0
Sức chứa của TF-X là 4 người nhưng do lần đầu điều khiển nên lão Giang chỉ lấy một người đi cùng, người đó chính là Anh Quân vì dù sao cũng chỉ có mình hắn là hiểu rõ những vì sao ở trên cao.
Nội thất xe khá ổn, không có bánh lái thậm chí là bàn điều khiển. Hai người nhảy vào ngồi xuống. Lão Giang nhắm mắt lại, thả ra linh lực kết nối với toàn bộ thân xe.
“Khởi động.” Lão hô lên, TF-X cất cánh bay lên cao lao thẳng tới những vì sao.
“Lão điều khiển nó bằng gì thế?” Anh Quân rất thích thú với cách điều khiển TF-X, chẳng cần bánh lái hay bất cứ một nút điều khiển nào.
“Bằng linh lực, kết nối với toàn thân xe, giờ lão cũng chính là xe, chỉ cần lão nghiêng người xe sẽ nghiêng.” Lão nghiêng thử quả nhiên xe nghiêng theo lão.
Cuối cùng họ cũng thành công tới được bầu trời đầy sao, những ngôi sao to bằng mặt người, bên trong mỗi ngôi sao đều chứa một bào thai nhỏ bé đang nằm cuộn mình, mắt nhắm nghiền. Lão Giang điều khiển mở cửa xe, Anh Quân với tay hái nó xuống, khá nhẹ nhàng không có sự bài xích hay bị cản lại. Hắn chất đầy phần ghế phía sau.
Cả hai quay trở lại, Anh Quân chia cho mỗi người ba ngôi sao. Lúc cầm trên tay nhìn bào thai bên trong ai cũng lưỡng lự. Anh Quân bèn nói với họ. “Nếu mọi người không ăn thì không gian này cũng sẽ hấp thụ hết bọn trẻ, chúng không thể siêu thoát.”
Không còn cánh nào tất cả bèn nhắm mắt cố gắng nuốt những ngôi sao vào bụng. Hương vị của nó khá giống với chanh tuyết vừa lạnh hơi chua có vị ngọt nhẹ, khi ngậm vào miệng sẽ tan, cơn đói nhanh chóng được lấp đầy, thậm chí cơ thể còn nhẹ nhàng hơn, phần thân thể bị đau do trận chiến cũng được chữa lành.
Anh Quân dùng thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ quan sát linh lực trong người bọn họ, lượng linh lực thuần khiến tăng lên, linh lực không thuần khiết giảm xuống. Đặc biệt là kẻ được hắn phẫu thuật trước đó, An Khê, Quách Kỳ và Phan Yến, lượng linh lực không thuần khiết chỉ còn lại một chấm nhỏ.
Anh Quân tự đặt thông số cho độ biến dị của họ, tất cả đều chỉ còn khoảng 10%.
Quách Kỳ vốn có khả năng cảm nhận linh lực nên hắn cũng biết đến những thay đổi lạ bên trong cơ thể, có vẻ như trạng thái của hắn đã tốt hơn. Hắn nhìn Anh Quân, đi theo người này không ngờ lại có lợi đến vậy.
“Ha!” Lão Giang vươn hai tay giãn gân cốt. “Tuyệt vời, lão có cảm giác cơ thể mình đang tràn trề sức lực.”
Lão nhìn về phía Anh Quân. “Vì món ăn của cậu, giờ lão sẽ làm ‘bảng vật phẩm’ mọi người tranh thủ nghỉ ngơi đi.”
Lão ngồi xuống đất, thu lại TF-X, mở thiên phú ‘tác tạo rương chứa’ mười ngón tay lóe lên những đường sáng xanh, từ từ họa thành một hình vuông.
“Thiết lập 20 ô chứa.” Tấm bảng hình vuông lập tức được tách ô. “Mỗi ô chứa có trọng tải từ năm món, món lớn nhất là 20kg món nhỏ nhất là 1gram.”
Ánh sáng xanh lướt liên tục qua tấm bảng hình vuông, các đoạn mã lệnh chạy đi chạy lại liên tục.
“Thiết lập đặc tính, tủ đông lạnh, ngăn mát, nhiệt độ thường, khu vực giữa đồ khô, khu bảo quản thức ăn nóng, khu trữ đồ thông thường...”
Anh Quân và nhóm người im lặng quan sát cách lão làm việc. Lúc này Song Liên cũng tỉnh lại, Anh Quân mới sực nhớ ra cô là người thường, nếu như bọn họ đã có ăn thì cô ăn gì bây giờ?
“Mọi người đều an toàn, may quá!” Song Liên mỉm cười, cô vỗ nhẹ đầu làm giảm cơn đau, ngồi thẳng.
