Lạc Vào Genshin Impact
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 226: Oán niệm Ma Thần
Sora ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: "Sao em chạy nhanh quá vậy, có sao không Shenhe?"
Người đàn ông: "Tốt? Shenhe à, lòng dạ con người khó lường trước lắm. Lỡ đâu, sau tấm mặt nạ mang tên Tốt Bụng đó là một con dã thú thì sao?"
Mới tới cửa nhà, ông Mingjun cầm trên tay một lá thư đi tới chỗ của hai người: "Hai người về rồi, đi chơi vui chứ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Shenhe không tin vào mắt điều bản thân vừa thấy, người cha mà mình luôn yêu quý...lại vô tình bỏ cô mà đi...
Làm xong, cậu ngã lưng gối đầu lên một cái gối vừa nhỏ vừa cứng chẳng có tí êm ái nào.
Người đàn ông gật đầu, rồi đưa mắt nhìn sang Sora hỏi: "Shenhe, người thiếu niên kia là ai? Tại sao lại đứng trước cửa nhà chúng ta thế?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không lẽ...anh ấy..."
Shenhe: "Đây là món gì vậy anh Sora...?"
Sora hít một hơi, dịu dàng cất tiếng lên: "Vì...anh muốn bồi đắp cho em những thứ tình cảm mà em không có, anh muốn ở bên cạnh em mãi mãi không rời"
Sáng sớm hôm sau, mặt trời chưa ló dạng, sương mù mờ nhạt lượn lờ chưa hết.
Nói xong, cậu quay người lại vào trong bếp và dọn dẹp dĩa thức ăn của hai người.
Người đàn ông lạnh lùng đáp: "Ngươi sinh ra với vận mệnh như thế, chỉ cần ngươi sống thì sẽ đem tai hoạ đến cho người bên cạnh"
"Shenhe, cha về rồi đây!"
Mingjun: "Haha, mặc dù ta không biết cháu cùng tiên sinh tới Khinh Sách Trang làm gì, nhưng...thấy cháu vui như vậy làm ta cũng vui lây theo"
Sora nở một nụ cười đáp: "Em đi nhanh rồi về nhanh"
Nghe thế, cảm xúc vỡ oà lên, Shenhe nước mắt tuôn trào ra gắt gao ôm cậu: "Tại sao...tại sao anh lại đối xử tốt với em như thế chứ!"
Người đàn ông cau mày: "Tá túc nhà chúng ta? Shenhe, không phải là trước khi đi cha đã nhắc nhở con là không nên cho người lạ vào nhà sao?"
Vào giây phút móng vuốt đó sắp đâm tới Shenhe, thì bóng dáng của Sora xuất hiện một tay ôm lấy cô bé vào lòng, còn tay còn lại dùng Kiếm Lê Minh chặn lại đòn t·ấn c·ông của oán niệm Ma Thần. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Anh Sora...?"
Sora: "..."
Sora dắt tay Shenhe trở lại thôn, bước đi trở về căn nhà tranh.
Sau khi ăn xong, Shenhe vì buổi đi chơi cả ngày rồi nên vô cùng mệt mỏi làm cho con bé ngủ gục trên bàn.
Người đàn ông: "Con...haizz, mà thôi. Con mau cùng cha đi, trong sơn động ở phía sau núi ta có chuẩn bị cho con một món quà thật lớn đó"
Sora thân thiện đáp: "Ừm, chào ông"
Mingjun: "Thì ra trong thư viết như vậy, hừ...tên đó còn biết đường về nữa sao"
Sora ôm chặt lấy cô bé, chấn an: "Không sao, có anh đây rồi, em đừng sợ"
Sora: "Ngày mai...sẽ gặp tên đó rồi, ngủ chút mới được"
Điều này làm cho Shenhe mở to mắt vì bất ngờ.
Sora chỉ khẽ cười mà gật đầu, còn Shenhe thì khuôn mặt rạng rỡ nói: "Có ạ, vui lắm! Ở Khinh Sách Trang có rất nhiều thứ mới mẽ luôn!"
