Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Thương lượng

Chương 22: Thương lượng


Chương 22: Thương lượng

'Bỏ bu rồi.' La Nguyên nghĩ thầm. 'Chỉ trong một thời gian ngắn mà tên này có thể giải quyết 3 tứ tinh võ sĩ, hắn chắc chắn là một kẻ rất nguy hiểm.'

'Thiệt tình chớ, sao cứ hễ lúc mọi việc diễn ra suôn sẻ thì lại có mấy tên trời đánh đến phá đám kia chứ? Chẳng lẽ lão thiên gia có thâm thù đại hận gì với ta à?' Chuyện đã xảy ra không thể vãn hồi, La Nguyên chỉ đành kêu oan thán trách,

Nhưng hắn không thể lùi bước được. Sự hiện diện của kẻ lạ mặt trước mắt này là một biến số khôn lường, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn. La Nguyên chưa từng xem xét qua trường hợp sẽ có kẻ khác cũng có hứng thú với bảo khố Hắc Hổ Bang.

Nhân tố không ngờ này không chỉ uy h·i·ế·p đến kế hoạch đầu của La Nguyên, mà còn ảnh hưởng đến nhiệm vụ chính tuyến của hắn. Kẻ trộm kia nếu như làm điều gì đó điên khùng làm kinh động đến đám người kia, thì La Nguyên sẽ không thu được thông tin gì cả.

'Nhất định phải làm rõ mục đích của tên này, phòng ngừa mọi trường hợp bất lợi xảy ra. Cho dù có phải từ bỏ bảo khố, ta cũng cam tâm, không thể mất cả chì lẫn chài được.'

Thế nên, mặc cho hoàn cảnh hiện tại có nguy nan thế nào, La Nguyên vẫn để cho lời đe dọa kia như cơn gió thoáng qua, nước đổ dầu vịt. Tâm thần thả lỏng, bảo trì cái đầu lạnh, La Nguyên nói với thanh âm bình tĩnh, không vấp chút nào, cố gắng thể hiện phong thái an nhàn của bậc cường giả, cho dù núi có lở sông có cạn thì tâm cảnh vẫn yên tĩnh, không chút dao động.

"Lời của vị huynh đài này nghe thật ngớ ngẩn. Nếu như ta là người yêu cầu các hạ, thì ngươi liệu có bằng lòng giao nộp miếng mồi ngon trước mặt cho kẻ khác không? Những người hành nghề như chúng ta một khi đã để ý thứ gì thì phải đoạt cho bằng được, làm sao có thể dễ dàng đáp ứng như thế chứ?"

"Ồ. Vậy ý của ngươi là..." Có vẻ cảm thấy hứng thú với tâm thái ung dung của La Nguyên, tên trộm mũ mèo gác cặp dao găm trên tay xuống, điệu bộ dỏng tai lắng nghe.

"Nhìn các hạ xem ra là dân lành nghề. Mà nếu đã là người ở đẳng cấp cao thì mắt nhìn cũng cao, những món đồ tầm thường không thể thỏa mãn được. Hẳn là ngươi đã nhắm vào vài vật đặc biệt trong bảo khố phải không? Vậy thì tại sao chúng ta không nhường nhau một chút, cùng tiến vào bảo khố lấy vật mình cần. Nếu như có thứ cả hai đều muốn thì lúc đó hãy thương lượng thân thiện với nhau. Dù sao ta cá rằng chúng ta không ai muốn gây ra động tĩnh lớn khi đánh nhau đâu."

"Ồ. Đề nghị này nghe rất hợp lí và hấp dẫn." Mũ mèo vỗ tay vài cái tỏ vẻ tán dương. "Ta không ngờ rằng trong tình cảnh như thế này mà ngươi vẫn có thể điềm đạm phân tích lợi hại như vậy, đúng là rất đáng khâm phục."

Đúng như La Nguyên phán định, hắn thật sự đến đây vì một vật duy vật, những thứ khác không có hứng thú. Quả thực đó chính là phương án phù hợp nhất.

"Chỉ có điều-" Tuy nhiên, mũ mèo dường như không có ý định đối thoại thương lượng với La Nguyên, hai tay trang bị dao găm giơ lên trước mặt, thủ thế.

*Víu*

Chỉ nghe một thanh âm trong trẻo vang lên một cái, lướt qua bên tai, thân hình của mũ mèo trong tích tắc đã áp sát La Nguyên. Khoảng cách giữa hai người cách nhau chỉ khoảng 10 mét, tốc độ nhanh đến mức mắt thường chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, nhanh chóng tiếp cận La Nguyên.

