Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Hồn Võ Đại Lục.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Hồn Võ Đại Lục.


Lão giả liếc nàng một cái khiến nàng tự giác im miệng: “Đừng manh động! Ta đồng ý đánh… Có điều là ngày mai. Phải chuẩn bị vài thứ.”

Hắn đang thắc mắc tuổi thọ mấy lão Võ Đế kia liệu bao nhiêu ngàn vạn năm. Một thế giới trôi qua chừng ấy thời gian vẫn không phát triển, Nguyễn Lạc không bước lên con đường Võ Đạo chi.

Cảnh giới Võ Sư xâm nhập sâu trận pháp liền chịu ma môn vây bắt. Lúc này sư đệ người gọi Tiểu Như lờ mờ mở mắt: “Đây… Ta đang.” Hắn thình lình sực nhớ đang thăm dò trận pháp liền b·ị đ·ánh.

Thân thể có tiềm năng b·ị b·ắt ép nhập tông môn liền tiêu, Nguyễn Lạc tự nhủ: “Mà bỏ đê. Nếu có xíu tiềm năng, cớ gì lại bệnh c·hết trẻ?”

Ma môn xấu xí hất cổ tay áo rộng: “Hi sinh là sự cần thiết… Kỳ thực thu hoạch Mê Hồn Hoa. Bỏ ra chút ít vật lực nhân lực chả cần nghĩ. Còn vụ Môn Chủ đề cập kia, giả sử tồn tại thật thì quá lợi ta.”

Hắn cười khẩy: “Tu luyện giả trong thế giới này gọi Võ Giả, các cảnh giới bao gồm: Khai Mạch, Võ Đồ, Võ Sư, Võ Tông, Võ Vương,… Ặc… Tiếp là Võ Hoàng, Võ Thánh, Võ Đế… Đúng kiểu phân bậc đần rồi!”

Nguyễn Lạc cắn đậu phộng: “Lạt Mềm Buộc Chặt là đậu phộng luộc. Vậy… Cái tên Thần Ngư Vượt Kim Hải… Mẹ nó, cá chiên ngập dầu!”

Rà soát ký ức đụng cái thể loại dồn dập thông tin thế này chả khác ngày trước hắn đọc mấy bộ truyện nhồi nhét thông tin. Sơ qua lát, Nguyễn Lạc dẹp vụ điều tra ký ức vì toàn bộ thứ quan trọng có rồi.

Dẫu đầu óc còn choáng váng, vị sư đệ Thiên Lang Tông cũng thót tim vào khoảnh khắc ba chữ Mê Hồn Hoa lọt tai. Hắn sợ hãi gọi: “Ngươi! Ngươi thu hoạch Mê Hồn Hoa! Mê Hồn Hoa mọc ngay núi này!”

Ý chính thì quốc gia hắn đang sinh sống là Hỏa Quốc, mỗi quốc gia sẽ được chia hai thế lực, triều đình lẫn tông môn. Tông môn không can thiệp việc triều đình và ngược lại triều đình chẳng can thiệp việc họ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Lạc: “Thôi thôi. Giờ trên đường tìm c·hết, quan tâm gì thân thể có, có… Thứ tiềm năng… Thiên phú để được gì. Phế vật càng tốt.”

Đi trên con đường Võ Đạo đòi hỏi tiềm năng hoặc thứ căn cốt khỉ gì đó mấy tông môn hoặc triều đình chiêu mộ mới kiểm tra.

Nguyễn Lạc nhớ từ đống ký ức thừa hưởng của nhân vật Diệp Lạc.

Mỗi tội người tiểu nhị gật lia lịa khom thân cung kính đáp: “Vâng có ngay, mời ngài dùng tạm Lạt Mềm Buộc Chặt.” Dứt câu hắn đi lấy lẹ đĩa đậu phộng luộc cho Nguyễn Lạc ngồi đen mặt thưởng thức.

Một nữ tử trẻ trung, da trắng noãn nà ngỡ ngà voi phối đôi mắt đen huyền giống vực sâu không đáy. Nàng bước đến trước giận dữ: “Hừ. Ma môn âm mưu thứ gì mà hai ngày nay không có tin từ sư đệ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong thành Ưng Châu Nguyễn Lạc chưa từng bắt gặp tình huống rất nhiều Võ Giả biết bay đến và đi. Hắn thầm để ý: “Coi bộ là việc xấu.”

Nguyễn Lạc cầm tấm thẻ gỗ ghi tên đầy đủ của từng món, hắn xoa cằm: “Ừm… Cho ta một Thần Ngư Vượt Kim Hải.” Bộ não thì bỗng phát giác tên gọi này liên quan món nào ấy, Nguyễn Lạc im mau.

Mấy ngày nay Nguyễn Lạc đi chu du khắp bốn bể không tìm đúng vị trí, thành trì hay phương hướng. Cứ mãi đi lang thang vô định, tối thậm chí ngủ vẫn chả thèm trèo cây đều không thấy yêu thú ghé.