Sora khẽ cười: "Còn ai khác ngoài cha em chứ"
"Thôi, thư ta đã giao tận tay cho cháu rồi nên ta về trước đây. Tạm biệt tiên sinh"
Nhìn bóng lưng đang xa dần, nụ cười trên môi cậu thu liễm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông.
Sora nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhẹ nhàng bế Shenhe ra khỏi phòng bếp rồi tới trước giường từ từ đặt xuống tránh làm cô bé thức dậy.
Shenhe chú ý thấy lá thứ ông Mingjun đang cầm thì thắc mắc: "Bác Mingjun, lá thư gì thế ạ?"
Shenhe ngơ ngác, từ từ ngửa đầu lên nhìn cậu: "Anh...anh Sora..."
Vừa vào trong, cậu đã đi vào bếp mà nấu bữa tối, còn Shenhe thì ngồi trên bàn ăn ngoan ngoãn chờ đợi.
Shenhe: "Vậy...anh đứng ngoài này đợi ai thế?"
Đọc những chữ viết trong lá thư, Shenhe vui mừng nói: "Cha sẽ về vào sáng ngày mai!"
Mingjun: "À, cháu không hỏi ta cũng quên lững luôn. Đây là thư của cha cháu gửi về, cháu mở ra xem đi"
Sora nhẹ vén mái tóc của Shenhe, nhỏ giọng gọi tên cô bé: "Shenhe...anh sẽ không để em bị lão khốn đó làm tổn thương đâu"
Không để Shenhe nói hết, cậu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Không chậm trễ, cậu nhanh chóng cất bước đuổi theo.
Đứng trước sơn động, người đàn ông cất tiếng nói: "Shenhe, món quà ta chuẩn bị ở bên trong sơn động này, con mau vào xem đi"
"Người cha vô tình kia nói, em chỉ là một thứ tai hoạ chỉ đem chuyện không lành tới cho người bên cạnh em mà thôi!"
Nói xong, người đàn ông không một chút cảm tình nào mà quay người rời đi.
Shenhe hốt hoảng vội rời khỏi giường, chạy vào phòng bếp và phòng vệ sinh để kiểm tra nhưng vẫn không thấy.
Nghĩ tới điều gì đó, Shenhe toàn thân run rẩy vội vã chạy ra khỏi cửa nhà.
Shenhe: "Không...không có bóng dáng anh ấy..."
Sora đã dậy, cậu lúc này hai tay vòng ngực đứng trước cửa nhà đang chờ đợi lão cha khốn nạn của Shenhe.
Cậu thở dài một hơi, nhắm đôi mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Shenhe nổi đoá nói: "Không cho phép cha dùng từ ngữ đó nói anh ấy!"
Khi ông ta rời đi, Sora và Shenhe cũng mở cửa bước vào trong nhà.
Sora: "Em hãy ra sau anh đi, thứ oán niệm này để cho anh"
Trong nhà, Shenhe thức dậy ngáp một hơi thật dài: "Ngủ đã quá, còn anh thì sao anh Sora?"
Mới dứt câu, ở phía xa xa truyền tới một giọng nói của một người đàn ông.
Vì Shenhe chạy quá nhanh nên lỡ đâm vào lưng Sora khiến cho cô bé ngã bệt xuống đất mà xoa xoa cái trán.
Nói xong, cô bé lại gắp từng miếng đậu hũ ăn rất ngon lành.
Chương 226: Oán niệm Ma Thần
Người đàn ông nhanh chóng nắm lấy tay của Shenhe và dắt cô bé đi, trước khi đi thì người đàn ông đó không quên lườm Sora một cái.
Càng nói, nước mắt của Shenhe tuông ra nhiều hơn.
Sora trầm giọng nói với thứ trước mắt: "Ngươi...chỉ là một oán niệm sắp tàn thì nên an nghỉ đi, đừng niếu kéo làm gì!"
Shenhe rạng rỡ đáp: "Anh ấy là Sora, một nhà lữ hành phương xa tá túc một đoạn thời gian ở nhà chúng ta đó ạ"
Sora im lặng rơi vào trầm tư, không lẽ...lão khốn nạn đó sắp về?
Gọi không nghe ai đáp, Shenhe đưa mắt nhìn chỗ Sora ngủ thì không thấy cậu đâu.
