Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
La Sát Chi Đạo
Unknown
Chương 14: Bành Quang
Chương 14: Bành Quang
La Nguyên trước giờ đều làm người khiêm tốn, không quá phô trương, tôn chỉ điệu thấp hành sự.
Hơn nữa hình dạng hắn bây giờ vẫn là một đứa trẻ, nếu có người phát hiện hắn khác biệt với những thiếu niên thiếu nữ cùng tuổi, e rằng sẽ b·ị b·ắt cóc đem ra mổ xẻ để nghiên cứu mất.
Nếu như muốn vừa không gây ra sự chú ý lớn, vừa đạt được mục đích, hiển nhiên phải tránh những nơi đông đúc nhiều người qua lại.
Ở trường hợp này, La Nguyên quyết định không tới những dược điếm khổng lồ có tiếng trong thành, mà chọn những cửa hàng tầm trung, càng ít người tới càng tốt. Dù sao thì phần lớn những dược liệu hắn cần không quá hi hữu, không phải là không thể tìm thấy ở những cửa hàng nhỏ riêng lẻ. Quy mô và vẻ ngoài của một dược điếm không phán định được những thứ bên trong nó. Vả lại, số lượng dược liệu La Nguyên cần cũng không quá nhiều, một số cửa hàng nhỏ đã đủ để cung ứng, không nhất thiết phải tới những dược điếm khác.
Nghĩ là làm, La Nguyên tăng cước lực, hướng về phía tây nội thành.
*
Tại một dược điếm vô danh nào đó tọa lạc tại tây nội thành Lục Ấm Thành.
Dược điếm này kích thước không lớn, diện tích chỉ vài chục mét vuông. Vết tường ố vàng, trần nhà rách nát, mạng nhện khắp nơi, đồ vật vứt rải rác, nhìn có vẻ đã được xây dựng từ rất lâu.
Tại quầy lễ tân của dược điếm, là một cậu thiếu niên khoảng 13 tuổi tuấn tú vô cùng, tóc màu vàng, ăn mặc như nông phu, lúc này đang ngủ ngáy khò khò, hoàn toàn không có dáng vẻ hiếu khách đáng có của một tiếp tân.
Cũng không trách thiếu niên này được, dược điếm này từ lâu đã không có khách ghé thăm, dẫn đến tình hình càng ngày càng tồi tệ, sắp phá sản, là một nơi khỉ ho cò gáy, ế chỏng ế chơ.
Thiếu niên này lúc trước nợ chủ điếm một ân tình, nên mới tình nguyện ở lại đây giúp đỡ cửa tiệm, nếu không dược điếm này e rằng chẳng còn người làm công nào, còn mỗi cái nịt.
"Bành ca ca, huynh dậy đi. Ta vừa nấu một ít đồ ăn, huynh nếm thử một chút xem có ngon không."Một thiếu nữ tóc đen xinh đẹp cực kì đi tới bên cạnh thiếu niên, vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng nói.
"Oáp... hử, Đường Nhi đấy à. Đúng lúc lắm, bụng ta bây giờ kêu réo không ngừng, muội đúng là cứu tinh của ta đấy." Thiếu niên b·ị đ·ánh thức bởi thanh âm nhẹ nhàng đó, từ từ ngẩng đầu lên, ngoáp một cái, mỉm cười tự nhiên.
"Khôn- Không có gì". Thiếu nữ đỏ mặt, quay đầu đi.
Chúng độc giả:"Móa, cẩu lương! Cay vãi *beep*"
Trợ lý:"Bình thường tác giả sẽ không chủ động giới thiệu nhân vật, mà để cốt truyện từ từ hé lộ, nhưng tình tiết đút cơm c·h·ó này còn kéo dài lắm, phải tua nhanh bỏ qua đoạn này, tránh cho những thành phần cẩu độc thân GATO mà c·hết, nên hôm nay sẽ là ngoại lệ."
Thiếu niên và thiếu nữ họ tên lần lượt là Bành Quang và Ngư Đường Nhi.
Bành Quang không phải là người của Lục Ấm Thành, đến từ một nơi rất xa, đang trên đường lịch luyện theo lời sư phụ mình dạy bảo, nhưng không hiểu sao dọc đường lại ăn trúng cái thứ gì, bị trúng thực, may mà có người ra tay cứu giúp, từ đó lưu lạc tại đây, tình nguyện giúp đỡ dược điếm.
