0
Trên cao Nguyễn Bửu quan sát xu hướng phát triển của toàn thể 130 người bên dưới tỏ ra khá hài lòng, hắn hướng ánh mắt về phía nhóm Anh Quân. Những người này bị nhắm tới cũng hoàn toàn trong sở liệu của hắn, bởi vì toàn bộ đều trông như những quả hồng mềm mọng nước, chỉ việc bóp sẽ nát.
“Xong chưa nào.” Hắn nói lớn. Không khí cả đại sảnh lần nữa rơi vào im lặng, ai cũng hướng ánh nhìn về phía hắn. “Nếu quý vị đã hiểu rõ và không còn câu hỏi nào nữa bây giờ tôi sẽ để người mang quý vị đi dùng bữa, sau khi dùng bữa sẽ có người đưa quý vị tới vùng đất thứ nhất, Nhất thượng ngàn.”
“Khoang đã.”
Bên dưới có người vươn cao tay, hắn trùm kín không rõ mặt mũi, nhưng lại là giọng nam. “Cách thức chăm sóc cây cối như thế nào?”
Nguyễn Bửu cười cười. “Cái này khi vào công việc tự khắc mọi người sẽ biết phải làm gì.”
Dứt câu hắn vỗ tay một cái, hai người đội nón lá xuất hiện trong phòng. Nguyễn Bửu yêu cầu. “Mang bọn họ đi tới phòng ăn, sau đó vận chuyển tất cả tới Nhất thượng ngàn.”
Nói xong câu đó Nguyễn Bửu quay lưng bước lên tầng cao biến mất, nhóm người trong đại sảnh chỉ có thể đi theo hai người đội nón lá, ánh mắt của vô số kẻ như có như không nhìn về phía nhóm Anh Quân. Anh Quân căng da đầu bước lên phía trước cố gắng che chắn cho hai đứa nhỏ, bọn họ cố đi chậm để tụt lại phía sau hòng tránh gây thêm sự chú ý.
“Sắp tới sẽ khó sống rồi đây!” Lão Giang tặc lưỡi.
“Sau khi ăn xong, tới được vùng đất thứ nhất, nhóm chúng ta phải tìm được chỗ lẩn trốn trước.” Anh Quân nói nhỏ với mọi người, sức lực của cả nhóm không thích hợp để đối đầu trực diện với bất cứ nhóm nào, nếu hắn có Biết Tuốt chắc chắn không cần phải lo sợ vấn đề này, con mắm đó có thể hướng dẫn họ cách để né các công thức và cung cấp thông số kẻ thù, thậm chí là quét cả địa hình xung quanh.
Anh Quân tặc lưỡi, hắn cảm thấy hơi bực khi không còn khả năng thông suốt thấu hiểu như xưa, giờ cũng không ai giúp hắn tìm Biết Tuốt, muốn tìm được con nhóc đó cần một người am hiểu về công nghệ, vi tính hoặc thứ gì đó đại loại như thế.
Hắn đột nhiên đứng khựng lại, nhìn về phía bên cạnh. Lão Giang lướt qua người hắn với khuôn mặt lo âu, ánh mắt nhìn loạn xung quanh đề phòng vô số người.
Thông thường thiên phú sẽ xuất hiện dựa vào khả năng, nghề nghiệm và sự yêu thích của người đó. Biết Tuốt đã từng nói về vấn đề này, lão Giang có thể tạo ra ‘bảng vật phẩm’ một thiết bị tương tự như bảng vật phẩm chứa đồ trong game có khi nào lão cũng biết về máy tính, phần mềm hay gì đó không?
Ánh mắt Anh Quân chợt lóe lên, hắn đã tìm được một hy vọng nhỏ nhoi để gọi Biết Tuốt về.
Hắn bước lên phía trước đuổi kịp nhóm của bọn họ.
“Đáng đời lũ lợn!”
Có tiếng nói khó nghe vọng lại từ phía sau, cả sáu không hẹn cùng quay đầu nhìn lại. Anh Quân và Minh Anh đều nhận ra kẻ phía sau, chúng chính bọn chặn đường c·ướp b·óc trước căn cứ. Mặt Anh Quân sa sầm, tới nơi này còn gặp kẻ thù cũ không c·hết cũng thoi thóp, hắn không muốn đối cứng bèn quay đầu nói với nhóm mình: “Đi thôi đừng quan tâm tới lũ trộm c·ướp.”
“Mày sắp c·hết rồi nhóc!” Lệ Thu âm dương quái khí nói. “Tao không tức giận đâu, đây có thể xem là cú gáy cuối cùng trong đời mày đó lợn à!”
“Câm miệng chó lại đi con cá kia!” Minh Anh không nhịn liếc ánh mắt sắc lẻm về phía Lệ Thu.