“Còn Song Liên,” Minh Anh cũng kịp nhận ra điều này. “Song Liên cô đói bụng không?”
Song Liên gật đầu, nhưng lại nói: “Mọi người yên tâm tôi vẫn chịu được.”
“Thử lấy một ngôi sao cho chị ấy xem sao.” Soobin đề nghị.
“Nhưng cô ấy là người thường không có linh lực.” Phan Yến không đồng tính với đề nghị đó.
Song Liên cúi mặt, buồn bã nói: "Xin lỗi vì đã trở thành gánh nặng cho mọi người."
[Máu ngài có thể thay đổi cấu tạo cửa con người, cho cô ấy chút máu cô ấy sẽ trở thành Tiến hóa giả.]
Hệ thống nhắc nhẹ, Anh Quân nhìn tay mình, Biết Tuốt từng nói máu hắn có mùi thơm và rất đặc biệt, không ngờ lại còn chức năng này, nhưng hắn không thể để Song Liên cứ vậy dùng máu trước mặt nhóm người này. Hắn ngước đầu nhìn lên bầu trời. "Lão Giang đưa tôi lên hái chút ngôi sao để Song Liên ăn,"
"Chờ chút, lão làm xong bảng vật phẩm cho cậu đã."
"Ổn không đó." Phan Yến vẫn không yên tâm. "Cấu tạo người thường khác với chúng ta đấy."
"Tôi biết, nhưng ở nơi này không có thứ bình thường cho cô ấy ăn, phải thử thôi." Hắn nhìn Song Liên, "Cô muốn ăn thức ăn giống bọn tôi không?"
Hắn chỉ lên bầu trời. Song Liên hơi lưỡng lự, nhưng rồi cô gật đầu.
Năm phút sau ‘bảng vật phẩm’ thành hình, lão nhìn qua Anh Quân. “Đưa thẻ thân phận đây.”
Anh Quân lục khắp nơi trong người nhưng không có. Lão bèn bảo hắn chọn một vật cứng trên người. “Thứ này cần phải có vật chứ, lão dùng vòng đeo tay.”
Lão lắc nhẹ tay để lộ một vòng đá màu đen. “May mà lão làm điều này nếu không giờ cũng chẳng có bảng vật phẩm mà dùng, nên cậu làm theo lão đi, chọn một vật nào đó ít nổi bật, lỡ có chuyện gì xảy ra vẫn có thể giữ nó bên người.”
Anh Quân lần nữa tìm kiếm nhưng đáng tiếc ngoài viên ngọc ra hắn chẳng có vật trang sức nào khác.
Anh Quân cầm viên ngọc đưa cho lão. “Thứ này được không?”
Lão lắc đầu. “Phải là một vật không có nguồn năng lượng, hay nói đúng hơn vật đó phải là vật chết.”
Anh Quân tìm kiếm lần nữa, hắn nhìn thấy cúc tay áo, bèn đưa nó lên: “Lão bỏ tạm vào đây đi.”
“Cậu chắc không, lỡ bị ai đó xé áo thì coi như xong.”
“Giờ cũng không có chỗ nào khấm khá hơn.”
Lão Giang bèn bỏ vào cúc áo cho hắn. Bảng vật phẩm thu mình vào trong cúc áo, cúc áo vẫn như bình thường không hề có dấu hiệu bất thường, nếu không chứng kiến cảnh một tấm bảng với 20 ô vuông chui vào cúc áo chắc Anh Quân và nhóm Quách Kỳ cũng không bao giờ tin một vật như màn hình lại có thể chui vào cúc áo.
“Xong rồi, khi nào cần dùng cứ việc chạm tay lên cúc áo nghĩ trong đầu ‘bảng vật phẩm’ là nó sẽ hiện ra trước mắt cậu, lúc đó muốn đặt món đồ nào vào bảng vật phẩm chỉ việc đưa nó tới 1 ô vuông được chọn ném vào, nếu vật đó to quá thì đưa bảng vật phẩm chạm vào vật rồi chọn ô vuông thế là ok.”
Lời lão vừa dứt phía xa xa liền vang lên tiếng động lạ, nghe như tiếng gió thổi vào vải vóc vang lên phần phật. Bọn họ cùng đứng lên nhìn về phí đó, một vùng mây trắng bị đẩy đi khung cảnh bên trong đó hiện ra, thân cây quấn vào đá mọc cao tới chọc trời, bên dưới là một khối kiến trúc hoang tàn đổ nát không rõ hình dạng. Những cột cao cao khắc hoa văn trang trí khá giống kiến trúc Châu u thời trung cổ.
“Tới rồi, nhiệm vụ thứ hai.” Anh Quân nói nhỏ.
Lão Giang hít vào một hơi tự lên tinh thần cho mình. “Đi thôi lấy ngôi sao cho Song Liên rồi tiến hành thực hiện nhiệm vụ, xong sớm về sớm.”