Ngư Đường Nhi xuất thân từ chính nơi đây, là nữ tôn của chủ điếm, được cưng chiều vô cùng, thường ngày hay phụ giúp gia gia mình quản lý, chăm coi dược điếm.
Thời gian Bành Quang đến đây tầm được một năm rồi, hắn dành rất nhiều công sức của mình để cống hiến cho cửa tiệm, đồng thời cũng giúp đỡ Ngư Đường Nhi rất nhiều.
Ngư Đường Nhi cũng rất cảm kích về những hành động Bành Quang, dần dần nảy sinh thiện cảm với hắn. Điều đó dẫn đến mối quan hệ lãng cmn mạn như lúc này.
Độc giả 1:"Phi. Con nít con nôi, không tập trung vào việc tốt đẹp hơn, lại lo yêu đương vớ vẩn."
Độc giả 2:"Em gái, ta nhắc em một câu, đàn ông toàn là lũ suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi. Tiểu tử thối kia chỉ đang thèm muốn thân thể của gái thôi."
Độc giả 3:"Bây giờ tra nam với phắc boi đi đầy đường, cẩn thận kẻo bị tên tiểu tử kia lừa đấy. Tốt hơn hết là đừng nên gặp nó nữa, cắt đứt mối quan hệ luôn."
Trợ lý:"A mòe, tác giả ơi... chúng độc giả đang thực hiện kế hoạch ly gián, chia rẽ tình cảm đẹp đẽ giữa đôi bạn trẻ kìa."
Tác giả:"Chẳng biết là ai đang lừa ai nữa... Thiên hạ này loạn cmnr."
"Bành ca ca, tình hình dược điếm thế nào rồi? Có ổn không?"
"Hầy, khách nhân dạo này ngày càng ít đi, cửa tiệm càng trở nên vắng vẻ. E rằng không lâu sau sẽ phá sản mất. Xin lỗi vì không thể hoàn thành lời hứa với muội được."
"Không sao đâu, đây không phải là lỗi của Bành ca ca. Có trách thì trách gia gia gần đây càng ngày càng lười biếng, không quan tâm đến dược điếm nữa, huynh vẫn còn trẻ sao có thể quản lý một cửa tiệm được chứ, không cần phải tự trách mình. Đúng rồi, Bành ca ca, muội định hỏi ý kiến gia gia về việc mua dược liệu từ nơi khác, tuy có hơi đắt nhưng chúng ta chỉ còn nguồn cung đó thôi, những thương nhân từng giao dịch buôn bán với chúng ta bây giờ đã bặt hơi âm tín rồi."
"Mua từ cửa hàng khác à, cũng không phải không thể nhưng ta sợ rằng sẽ không có hiệu quả"
"Không sao đâu, muội đã có kế hoạch chi tiết rồi. Đại khái là-"
"Xin hỏi, đây là dược điếm phải không? Ta muốn mua ít dược liệu."Đột nhiên, một thanh âm khác của ai đó vang vọng trong cửa tiệm.
Bành Quang và Ngư Đường Nhi quay đầu về phía cửa ra vào, phát hiện đó là một thiếu niên ăn mặc bần hèn, khuôn mặt bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Nhìn như thế nào, cũng chỉ thấy đây là một đứa trẻ ăn lông ở lỗ như bao đứa trẻ khác ở khu ổ chuột.
Có điều Bành Quang thì khác. Ngay lúc hắn nhìn về phía thiếu niên, một nỗi sợ hãi cùng cực từ trong bản năng trỗi dậy, cảm giác thiếu niên trước mặt là một con lệ quỷ câu hồn hắn đưa vào địa ngục, mồ hôi lạnh chảy từ trên trán, chân tay cứng đơ, cả người không cử động được.
Cũng may, cảm giác sợ hãi đó chỉ thoáng qua rồi biến mất. Nhưng Bành Quang vẫn chưa thể hoàn hồn, hắn tưởng rằng mình vừa bước một bước vào tử môn quan, tưởng rằng mình suýt nữa thì tạch rồi.
"Hộc.. hộc...".Bành Quang thở phì phò, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng.
"Bành ca ca, huynh sao vậy?".Đứng bên cạnh Ngư Đường Nhi cảm nhận được Bành Quang khác so với mọi khi, hoảng hốt hỏi.