'Nhanh quá'. Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu La Nguyên, bản năng phản ứng với nguy hiểm được kích hoạt. Một cảm giác lạnh tê bỗng nhiên ở trên cổ, thân dưới hắn lập tức dùng sức, chân lui về phía sau, đến khi ổn định lại thì đã cách vị trí cũ vài mét. Đồng thời, thân thể mũ mèo cũng dừng lại tại chỗ đó.

Nếu chúng ta quan sát bằng hiệu ứng sờ lâu mâu sần, sẽ phát hiện ra thời khắc mũ mèo tiến công, quanh thân hắn có vài luồng đấu khí màu tím bao quanh. Ngay khi giáp lá cà được La Nguyên, hắn dùng tốc độ cực nhanh vung cặp dao găm của mình thành hình chữ X, nhắm vào cái cổ yếu hại.

Cũng may Nguyên ca trong lúc nói chuyện vẫn luôn bảo trì cảnh giác, nên hắn mới không có cơ hội đắc thủ.

'Thật nhanh. Tốc độ của hắn dường như còn nhanh hơn vài phần với Hắc Trảo Hổ, nhưng lại không có như Hắc Trảo Hổ hung mãnh đơn thuần dựa vào sức mạnh cơ bắp. Tên này giống như một cơn gió vậy, tuy nhanh nhưng thanh thế không quá lớn. Có lẽ hắn tu một loại công pháp chuyên về mẫn công.'

Pha thể hiện của mũ mèo đã mở rộng tầm mắt của La Nguyên, khiến hắn có thêm kiến thức về thế giới mới.

Mặc dù không thể công kích thành công, nhưng mũ mèo không quá ngạc nhiên. Thần thái điềm đạm toát ra, hắn nhìn về phía Nguyên ca, nói tiếp lời còn dở.

"Đã là phường trộm cắp, thì ngươi cũng hiểu rõ đạo lý không thể tin tưởng bất kì ai khác ngoài bản thân chứ? Tất cả những gì chúng ta làm đều vì chính bản thân, những kẻ khác chẳng qua là trở ngại chính mình thôi."

La Nguyên có thể cảm nhận được nỗi bi ai và thống khố ẩn chứa trong từng câu từ của hắn, dường như trong thâm tâm có nỗi khổ riêng.

Nhưng đây không phải là lúc để lo chuyện bao đồng, tỏ ra thương cảm hay đào sâu bí mật của người khác.

Nói nhảm gì vậy, tên này vừa rồi đã muốn lấy mạng La Nguyên, suýt nữa thì Nguyên ca của chúng ta đã phải đi bán muối rồi. Có thằng nào hâm đến độ muốn trò chuyện tâm sự với kẻ muốn g·i·ế·t mình chứ? Ông nào mắc chứng khổ d·â·m thì xin mời, còn La Nguyên thì xin kiếu nhá.

"Vị huynh đài này không cần cảnh giác như vậy. Ta thật lòng muốn cùng ngươi bàn bạc thương lượng mà." Chứng kiến thực lực cường hãn của mũ mèo, La Nguyên quyết định tiếp tục cầu hòa, hi vọng hắn sẽ cân nhắc điều kiện mà La Nguyên đề nghị.

"Thật xin lỗi. Ta không có chút niềm tin nào ở ngươi cả. Ai mà biết ngươi sẽ giở trò gì sau lưng ta chứ?" Mũ mèo vẫn kiên định với ý kiến của mình.

"À, cái này thì đơn giản. Ta có một phương án vừa lòng cả hai, đảm bảo chứng minh được sự trong sạch của ta. Lát nữa chúng ta sẽ tiến vào bảo khố theo thứ tự nhất định, ngươi trước ta sau. Chỉ khi nào người phía trước chọn lựa xong, người phía sau mới được tiến nhập. Như vậy vừa đảm bảo an toàn vừa không làm tổn thương hòa khí hai bên."

"Phương án này... Ngươi chắc chứ? Lỡ như ta một tay gom hết đồ mà ngươi nhắm đến thì sao? Còn nữa, ngươi không sợ ta lắp đặt cạm bẫy để thủ tiêu dấu vết, g·i·ế·t người diệt khẩu à?"

"Ta không giống ngươi, đến đây chỉ để kiếm chút tiền, bỏ miệng nuôi thân thôi. Cho dù chỉ còn một ít bảo vật thì cũng không uổng chuyến này rồi, thịt muỗi cũng là thịt. Huống hồ, ta không nghĩ ngươi sẽ ôm hết bảo vật đâu. Còn về vụ bịt miệng... Ta không phải là kẻ dễ c·h·ế·t đến vậy đâu, nếu như ngươi thật sự muốn đánh nhau thì ta cũng không ngại, cùng lắm thì đồng quy vu tận thôi. Nói trước, đừng nhìn ta chịu lùi bước nhún nhường mà tưởng ta dễ bị ăn h·i·ế·p bắt nạt đấy." Câu cuối cùng, La Nguyên cố tính phóng thích một chút ý niệm c·h·ế·t chóc, hướng về phía mũ mèo mà đi.

