Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: "Vì anh muốn nhìn thấy em."

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: "Vì anh muốn nhìn thấy em."


Ánh đèn neon nhấp nháy gần như nuốt trọn bóng đêm, gió đêm lạnh lẽo, nhưng chẳng thể xua tan nhiệt độ trong lòng bàn tay, cũng chẳng thể làm trái tim đang đập hỗn loạn của cô bình tĩnh lại.

"Anh đang ở đâu thế?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Được."

Cô tiến đến sát trước mặt anh, đôi mắt chớp chớp, vừa như cố ý, vừa như nghịch ngợm. Nhưng lại giống như một ngôi sao, vừa lấp lánh vừa xinh đẹp.

Khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy hàng mi dài của anh khẽ run lên như sắp rơi tuyết.

Xe buýt vẫn tắc nghẽn giữa đường, hoàng hôn đổ nghiêng, ánh sáng chói chang xuyên qua cửa kính chiếu lên gò tay cô.

Trên chuyến xe trở lại trường, đúng vào giờ cao điểm, kẹt xe liên tục, đi một đoạn lại dừng, nhìn thời gian trôi qua mà cô chỉ thấy lo lắng đến lúc đến trường cũng chắc chắn không còn kịp nữa rồi.

Bóng đêm tĩnh lặng.

"Trước kia em coi thường anh thật rồi," cô khẽ nói, "Bây giờ nhìn kỹ lại, người như anh được thích cũng không hẳn chỉ vì học giỏi nổi tiếng."

Xa xa còn nghe được tiếng bóng rổ dội xuống sân.

Thấy cô im lặng, anh lại chủ động lên tiếng: "Tuần sau em còn đến xem nữa không?"

Ánh sáng rực rỡ đổ lên màn hình điện thoại, lóa qua đáy mắt cô một vầng sáng chói lòa.

Đến khi tan học buổi tối trở về, anh lại quay về dáng vẻ trầm lặng khép kín như thường ngày, gầy gò, cao ráo, đứng lặng trong bóng đêm se lạnh, xa cách đến mức người ta không dám lại gần.

Là lần trước, lúc Phó Kiệu Lễ trả tiền mua bút giúp cô trước một bước. Khi đó cô còn bất đắc dĩ hỏi anh sao lúc nào đi chơi bóng cũng mang theo điện thoại.

"Cảm ơn."

Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy hành trình trên xe lại dài đến thế. Bóng đêm lặng lẽ, ánh đèn neon lướt qua cửa kính xe như trôi dạt, cả hai như bị nhấn chìm trong nước, giống như đang ngồi trong một bể cá, cách một lớp thủy tinh mà nhìn thế giới bên ngoài.

Cô vừa nói vừa cố kìm nén căng thẳng đang nghẹn ở cổ họng, nếu anh không giúp được, cô thật sự chỉ còn nước "mặc kệ sống c·h·ế·t".

Cô không nói gì thêm, cúp máy, sau đó chụp lại bài tập rồi gửi cho anh.

Đám con trai kia bắt đầu lục đục nội bộ, tính khí mỗi người đều có vấn đề. Từ sau trận đấu hôm đó, họ không còn tụ tập rôm rả như trước, đi học thì người ngủ, người lơ mơ, bị giáo viên gọi hỏi bài cũng chẳng thèm cãi nhau nữa, tan học thì ai nấy tự chơi theo ý mình.

Chương 22: "Vì anh muốn nhìn thấy em."

Phó Kiệu Lễ không giả vờ không biết. Khi nghe thấy tiếng cô trong đám đông hét "Cố lên", khóe môi anh cong lên một nụ cười nhạt.

Lúc đầu cô chỉ nghe người ta nói không khí bên ngoài náo nhiệt, nghe mà lòng ngứa ngáy, nên lén chạy tới xem thử. Sau khi biết sáng sớm Phó Kiệu Lễ đã phát hiện ra mình, cô cũng chẳng cần trốn tránh nữa, đường đường chính chính trà trộn vào đám đông.