Anh Quân cùng lão lần nữa lao lên trời hái cho Song Liên ba ngôi sao, hắn rất muốn lấy thêm nhưng do đặc tính nơi này hắn không hiểu rõ nên đành thôi. Trước khi đưa cho Song Liên hắn lén bỏ máu của mình vào. Song Liên không chần chừ nhét vào miệng, cô ăn xong nhưng sau năm phút cô vẫn bình thường không có hiện tượng gì lạ diễn ra, đã thế cô có cảm giác được ăn no.
Anh Quân thở phào. "Được rồi đi thôi."
Hắn nhắc thêm. "Vào nơi này nếu được mọi người cố gắng phát huy để thiên phú của mình đạt tới giới hạn.”
“Cậu cũng nhớ tìm ra thiên phú phù hợp giúp lão, còn nữa tiện thể đây nhờ mọi người hỗ trợ, thiên phú ‘tác tạo vật phẩm’ đã gửi tới cho lão một đơn thuốc, đơn thuốc này có tên ‘giải bách độc’ nhưng thành phần của nó thì vô cùng phức tạp và kỳ quá!”
Mọi người ghé qua nhìn xem thành phần trên đơn thuốc. Gốc cây biến dị, móng vuốt của loài nhện tơ lửa, nước hủy diệt, ánh sáng chứa mầm sống.
“Thành phần quái dị kiểu này đúng là khó tìm.” Quách Kỳ tắc lưỡi.
Lão Giang vô cùng thấm thía cảm giác bất lực này. “Mỗi lần thiên phú ‘tác tạo vật phẩm’ đưa ra công thức mới, nhìn thành phần lão đều nghĩ như cậu, kiểu này sao mà thực hiện được, nhưng theo thời gian lại làm được. Những vật phẩm đó có thể trước kia không tồn tại nhưng trong Kỷ tiến hóa lại hoàn toàn có thể tìm được.”
Mọi người gật đầu, đồng ý sẽ giúp lão Giang, nhưng không ai đảm bảo là sẽ giúp được lão hoàn thành xong đơn thuốc.
Cả nhóm tiến về phía trước bước vào vùng đất thứ hai.
Lộp độp.
Vùng đất này đang đổ mưa, cơn mưa khá nặng hạt nhưng không dày lắm, mặt đất lầy lội, khối công trình xung quanh đều bị dây leo quấn chặt.
“Nơi này hình như không có cây cổ thụ.” Minh Anh lên tiếng, vươn tay che đầu, nhưng đáng tiếc cơn mưa rất nhanh làm ướt quần áo cô.
Lão Giang, khó chịu nhìn ngó xung quanh. “Toàn là dây leo chẳng thấy một bóng dáng thực vật thân đứng nào khác, kiểu này muốn tránh mưa cũng khó.”
“Cẩn thận, dù là một dây leo cũng có thể giết chết chúng ta.” Anh Quân nhắc bọn họ, hắn mở thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ liên tục kiểm tra. Những thân dây leo này không có linh lực bên trong, chúng trống rỗng hệt như quả trẻ em lúc trước, nhưng cơn mưa thì có.
Tay hắn siết chặt, mưa mang linh lực không thuần khiết vậy mà cây lại trống rỗng, điều này càng đáng sợ hơn.
Éc.
Tiếng chim kêu lớn vang lên trên bầu trời, cả bọn nhìn lên chỉ thấy một con chim lớn vỗ cánh bay xung quanh vùng trời nơi có thể nhìn thấy bọn họ.
An Khê vuốt cằm đoán mò.“Nó có lẽ là chim trinh sát.”
“Có chim trinh sát nào kêu to vậy không?” Quách Kỳ hơi nghi ngờ, chú chim trên đỉnh đầu bọn họ có bốn cánh thân dài tựa gà trống trưởng thành, dáng người nhỏ nhắn, lông vũ dài và dày, đỉnh đầu có mào.
Thái vuốt nước mưa trên mặt. “Trông như một con gà trống.”
Huýt.
Có một tiếng huýt gió vang lên, con chim trinh sát trên đầu vỗ cánh bay đi.
“Có người.” An Quân lên tiếng, cả nhóm tụ lại gần nhau.
“Hướng kia.” Quách Kỳ chỉ về một hướng.
“Cậu có cảm thấy tiếng huýt này quen thuộc không?” Phan Yến nói nhỏ bên tai Quách Kỳ.
Quách Kỳ im lặng, hắn đang nhớ tới một người từng đi cùng bọn họ.
Phía xa xa trên đỉnh cây cột cao quấn dây leo đang nở hoa, một bóng người khoác áo choàng đen đang đứng nhìn về phía bọn họ.