Cảm nhận được sự uy h·i·ế·p mạnh mẽ không xác định, toàn thân mũ mèo nổi cả da gà, sởn hết tóc gáy, thân hình loạng choạng lui về phía sau, nỗi bất an tràn ngập trong lòng.

'Chuyện gì đây? Sao ta lại cảm thấy kinh hãi cùng cực đến vậy? Cứ như linh hồn vừa bước vào tử môn.' Mũ mèo không thể nhận thức được chuyện vừa xảy ra. Quá khứ, hắn đã phải trải qua một tuổi thơ bất hạnh, kinh lịch nhiều lần vào sinh ra tử, nhưng chưa lần nào cái c·h·ế·t để lại ấn tượng "sâu đậm" như hôm nay.

'Biết rằng có thể đột nhập vào đây thì bản lĩnh của tên kia cũng không phải dạng vừa. Nhưng không ngờ hắn lại nguy hiểm đến như vậy.'

Tuy cảm thấy chấn kinh về khả năng của La Nguyên, nhưng thanh niên mũ mèo rất nhanh trấn tĩnh lại, tay phải đưa lên cằm, bộ dáng suy tư. Một hồi sau, hắn đưa mắt về phía Nguyên ca trả lời.

"...Cũng được. Ta không có bất cứ phàn nàn gì. Nhưng để bảo đảm ngươi không lật lọng thất hứa, ta sẽ bố trí cơ quan phòng bị."

'Hết cách. Thực lực của hắn vẫn là một ẩn số, có điều hắn hình như không có địch ý với ta, một mặt giảng hòa. Ít nhất thì tạm thời không cần lo lắng quá nhiều.' Nhận ra được La Nguyên không có ý định cướp đoạt độc chiếm bảo khố, mũ mèo cũng không nói nhiều, biểu thị đồng ý.

Vừa dứt lời, không thèm nghe ý kiến của La Nguyên, mũ mèo tiến về phía cánh cửa bảo khố, mở ra rồi bước vào trong, để lại La Nguyên trơ trọi một mình.

Đợi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, La Nguyên mới thở phào một hơi, ngồi phịch xuống đất, cả người rã rời.

"Phù, cũng may cuối cùng tên này cũng chịu nhượng bộ rồi. Nếu thật sự chiến đấu thì rủi ro quá lớn, cho dù thằng e rằng cũng phải trả giá đắt. Ta không muốn dùng át chủ bài của mình vào lúc này đâu."

"Mặc dù bây giờ bảo khổ bị chia đôi xẻ nửa, nhưng ít nhất thì cũng có chiến lợi phẩm, không ra về tay trắng. Đồng thời xác định được chủ ý của tên kia, hắn đến đây hoàn toàn vì bảo khố thôi, chắc sẽ không làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ của mình đâu."

"Giờ chỉ cần đợi hắn lấy được thứ mình muốn, rồi ta sẽ vơ vét hết của cải trong đó, thế là ok."

*

Hai khắc sau

Cánh cửa bảo khố lần nữa mở ra, thân hình mũ mèo xuất hiện, tuy khuôn mặt bị mặt nạ che khuất nhưng có thể cảm nhận thoáng một chút sự vui mừng bên trong.

Mũ mèo không nói gì, ngón tay phải giơ lên chỉ về phía sau lưng, ý muốn thúc giục La Nguyên

La Nguyên đáp lại bằng cách nhanh chân hối hả tiến vào bên trong bảo khố. Nhưng hắn vẫn giữ cánh cửa mở y nguyên, đề phòng trường hợp bất trắc. Mũ mèo cũng không có phản ứng gì, hắn chỉ lặng lẽ tiến tới một góc tối, đứng yên chờ đợi.

Bên trong bảo khố không có quá nhiều của cải, không có mấy cảnh vàng bạc châu báu chất đầy như trong phim, chỉ độc một vài kệ giá. Bên trên mỗi kệ giá hầu hết là ngân phiếu, còn lại toàn là mấy vật phẩm nhìn chẳng biết dùng làm gì.

Tôn chỉ của La Nguyên là "thà cướp sạch còn hơn bỏ sót". Cho dù chỉ là một cục đá cũng phải lấy cho bằng được, bởi một khi đã ở trong này thì chứng tỏ nó là vật quan trọng của Hắc Hổ Bang. Chỉ cần có thể tạo thành tổn thương cho Hắc Hổ Bang, việc trăm lợi vô hại như thế La Nguyên đương nhiên làm.