Xe vẫn đứng đó không nhúc nhích, một phút đồng hồ mà dài như cả thế kỷ.

Dù đã cách xa hơn, nhưng lồng ng.ực vẫn cứ vang vọng từng nhịp đập phóng đại, khiến cô không dám tiếp tục nhìn vào mắt anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thấy rồi." Anh nói thêm, "Em vừa đến là anh nhìn thấy ngay."

Bên đường một chiếc xe vụt qua, cuốn theo cơn gió đêm thổi tung váy cô, dưới ánh đèn đường trông như một đóa hoa nở rộ.

Không đợi được phản hồi, cô đã cạn kiên nhẫn, lập tức gọi điện cho anh.

Cố gắng để mọi thứ trông thật bình thường.

"Từ trang mấy đến trang mấy?"

Giọng anh vẫn bình tĩnh như thường, khiến cô yên tâm đến lạ.

"Làm sao anh biết?"

Anh vẫn đi theo sau cô, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Cuối tuần đó là khoảng thời gian khó chịu nhất kể từ khi cô nhập học. Cô không thích đụng đến điện thoại, vậy mà vẫn cứ để nó nằm chình ình trên bàn, ngay trong tầm tay.

Ngay lúc cô nghĩ anh sẽ không bắt máy thì cuộc gọi được kết nối, anh hỏi:

"......" (đọc tại Qidian-VP.com)

Tim vừa yên lại, lại bắt đầu đập dồn dập.

Nhịp tim treo cao rốt cuộc cũng dần bình ổn trở lại. Lúc này cô mới bắt đầu nghe thấy rõ âm thanh ngoài xe: đoạn đường chen chúc, không ai chịu nhường ai, tiếng còi xe inh ỏi đến mức tưởng như có người định ấn cả đầu người khác vậy, thậm chí có người mở cửa sổ ra để cãi nhau.

Chuyến xe cuối tuần về nhà chỉ có cô và Phó Kiệu Lễ là học sinh, anh lên xe rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Cảm giác như vừa được vớt lên từ cơn đuối nước, cô vội vàng giải thích nguồn cơn, rồi hỏi anh:

Làm gì còn dáng vẻ nửa buổi chiều vừa chơi bóng vừa trêu hoa ghẹo nguyệt kia.

Chỉ là, người thì yên tĩnh, nhưng bài vở thì cứ trì trệ mãi.

Như có đốm lửa chạm vào da, cô ngay khoảnh khắc ấy rút chân lại, lùi về vị trí ban đầu.

Từ lúc nhập học đến giờ, cô và các bạn trong lớp chỉ coi như bình thường, đến bài tập cũng chẳng thể mượn ai.

"Em không cần nói cảm ơn với anh." Anh nói tiếp: "Gửi bài cho anh đi, anh mượn vở bạn để chép, làm xong rồi anh sẽ chụp lại gửi em."

Nhưng may mắn thay, quả nhiên, anh chính là cứu tinh của cô.

Cảm giác được ánh mắt cô đang dõi theo mình, anh có hơi mất tự nhiên, siết nhẹ người lại, thấp giọng hỏi cô: "Anh có chỗ nào không đúng sao?"

Anh dường như nhận ra cô đang im lặng:

Lúc ấy anh chỉ im lặng, không nói gì.

Như vừa hiểu ra điều gì đó, cô hỏi:

Chiều Chủ nhật, khi trở lại trường để học tiết tự học buổi tối, cô mới mở điện thoại và sực nhớ ra bài tập cuối tuần vẫn chưa làm. Không phải không làm được mà là làm sai hoàn toàn, còn bài tập thật thì vẫn để quên trên bàn học.

Cô nhìn ánh nắng phủ lên mu bàn tay mình, nhẹ giọng nói:

"Chắc là có." Cô lại đá viên đá, định sút nó vào bồn hoa ven đường. Đá mấy lần không vào, lại khơi dậy lòng hiếu thắng, cứ phải đá vào cho bằng được.

Từ khi hơi thở anh tới gần, cô liền căng thẳng, chưa từng có lúc nào thả lỏng nổi.