Ném một đống cảnh giới vào, chờ lên map hai lòi thêm một đống tạp nham khác, Nguyễn Lạc lắc đầu: “C·hết tiệt… Trông ngu không chứ.”

Nguyễn Lạc thở dài: “Thiết lập đần độn. Đùa… Lên mấy cảnh giới cao hơn thì đều mười tầng một cảnh giới á? Tăng tuổi thọ… Không thèm. Không tu luyện, ta vốn tìm đường c·hết thì tu luyện làm thá gì!”

Ma môn xấu xí cười khặc khặc: “Há, dậy rồi sao… Đệ tử Thiên Lang Tông. Nghe đồn mấy người tông môn bọn ngươi được truyền cách hóa yêu thú giúp lực chiến gia tăng thời gian ngắn? Ta tò mò nha.”

Lỡ đen đủi thân thể này căn cốt dùng từ ngữ nghịch thiên giống mấy bộ truyện kia miêu tả thì khổ sở cho Nguyễn Lạc. Hắn chỉ thật lòng mong c·hết, mong cút khỏi thế giới huyền huyễn sảng văn gây ghét. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tin tức đối vị sư đệ Thiên Lang Tông giống trời đất sụp đổ, ba chữ Mê Hồn Hoa lặp đi lặp lại trong đầu, thân thể hắn vô thức co rút run rẩy.

Trôi qua hai ngày kể từ giây phút Nguyễn Lạc rời khỏi thành Ưng Châu và bắt đầu con đường chu du mong chờ c·hết. Hắn thay tên đổi họ, căn bản kiếp trước hắn không phải họ Diệp, chưa kể hắn còn ghét.

Tiểu Như vội vàng cúi đầu không dám nhìn lão giả: “Tuân lệnh!”

Trên đỉnh núi là khu vực trận pháp được ma môn giăng sẵn ngăn các Võ Giả dưới Võ Sư xâm nhập. Chỉ cần dưới cảnh giới Võ Sư đặt chân vào trận pháp cũng đồng nghĩa t·ử v·ong chờ đợi, không ngoại lệ.

Đảo mắt xung quanh, hắn lập tức bắt gặp khuôn mặt gớm ghiếc lít nha lít nhít vết sẹo l·ở l·oét xấu xí. Tên ma môn mặc áo bào đỏ đen, khắp thân ma môn lan tỏa sát khí đủ khiến vị sư đệ buồn nôn.

Thứ lão giả trải đời lo lắng là ma môn muôn vàn chiêu trò mưu hèn kế bẩn, mặc tu vi phía trên chúng thì vẫn gặp rủi ro. Tiểu Như chắp tay thốt: “Cảm tạ Ngoại Môn Trưởng Lão. Chúng ta hãy thẳng tiến! Không cho chúng kịp trở tay.” Nữ tử cầm kiếm khẽ run.

Nguyễn Lạc đưa tay trái sờ trán, màn lục soát ký ức tiếp tục diễn ra suôn sẻ: “Con người bình thường trong thế giới này khỏe khỏe tới mức tối đa sống đến hai trăm tuổi. Có tu vi liền tăng tuổi thọ.”

Kiểu luôn luôn mang một loại cảm giác sắp t·ự t·ử liền bị phá rối, sắc mặt hắn âm trầm. Đi dạo trong rừng, uống nước sông và tắm, hắn quay về bờ mặc quần áo: “Chậc… Ta dần quen mặc quần áo này.”

Họ Diệp là một trong những họ hay xuất hiện trong tiểu thuyết tu tiên Trung Quốc, vài cái khác tiêu biểu là họ Tiêu, Lâm. Giữ lại Lạc nhằm gợi nhắc thân thể người hắn nhập vào tên gốc Diệp Lạc.

Hắn giơ tay che mặt: “Có thể đỡ lười chút lúc sử dụng não thiết lập thế giới không! Lười biếng đặt đại Ngũ Hành cho năm quốc… Đùa.” Chả hi vọng nào trong thế giới tu luyện c·hết não, hắn gạt sang.

Nguyễn Lạc vừa đi vừa suy tư các ký ức của thân thể, dẫu ngày trước mới chuyển kiếp hắn lập tức tìm hiểu thì giờ đây phải xem xét chung, thận trọng dò đây là thứ thế giới khốn nạn mức nào.

Hắn tiếp tục đi tìm cách c·hết, lang thang trong khu rừng buổi tối đầy yêu thú lộng hành. Ba ngày kế, Nguyễn Lạc tiến vào thị trấn nhỏ gần chân núi, bấy giờ hàng đống người đạp không bay tới lui tấp nập.