Lệ Thu hơi rùng mình, dù sao linh lực của Minh Anh cũng vượt trội hơn, nên trong vô thức vẫn khiến ả run rẩy.
Đi theo phía sau Quách Kỳ và Phan Yến nhìn nhau, cả hai bọn họ không ngờ tới trong nhóm yếu kém kia lại có một người nổi bật đến vậy.
Quách Kỳ nói nhỏ và tai Phan Yến: “Linh lực người này có vẻ rất cao, ít nhất là cao hơn toàn bộ những người có mặt ở đây, trừ tên lúc nãy đứng phổ cập trên cao.”
Phan Yến không nói gì vẫn giữ thái độ đứng xem.
Phan Văn kéo nhẹ tay Lệ Thu. “Đừng nói nữa, số phận của họ cứ để cho những kẻ khác định đoạt đi chúng ta đừng quan tâm.”
An Khê im lặng nhìn Minh Anh rồi đánh mắt qua Anh Quân. Lệ Thu bực mình hất tay Phan Văn ra bước lên phía trước, lúc đi qua nhóm Anh Quân cô ả để lại một câu: “Những con heo quay, tao rất muốn ngửi mùi hương của bọn mày, liệu có thơm như thịt được nướng trong lửa ớt không nhỉ!”
Cô vượt qua bọn họ đi lên phía trước, mày nhíu lại. Nhóm đó hình như thiếu mất cô bé dùng năng lực lửa đỏ.
Phòng ăn nơi đây khá lớn, những chiếc bàn dài nối liền với nhau, sức chứa phải trên cả ngàn người, không thấy khu nhà bếp ở đâu, nhưng trên bàn đã được bày sẵn các món ăn nóng hổi, khói bốc lên từ canh hầm, thịt kho... nghi ngút, mùi hương vô cùng câu nhân.
“Thơm quá, toàn là món xịn!” Có người hô lên.
Tất cả bắt đầu chọn bàn ngồi vào, họ đa số ngồi theo nhóm, số lượng thức ăn nơi đây chuẩn bị vô cùng dư giả, 130 người này muốn ăn tới nất bụng cũng chẳng lo thiếu.
“Đùi gà chiên nước mắm, mẹ nó đây là món khoái khẩu của tao. Đùi gà này to phết nhìn khá giống đùi gà chọi.”
Anh Quân nghe tiếng nói nhìn qua hướng đó, tên vừa nói ra câu đó đang cầm lấy đùi gà mồm to cạp mạnh từng miếng nhai tới độ môi bóng nhẫy.
Hắn ngồm ngoàm nói: “Ngoan... ngon kinh khủng!”
Hắn vươn tay lấy thêm một đùi khác nữa, hai tay hai đùi liên tục nhét vào miệng mình. “Từ lúc... biến động.... tới giờ... tao mới được... bữa ra hồn!”
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu ăn uống, suốt bao tháng qua thức ăn cơ bản của con người chính là mì tôm và các loại thức ăn sản xuất sẵn trước Kỷ tiến hóa, động vật biến dị, thực vật cũng chung hoàn cảnh nên chẳng có thức ăn tươi, giờ đây nhìn thấy cả núi thức ăn ngào ngạt thế này không ai có thể cưỡng lại.
“Mùi thơm thật đấy!” Song Liên xoa bụng. “Nhưng tôi lại không dám ăn, vì trông kích cỡ các miếng thịt hơi lớn hơn bất thường.”
Lời của Song Liên như đánh tỉnh Anh Quân, hắn nhìn qua cô rồi nhìn một vòng xung quanh. Hiện tại chỉ còn lại nhóm hắn và hai người lạ mặt chưa ngồi vào bàn, ai cũng đã bắt đầu ăn uống, không một ai thắc mắc từ đâu nơi này có nhiều thịt đến vậy. Thị bò, thịt heo, thịt gà, thịt ngỗng, thịt vịt, thịt hươu, thịt rắn, thậm chí còn có cả cháo lươn, cua biển, cá biển, mực ống...
Càng quan sát mắt Anh Quân càng mở to, lượng lương thực quá bề thế, điều này không bình thường.
“Đói quá!” Soobin than lên. “Chúng ta vào bàn được chưa, nhanh không bọn họ ăn hết thì c·hết đói.”
Thái cũng lên tiếng. “Dù biết ăn xong bữa này sẽ bước vào địa ngục nhưng thà làm ma no hơn ma đói.”
Lão Giang cũng cười hùa theo. “Đúng vậy, có ăn mới có sức, ít nhất ăn no có thể giúp chúng ta chạy nhanh hơn.”
Lộc cộc.