Anh không nói gì.

Cũng may, ngay sau đó xe buýt liền đến trạm, cô làm như không có chuyện gì, bình thản bước lên.

Mà cô giáo ấy nổi tiếng nghiêm khắc, cả lớp không ai là không sợ, đến cả giáo viên chủ nhiệm cũng phải kính nể vài phần khi nói chuyện với cô.

Cô vội đáp: "Sách luyện tập, trường phát, quyển màu vàng đó."

"Không đâu." Anh không để cô kịp lo lắng thêm, nhanh chóng hỏi tiếp: "Bài của em là sách luyện tập hay đề phát riêng?"

Đáng nói là, bài đó giáo viên yêu cầu phải hoàn thành trước tiết học tối, bởi vì cô ấy sẽ giảng bài ngay trong tiết đầu tiên. Để ngăn học sinh lười biếng, cô giáo còn dặn sẽ kiểm tra từng bạn trước khi bắt đầu.

"Ừ."

Giờ thì cô bỗng dưng hiểu ra cái im lặng đó, là giây phút cô gọi cho anh và anh lập tức bắt máy tất cả như bỗng chốc khiến cô tỉnh ngộ.

Câu hỏi này đúng là trí mạng.

Vào hẻm Ngô Đồng, cô chỉ kịp bước vào hành lang đã vội vàng quay đầu nói với anh một tiếng chào.

"Là trận trước hả?"

Khi xe lại dừng vì kẹt, cô rốt cuộc lấy điện thoại ra.

"Em gửi ảnh cho anh trên WeChat nhé!"

"Anh tới trường chưa?"

Ánh hoàng hôn cuối ngày nghiêng nghiêng rọi qua cửa xe, chiếu lên nửa người cô, trời đã vào thu se lạnh, vậy mà người cô lại nóng lên, toát cả một lớp mồ hôi mỏng.

"Anh lấy bài của em bằng cách nào đây?"

Giờ này chắc chắn có nhiều người ở lớp rồi. Anh mà xuất hiện ở đó, lại còn tìm bài tập trong hộc bàn của cô, thế nào cũng bị người ta nhìn thấy.

Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi nghe anh hỏi tiếp:

"Cho nên, em vừa xuất hiện là anh thấy được."

Vẫn ngồi đúng vị trí mình thích như mọi lần.

"Sao vậy?"

"...Vậy em có làm phiền anh không?"

Anh cảm thấy cô lại sắp nói gì khiến mình xấu hổ, thân người vốn đang căng lên lại im lặng để mặc cô ngắm nghía.

"Cho nên?"

"Vì anh muốn nhìn thấy em."

"Sân bóng. Tuần này là chung kết, nên chiều nay anh về trường trước để tập luyện cùng tụi nó."

Trái tim căng như dây đàn vẫn chưa kịp thả lỏng, tay cầm điện thoại cũng ướt mồ hôi.

Cô cúi đầu đá viên sỏi dưới chân, đá một chút lại ngừng một chút, làm ra vẻ như đang lơ đãng.

Cô rốt cuộc không thể tiếp tục cái kiểu giả vờ nói chuyện phiếm này nữa, thậm chí còn hối hận vì đã chọn đề tài này.

Chưa bao giờ cô thấy mình muốn nghe giọng anh đến thế.

Vẫn có nhiều học sinh lớp khác đến tìm họ, nhưng họ chỉ lo việc của bản thân, không như trước kia cứ túm tụm sau lớp học, náo loạn như thể chỗ đó là căn cứ địa, tiếng cười nói vang dội cả phòng, ồn ào như cái chợ.

Miễn cưỡng mở WeChat, khung trò chuyện gần như trống trơn cả cuối tuần. Cô gửi tin nhắn cho Phó Kiệu Lễ: (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô lắc đầu, khẽ "chậc chậc" hai tiếng.

Mấy lần cô mở điện thoại lên mà không biết bản thân muốn xem cái gì, chỉ thấy mình cứ lặp đi lặp lại hành động vô nghĩa đó. Cuối cùng cô dứt khoát nhét luôn điện thoại xuống dưới gối.