"Không, không sao Đường Nhi, chỉ là đồ ăn vẫn còn bị mắc ở trong họng thôi, ta vừa xử lý xong, cảm thấy dễ chịu hơn rồi."
"Vậy à, thế thì tốt." Ngư Đường Nhi thở phào một tiếng.
Bành Quang bình tĩnh lại tâm thần, đưa mắt về phía thiếu niên thần bí kia, nghĩ: 'Người này thật cổ quái, cảm giác vừa rồi là sao, không giống sát khí cho lắm, nhưng tàn bạo hơn nhiều. Sư phụ vẫn chưa dạy mình về thứ này. Tuy không có cảm giác được sự lưu động của đấu khí trong cơ thể, nhưng thiếu niên này cho mình cảm giác không nên chọc vào hắn, nếu hậu quả khó lường.'
"Xin lỗi vị khách nhân này, vừa rồi biểu hiện của ta có kinh động ngài không?".Tuy nhìn thiếu niên này tuổi không khác mình là mấy, ăn mặc lại bần hèn, không nghĩ người này sẽ có đủ tiền để mua đồ, nhưng xét tình trạng vắng vẻ hiện nay của cửa tiệm, Bành Quang vẫn tỏ vẻ hiếu khách.
"Ta không sao, không cần bận tâm."
"Như vậy thì ta yên tâm rồi. Đây đích thực là dược điếm. Không biết quý khách muốn mua dược liệu gì, thảo dược trong tiệm ta tuy hơi đắt, nhưng chất lượng vô cùng cao, chủng loại lại nhiều vô kể, đảm bảo sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của quý khách."
"Những dược liệu ta cần đều ghi ở trong này. Mỗi loại 1 phần là được.".Thiếu niên đưa cho Bành Quang một tờ giấy ghi chằng chịt tên các loại thảo dược.
"Tử Lạc Thảo, Quỷ Hạt Linh Chi,... tất cả những dược liệu này đều rất phổ thông, bổn điếm đều có sẵn trong nhà kho. Chỉ là không biết vị khách nhân này định thanh toán như thế nà-". Bành Quang chưa nói hết câu, thiếu niên đã ném cho hắn một tấm thẻ.
Tấm thẻ này toàn thân là màu đen, hai bên mặt một bên khắc những hoa văn phức tạp như văn tuyến trận pháp, hình thành một mô hình đồng tiền; một bên khắc hai chữ màu vàng: Hắc Thiết. Hình dáng của nó có điểm tương đồng với thẻ ngân hàng ở thế giới hiện đại.
"Đây là... Ma Tệ Tạp!?" Ngư Đường Nhi nhìn kĩ lá bài một lúc, rồi thất thanh kêu lên.
"Ma Tệ Tạp?" Bành Quang lần đầu thấy lá bài này, nghi hoặc nhìn về phía Ngư Đường Nhi.
"Bành ca ca, Ma Tệ Tạp là độc quyền vật phẩm của Thiên Võ Điện, tổ chức liên minh của các quốc gia lớn nhỏ trên toàn Thanh Thiên Giới. Huynh đều biết, mang theo nhiều tiền tài bên mình là hành vi ngu xuẩn vô cùng, không chỉ rất bất tiện mà còn dễ thu hút những kẻ xấu đến để c·ướp đoạt. Nhận rõ tầm quan trọng của vấn đề này, người đứng đầu của từng quốc gia đã hội họp thảo luận, quyết định tạo ra một loại vật phẩm thần kì, đó chính là Ma Tệ Tạp. Ma Tệ Tạp có công năng rút và trữ tiền cho chủ nhân của nó. Khi huynh đưa một số tiền nhất định đến một phân bộ của Thiên Võ Điện, huynh có thể nhờ nhân viên Thiên Võ Điện tạo cho mình một cái Ma Tệ Tạp của riêng mình, điều kiện là số tiền phải đủ nhiều, nên không phải ai cũng có thể sở hữu một tấm Ma Tệ Tạp. Dựa vào số tiền mà huynh đưa cho họ, Thiên Võ Điện sẽ lưu trữ số tiền đó thành tiền ảo vào trong Ma Tệ Tạp của huynh. Tiền ảo trong Ma Tệ Tạp có thể truyền qua lại với những Ma Tệ Tạp khác, dùng để giao dịch."
