xoay một vòng hóa nhỏ lao xuống hướng về phía lão Giang.
Cảnh tượng để lộ sau khi thu lại lều hồng làm Anh Quân và hai người còn lại vô cùng kinh ngạc. Bọn họ chiến đấu đến trầy trật vậy mà có kẻ trốn ở đây còn lấy cả ghế sofa ra nằm ngủ ngon lành.
“Quách Kỳ!” Giọng Phan yến như quỷ nữ chui lên từ dưới địa ngục, ả bẻ ngón tay kêu răng rắc. “Ai cho cậu ngủ trong lúc bọn này chiến đấu thế hả?”
0