"Em đi cùng cha chút xíu rồi về nha anh Sora!"
Shenhe: "Em không cho phép có lần sau đâu, nếu anh có đi đâu...phải nói...phải nói với em đó...!"
Sora vừa ôm vừa xoa đầu cô bé mà đáp: "Ừm, anh nhất định"
Sora vừa dứt lời, Shenhe đã ôm chặt lấy cổ cậu nức nở nói: "Anh làm em sợ có biết không hả...!"
Shenhe: "Anh...anh Sora..."
Shenhe: "Nhưng...nhưng anh ấy tốt lắm, toàn bộ việc nhà đều là do anh ấy làm hết cho con..."
Không...không thể nào...!
Shenhe: "Anh...anh Sora..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Shenhe bỏ hai tay rời khỏi cổ Sora, cậu đưa tay dịu dàng lau đi nước mắt trên má cô bé. (đọc tại Qidian-VP.com)
Shenhe: "Thật vậy không cha? Vậy chúng ta đi thôi!"
Nghe lời cô bé nói ra thì Sora đã hiểu lý do, cậu cũng ôm chặt lấy Shenhe và nhẹ giọng nói: "Anh xin lỗi, đã làm em sợ rồi"
Cậu ân cần đắp chăn lại, rồi đưa mắt nhìn khuôn mặt ngây thơ đang ngủ say giấc kia.
"Nhưng...nhưng tại sao...anh...anh lại..."
Ông Mingjun gật đầu rồi quay người rời đi.
...
Shenhe hai mắt sáng rực: "Ngon quá!"
...
Nghe giọng nói quen thuộc, Shenhe mở to mắt nhìn chằm chằm cậu.
Thấy người cha mình đã về, Shenhe vui mừng chạy về phía người đàn ông đó: "Mừng cha trở về!"
Sora nhẹ xoa đầu Shenhe một cái rồi cũng động đũa.
20 phút trôi qua, Sora đã làm xong hai dĩa Đậu Hũ Hạnh Nhân rồi đem tới đặt ở trên bàn.
Thứ này thấy vậy thì rút tay lại và lùi ra sau.
Sora và Shenhe đưa mà nhìn về hướng của giọng nói đó, thì thấy một người đàn ông mái tóc đen, mặc một bộ cẩm y và giày ống cao.
Cô bé hớn hở, nhận lấy lá thư từ tay ông Mingjun và mở nó ra đọc.
"Chi bằng hãy c·hết cho có ích, để đổi lại nàng về"
Ánh mắt tràn ngập sát ý của Sora nhìn về phía thứ màu đen trước mặt, Shenhe ngoan ngoãn chạy ra sau cậu.
Thiên Hoành Sơn, sơn động sau núi.
Không một chút nghi ngờ gì, Shenhe từ từ tiến vào sâu bên trong động. Để rồi đột nhiên, trước mặt cô bé là một bóng đen đôi mắt đỏ tươi.
Phía sau Shenhe, bóng đen đó từ từ tiến lại gần rồi vung móng vuốt về phía cô.
Trải qua một buổi đưa Shenhe đi chơi ở Khinh Sách Trang thì mặt trời bắt đầu lặn dần, bầu trời cũng đã ngã về ánh chiều tà.
Một hồi dọn dẹp, cậu bước ra khỏi bếp, tắt đèn rồi trải một tấm vải mỏng bên cạnh giường của Shenhe.
Shenhe: "Là của cha sao ạ!"
Sora: "Món này là Đậu Hũ Hạnh Nhân, ăn ngon lắm đó"
Sora: "(Hừ...ông nghĩ ông tốt lắm hay sao mà dùng từ ngữ đó nói tôi?)"
Áp lực mà thứ này toả ra làm cho Shenhe hoảng sợ ngồi dưới đất, cô bé đưa mắt nhìn ra cửa động, đưa tay hướng tới người cha mà cất tiếng cầu cứu: "Cha...cứu con...!"
Sora: "Ừm anh đây, sao thế?"
"Em cứ tưởng...em cứ tưởng anh..."
Nghe cậu nói vậy, Shenhe cầm đũa lên và gắp một miếng ăn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.