Cô cố làm mình trông giống như bình thường, giả vờ như đang tán gẫu linh tinh: "Có phải anh sớm đã biết em đang xem anh thi đấu không?"

Nhưng lại như tan vào bóng đêm, như đốm lửa, chạm vào lồng ng.ực đang rối loạn của cô.

"Anh đang chơi bóng mà, sao thấy được em chứ?"

"Lớp trưởng đâu rồi, lớp trưởng ——"

"Không sao, anh giúp em làm."

Lẽ ra cô nên lập tức cúp máy để gửi ảnh bài tập, nhưng lại bất giác khựng lại, lặng im nghe tiếng bóng rổ từ đầu dây bên kia vọng đến.

Cô gần như đoán được anh đang định làm gì, giọng cũng vì được cứu mà trở nên kích động hơn:

Những nam sinh nghịch ngợm trong lớp còn phải đi mượn bài người khác để chép tạm, chứ bị phát hiện không làm thì hậu quả thật sự rất thê thảm.

Ánh đèn bên đường lấp loáng, lửa đèn như nhảy múa trong mắt anh, mà ánh mắt ấy vẫn không xê dịch chút nào, chỉ lặng lẽ nhìn cô chăm chú.

Vậy mà cô vẫn còn chậm một nhịp để nhận ra cái ý nghĩ vừa mới thoáng qua trong đầu mình.

Không còn trận đấu, họ cũng mất đi khí thế, sân bóng chẳng buồn ghé, tan học thì lại đi ăn uống, chơi bời, rồi mới lết về lớp học buổi tối.

Cô mải mê chiến với cục đá, không có vẻ gì là muốn để tâm đến lời anh, anh chỉ ừ một tiếng.

Cô nhận ra anh im lặng, đúng lúc này cục đá cũng bị cô đá trúng bay vào bồn hoa, sự chú ý bị kéo về.

Thua trận rồi, cô cũng dần dần bình tĩnh lại.

Từng hồi chuông vang lên kéo tim cô lên tận cổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Loạn cả lên rồi, rối tung rối mù.

Cô cụp mắt xuống, đến lúc này mới nghe thấy anh khẽ đáp: "Anh không cười với người khác."

Nhưng với Phó Kiệu Lễ, trận đấu vẫn chưa kết thúc.

"......"

Khi cô còn đang rối bời nghĩ cách, thì đầu dây bên kia có tiếng ai đó gọi anh, giọng xa mà nhỏ:

"Anh có thể giúp em làm mấy câu bài tập lớn được không... Phần trắc nghiệm phía trước thì em còn có thể chọn đại để qua mắt, nhưng mấy câu tự luận em chưa làm gì cả, không có cách nào nộp được luôn, mà đề lại khó nữa, em đến trường là sẽ rối như mớ chỉ, chắc chắn không kịp làm đâu..."

"Sao vậy?"

Cô nhón chân một chút, ghé sát lại gần, càng nhìn rõ đôi mắt trong trẻo ấy, rồi cố tình trêu: "Cười thêm cái nữa cho em xem đi."

Giọng anh trầm thấp, vẫn giống như mọi khi ngoan ngoãn, bình tĩnh.

Thấy anh im lặng, cô định tiếp tục trêu đùa, nhưng lúc này mới nhận ra, đôi mắt anh cũng đang nhìn cô.

Anh cười rất đẹp, gương mặt lạnh nhạt ấy, chỉ cần mỉm cười một chút cũng đủ làm tan chảy tất cả. Cô vừa hô xong, đám con gái đứng gần lại thi nhau la hét ầm ĩ lên.

Ngoài cửa sổ đèn đường vụt tắt trong một chớp mắt, trên lớp kính phản chiếu, cô lại nhìn thấy hình bóng Phó Kiệu Lễ.

Sự tĩnh mịch của màn đêm trong cảm giác lại bỗng chốc bị phóng đại nhiều lần.

"Cũng thấy rồi."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: "Vì anh muốn nhìn thấy em."