"Hắc hắc, phen này kiếm bộn rồi. Không tính mấy vật phẩm khác, chỉ riêng ngân phiếu đã có giá trị mấy chục vạn lượng. Quả không hổ là tài sản tích lũy nhiều năm của Hắc Hổ Bang. Hít hà, hương vị tiền do chính mình kiếm được thật là thơm."

"Cuối cùng cũng hoàn thành một nửa mục tiêu ban đầu đề ra rồi. Tính toán thời gian, giờ này hẳn Tiểu Lạc Lạc vẫn đang theo dõi đám người kia. Không biết tiến độ như thế nào nhỉ?"

"Đinh, tiến độ hoàn thành của nhiệm vụ nhánh 1 đã đạt 100% nhiệm vụ hoàn thành. Kính mong túc chủ tiếp tục thu thập thông tin và hành động để kích hoat nhiều nhiệm vụ nhánh, để có thể mở khóa kết cục như mong muốn."

Đúng lúc La Nguyên đang nghĩ ngợi, thanh âm thông báo của hệ thống vang lên,

"Ồ, nhắc tào tháo thì tào tháo đến ngay, linh nghiệm thật. Xem ra Tiểu Lạc Lạc đã hoàn thành sứ mệnh của mình, không cô phụ sự kì vọng của ta. Bây giờ thì ta có thể nắm rõ một chút bí mật của đám người đó. Đợi thoát khỏi đây thì sẽ hỏi rõ thông tin từ Tiểu Lạc Lạc vậy."

"Còn lúc này, chính là công đoạn cuối cùng trong công thức "Hổ Gầm Trùng Thiên". Đợi đến khi "món ăn" được chế biến xong, lúc ta dâng lên tên bang chủ Trương Tam, đảm bảo hắn sẽ "xúc động" đến nỗi khóc ra nước mắt, hét lên vì "vui sướng" luôn. Khửa khửa khửa..."

La Nguyên vừa tưởng tượng cảnh tượng đẹp đẽ trong đầu, vừa nở nụ cười "khoan khoái". Vì quá hưng phấn trước khung cảnh trong mơ đó, nên hắn lúc này phóng chân lao nhanh, trong lòng kiềm chế cái xúc cảm đang dâng trào dữ dội như núi lửa cuộn trào.

Nhưng lúc hắn bước ra ngoài, La Nguyên mới phát hiện thanh niên mũ mèo lại đang khoan thai đứng một chỗ, tựa hồ đang chờ đợi ai đó.

"Sao ngươi vẫn còn lưu lại đây a?" Cảm thấy khó hiểu, La Nguyên bộc bạch cảm xúc mù mịt trong lòng, hướng mũ mèo hỏi.

Đáp lại câu hỏi của Nguyên ca, mũ mèo chỉ đơn giản quay lưng về phía hắn, tư thế lúc nào cũng có thể chuồn khỏi nơi này.

"Nơi này đã được ta lắp đặt thuốc nổ, chỉ trong một phút nữa chỗ này sẽ hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian, hủy thi diệt tích. Ngươi cũng mau chóng rời khỏi đây đi, tránh bị liên lụy." Nói xong, mũ mèo đã khu động đấu khí, lấy vận tốc cực nhanh hướng cầu thang mà ra.

"(o_o)... A?" La Nguyên vẫn là bộ dạng tối cổ, ngây người ra một chút. Một lúc sau hắn mới giật thót một cái, tâm thần tỉnh ngộ. Hắn quay về phía sau nhìn một cái, lại quay về phía trước nhìn một cái. Cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi hét lớn:"THẰNG C·H·Ó, MÀY LỪA BỐ MÀY."

Gào thét là thế, cay cú là thế, nhưng La Nguyên vẫn nhanh chân tiến về phía cầu thang, trong đầu tụng kinh niệm chú:"Nam mô a di đà phật, phật tổ đại từ đại bi xin hãy phù hộ con thoát khỏi kiếp nạn này. Đợi ngày thành đạt nhất định con sẽ xây cho ngài nguyên một dàn hậu cung, gái non gái tơ đều có cả hết, đủ mọi thể loại. Nam mô a di đà phật..."

Sự việc xảy ra tiếp theo thì các độc giả biết rồi đấy, một phần của Thanh Vũ Lâu bị vụ nổ do mũ mèo gây ra mà tan thành mây khói. Còn số phận của La Nguyên thì,... con hàng này tứ chi lành lặn, ngũ tạng nguyên vẹn. Chỉ có điều cái quần của hắn, khụ khụ, bị thủng một lỗ to chà bá ở mông, để lộ hàng họ cho bàn dân thiên hạ xem.

Kết cục chỉ có chữ, thảm.

Chương 22: Thương lượng