"Đặc biệt hơn nữa, Ma Tệ Tạp của mỗi người là độc nhất, có một không hai, không cái nào giống cái nào. Muốn sử dụng Ma Tệ Tạp cần Sinh Mệnh Ấn Ký của chủ nhân để làm chứng, nên sẽ không có chuyện có ai khác lợi dụng Ma Tệ Tạp của mình đâu, Ma Tệ Tạp cũng không thể làm giả được. Do đó, ngoài việc là một vật phẩm để sử dụng tiền nó cũng có chức năng là một chứng minh nhân dân."
"Ma Tệ Tạp chia làm bốn loại khác nhau từ thấp đến cao, đại biểu cho thân phận và tiền tài của huynh, đó là: Hắc Thiết, Thanh Đồng, Bạch Ngân và Hoàng Kim. Hoàng Kim Ma Tệ Tạp chỉ có những người quan trọng của từng quốc gia, các cao tầng của Thiên Võ Điện và khách nhân đặc biệt của họ mới được sở hữu. Tuy Hắc Thiết Ma Tệ Tạp là cấp thấp nhất, nhưng cũng không phải một thường dân có thể sở hữu được, cho dù có dùng hết tài sản tích lũy cả đời đi chăng nữa, muội nghe nói chỉ có những đại gia tộc mới có được nó. Tấm Ma Tệ Tạp đẳng cấp cao nhất ở Lục Ấm Thành cũng chỉ là Thanh Đồng cấp mà thôi, thuộc quyền sở hữu của thành chủ."
"Thiếu niên này vậy mà lại có được bảo vật quý báu như thế này, e rằng lai lịch cũng không đơn giản". Câu cuối cùng Ngư Đường Nhi cố ý nhỏ giọng lại, ánh mắt dè chừng liếc về phía thiếu niên bí ẩn.
"Đáng giá như vậy sao!?" Bành Quang rất bất ngờ trước những kiến thức mới mẻ này, đồng thời càng thêm chắc chắn xuất thân của thiếu niên kia không tầm thường.
"Sao, các ngươi không muốn giao dịch à? Hay là chê tiền ít quá?"Thiếu niên mất kiên nhẫn, thúc giục hai người kia.
"Xi- xin khách nhân đợi một lát, ta sẽ chuẩn bị những dược liệu ngài muốn ngay." Nói xong, Bành Quang ba chân bốn cẳng hướng về phía trong cửa tiệm.
Một khắc sau, hắn trở lại mang theo một bao chứa đầy dược liệu, mùi hương thảo dược xông vào mũi. Bành Quang đưa tấm thẻ màu đen lại cho thiếu niên.
"Dược liệu ngài muốn toàn bộ ở trong này, tổng cộng là 550 lượng bạc, phí tổn đã trừ vào tiền ảo trong Ma Tệ Tạp của ngài. Lượng thảo dược rất nhiều, ngài có cần ta giao hàng tới nơi ở ngài không?"
"Không cần thiết, ta tự lo được. Những gì ta cần đã có, vậy xin cáo từ."Thiếu niên nói rất ngắn gọn, rồi nhanh chóng rời đi.
Nhìn về phía xa, bóng hình của thiếu niên khuất dần, cho đến khi không còn ở trong tầm mắt của Bành Quang và Ngư Đường Nhi nữa.
"Phù, cuối cùng tên này cũng đi rồi, ở cùng hắn khiến ta có cảm giác ngột ngạt không tả nỗi." Ngư Đường Nhi thở phào một tiếng, thả lỏng người
"Đường Nhi, muội cũng nhận ra điểm bất thường của tên đó sao?"
"Ừm, thiếu niên này mang quanh mình một khí chất rất khó tả, dường như có thể áp chế những người xung quanh, khiến họ tiến vào một trạng thái bất thường. Nhưng trên đường tới đây lại không có bất kì ai gặp tình trạng như vậy cả. Hay là do muội n·hạy c·ảm quá?"
"Ta cũng không rõ, nhưng lại có dự cảm, một ngày nào đó sẽ gặp lại hắn. Bỏ qua chuyện này đi, muội nói cho ta biết kế hoạch của muội đi."
"Muội rõ rồi. Đầu tiên phải..."