Hai người lạ mặt đứng gần chỗ họ cất bước, đi tới vị trí gần đó ngồi xuống. Vị trí đó vừa hay gần nhóm Lệ thu, Anh Quân nhìn thấy một điều bất thường ở nhóm của bọn họ, tất cả đều ăn uống trừ An Khê hắn ngồi im tay cầm đũa hơi run, trước mặt hắn là món thịt chó kho.
Anh Quân lại càng nghi ngờ hơn, hắn đứng thẳng người tầm mắt bao quát khắp phòng, tiếng nhai nuốt, tiếng khen ngon vang lên không ngừng, những người vừa rồi ngoài đại sảnh còn đang khó chịu vì bị đem tới đây giờ dường như đã quên hết tất cả chìm đắm trong món ngon quên đi thực tại.
“Rượu đâu cho rượu lên đi. Thịt chó mà không có rượu thì còi chi là ngon nữa!”
Một người đàn ông khá thô lỗ đứng lên vỗ mạnh mặt bàn làm bán tô thịt trước mặt hắn bắn lên hắt lên mặt, mũi và làm ướt phần áo, nhưng hắn không bật tâm, chỉ biết to miệng gào. “Rượu đâu, mau mang rượu tới đây!”
Xoảng!
“Mẹ kiếp, món này sao không có tương ớt. Nhà bếp đâu mang tương ớt lên đây!”
Một cô gái ném đổ luôn đĩa cánh gà chiên nước mắm, quát lớn. Biểu cảm trên khuôn mặt của cô ta rất dữ tợn, cứ như thể có ai đó vừa chọc cô ta điên tiết lên, tay và chân gồng lên các thớ cơ căng chặt, nắm đấm nện xuống mặt bàn làm thức ăn nơi đó bắn lên tung tóe.
Sự kiện nổi nóng này ngày càng lan tràn, tất cả mọi người bắt đầu mất kiểm soát, đòi hỏi thêm nhiều thứ khác nhau. Có kẻ thì yêu cầu đồ nhắm, có kẻ đòi trái cây tráng miệng, có kẻ đòi nước đá, có kẻ yêu cầu thêm ớt cay...
Tiếng ồn ào như muốn xé toạc cả căn phòng lớn.
“Thơm quá, muốn ăn.” Soobin bước lên phía trước.
Anh Quân nắm lấy tay thằng bé kéo mạnh. “Không được ăn.”
Soobin giật mình quay đầu nhìn Anh Quân với ánh mắt khó hiểu.
“Đồ ăn có vấn đề!” Anh Quân ép giọng xuống thật nhỏ.
“Nhưng chúng rất thơm mà, toàn là thịt, mọi người đang ăn đấy thôi có ai bị gì đâu?” Soobin không hài lòng, cố giằng tay khỏi Anh Quân.
Thơm sao? Hắn vẫn thấy thơm nhưng là khi mới bước vào giờ thì không còn mùi hương đó nữa mà là một mùi hỗn tạp rất khó ngửi.
Song Liên nhích lại gần hắn. “Giờ hết thơm rồi.”
Cô nhỏ giọng. “Mùi quái lắm, như trứng ung vật đó!”
Song Liên là người thường cô không có linh lực, còn lại tất cả mọi người nơi đây đều có linh lực. Anh Quân không quên sự khác lạ giữa cô và 129 người còn lại.
Minh Anh cũng bước lên. “Có lẽ chúng ta nên ăn gì đó.”
“Đúng vậy chọn bàn kia đi né nhóm người đang làm ầm ỷ ra, phiền lắm, ăn uống mà cứ loạn lên hết.” Lão Gian chỉ tới bàn nhóm hai người lạ mặt.
“Chỗ đó được đấy qua đi, cháu rất thích thịt kho tàu, nhà bếp nơi này nấu có vẻ không tệ.”
“Không được!” Anh Quân hét lớn.
Mọi người đều quay đầu nhìn hắn. Minh Anh khó hiểu: “Sao vậy, anh không đói à?”
Anh Quân lắc đầu. “Dù bây giờ có đói cũng không được ăn thức ăn ở đây.”
Song Liên gật đầu lia lịa: “Đúng vậy mọi người, thức ăn nơi này quái dị lắm, đừng nên ăn.”
Cô ôm bụng, Soong Liên rất đói, nhưng điều đó không thể thôi thúc nổi việc thèm ăn đồ nơi này của cô.
“Ha ha.” Lão Giang cười lớn, xua tay. “Có sao đâu nào, đừng nghĩ nhiều, bao nhiêu người ăn đấy thôi.”
Nói rồi lão kéo Thái rời đi, Soobin cũng thành công giãy khỏi tay Anh Quân, nắm tay Minh Anh kéo nhẹ. “Đi thôi chủ nhân, anh ta không ăn thì mình ăn.”
Minh Anh gật đầu đồng ý, cùng với ba người đi tới vị trí đã chọn.