Mấy người khác khuyên ngăn vô dụng, lão giả ngán ngẩm: “Tùy ý đi, người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi. Không chịu chờ, dù gì chung… Chung quy hai Võ Tông đang ở đây, ta chắc chắn có thể thắng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhóm người trầm mặc, lão giả tóc bạc vuốt râu: “Chỉ nửa tháng thôi hai tên Võ Sư m·ất t·ích… Vô số Võ Đồ ngoại môn đệ tử chỉ đi… Chưa trở lại. Tin tức duy nhất chúng ta có là lũ tà ác ma môn giở trò.”

Mấy loại y phục thời xưa mặc phức tạp cực kỳ so quần áo thời hiện đại. Ban đầu mới chuyển kiếp, hắn có ít ký ức thân thể Diệp Lạc thì việc mặc loại y phục thời xưa tương đối khó, chả thuận tay.

Mấy vị đồng môn khác liên tục xen vào khuyên nữ nhân gọi Tiểu Như hãy kiên nhẫn, đừng manh động kẻo lọt bẫy ma môn. Tiểu Như siết chặt tay cầm kiếm, ấm ức thốt: “Thế các người đòi ta nhịn ư! Sư sư đệ… Sư đệ hai ngày điều tra không rõ sống c·hết… Sao chúng ta.”

Khi Nguyễn Lạc bận bịu cay đắng tức giận trước cách đặt tên món ăn trong thế giới này. Trên núi, mấy chục Võ Giả tỏa ra khí tức mạnh mẽ tụ tập một chỗ, ai nấy mặc y phục tựa tựa nhau vì cùng môn phái.

Mấy con yêu thú khiến hắn tự hỏi liệu bọn chúng ăn no quá hay suốt ngày tu luyện đòi hóa hình người nên vứt thèm ăn thịt. Nguyễn Lạc đau đầu, hai ngày nay chưa thật sự t·ự t·ử vì hắn cảm giác không ổn.

Hắn sút một cước giữa ngực vị sư đệ xuất thân Thiên Lang Tông. Vị sư đệ phun ngụm máu, đầu óc choáng váng ú ớ xíu: “A, ơ… Ta… Ta c·hết, Thiên Lang Tông cũng giúp ta báo thù! Cứ cười đi!”

Từ giọng điệu không khó suy đoán ma môn thừa biết tông môn chính đạo gửi thêm Võ Giả thăm dò núi. Tên khác của ma môn khụy gối gật: “Chuẩn bị ổn thỏa. Nhưng ngày mai khó tránh trận tử chiến.”

Chương 2: Hồn Võ Đại Lục.

Hắn lầm bầm: “Khai Mạch là điều kiện tiên quyết nếu muốn tu luyện Võ Đạo. Khai Mạch tổng cộng mười tầng, tương đương mười vị trí… Trên cơ thể. Khai Mạch mới bắt đầu hấp thụ linh khí trời đất.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn nhíu chặt cặp chân mày: “Không đề cập khái niệm phi thăng… Chẳng lẽ… Không có map hai? Thật? Hay chưa tên nào đạt được?” Mấy bộ truyện xây dựng tình tiết kiểu này sao không có map hai.

Hắn tìm đại một quán trọ, đặt chân vào trong lập tức được tiểu nhị, người bồi bàn vắt chiếc khăn trên vai qua cúi đầu chào hỏi: “Khách nhân, không biết ngài muốn dùng gì? Quán trọ chúng ta xin lỗi nay tất cả các phòng đều hết. Chỉ đãi mấy món ghi ở thực đơn.”

Nước sông không phạm nước giếng, tuy vậy giả sử nổ ra c·hiến t·ranh với bất kỳ quốc gia khác thì triều đình và tông môn thường lập ngay mối quan hệ đồng minh. Nguyễn Lạc: “Info Dumb, dày thật đấy.”

Nàng mất kiên nhẫn, thẳng thừng đạp không định bay l·ên đ·ỉnh núi coi chiêu trò lũ tà ma ngoại đạo đang ấp ủ. Xui là vị lão giả tóc bạc hơn nửa giữ tay nàng, khuyên nhủ: “Tiểu Như hãy kiên nhẫn đi…”

Sư đệ tính tình chính trực quyết thà c·hết không quỳ gối trước ma môn. Ma môn xấu xí mất cả hứng thú quay mặt phía xa: “Liệu tới ngày mai chuẩn bị sẵn sàng thu hoạch chưa? Lũ ấy đuổi đến kìa.”

Tiểu Như rút kiếm khỏi vỏ: “Thế cứ giao ta giải quyết bọn chúng, ta cam đoan không tồn tại cái mạng ma môn nào sau đó. Dẫu sư đệ… Sư đệ xảy ra chuyện… Đây coi là ta trả thù giúp hắn!”

Đây là hắn nghiên cứu thông tin sơ lược ai ai cũng biết trong thế giới tu luyện c·hết não. Nguyễn Lạc khoanh tay đi bộ thong thả: “Hừm, là Hỏa Quốc? Hỏa Quốc, Ngũ Đại Quốc… Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ư.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Hồn Võ Đại Lục.