Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 68: Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68: Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân


Diệp Thích Chu thoáng ngạc nhiên:

“Chàng cũng đang chật vật đấy thôi?” Phùng Gia Ấu nhìn Tạ Lãm bị kỳ giông truy đuổi chạy đông chạy tây. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Song, cũng có khả năng thần trí cô ta bất thường.”

Tạ Lãm không hề thương hại hắn, tất cả đều là do hắn tự chuốc lấy. Chỉ là sự “tự chuốc lấy” ấy lại đúng với thứ mà Tạ Lãm tán thưởng.

Phùng Gia Ấu bèn cất miếng ngọc, tạm thời không nghĩ ngợi thêm. Nàng nhắc nhở: “Phu quân, đến lúc ra tay rồi.”

Tạ Lãm còn chưa chạm đất, thanh hoành đao trong tay đã bay ra, xoay tròn lao về phía con kỳ giông.

Trước đó, Lạc Thanh Lưu đã lôi hộp binh khí của hắn từ trong xe ra để lấy thuốc cầm máu, vậy nên giờ Tạ Lãm chẳng cần lên xe, chỉ khom lưng là lấy được.

Phùng Gia Ấu bị chọc nghiêng đầu, ánh mắt vừa khéo quét qua đàn tế.

Diệp Thích Chu trầm ngâm:

Lạc Thanh Lưu không hề biết kẻ sắp c·h·ế·t đuối trong hồ là tiểu thư nhà Trấn Quốc công. Dẫu chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, hắn cũng sẽ cứu.

Khoan đã, Phùng Gia Ấu bỗng cao giọng:

Hắn chỉ làm điều mà hắn cho là đúng. Chính vì bản lĩnh không đủ nên mới bị bắt.

Phùng Gia Ấu lại dời mắt nhìn về phía lồng gỗ trên đàn tế, ánh mắt sâu thẳm đầy ngờ vực.

“Đó là điều nên làm.” Tùy Anh vừa nói, vừa bước về phía Phùng Gia Ấu.

“Ngươi nói xong chưa?” Hắn bước nhanh ra ngoài, phi thân vượt hơn mười trượng.

“Ý là sao?”

Phùng Gia Ấu đáp: “Ừ.”

Tạ Lãm nói đỡ cho Lạc Thanh Lưu: “Cứ đồng ý với hắn đi. Chuyện này vốn dĩ là của riêng hắn, nói hay không nên để hắn tự quyết.”

Nhưng khoảng cách quá xa, nàng chẳng kịp ngăn cản, lời nói cũng bị át mất, trong khi kỳ giông đã lao thẳng về phía đàn tế, nơi chiếc lồng gỗ đang treo lơ lửng.


Lạc Thanh Lưu lập tức cảnh giác, tự nhủ phải ngậm miệng, kẻo chẳng biết câu nào hớ hênh, bán đứng đốc công lúc nào không hay. Người phụ nữ này chẳng phải người!

Diệp Thích Chu bình thường ít nói, không ưa giao thiệp, nhưng hễ nói về những vụ án mình từng khám nghiệm thì lại vô cùng rành rẽ:

“Cứu người đi, còn ngây ra đó làm gì?!” Tạ Lãm quay đầu gầm lên.

Hắn bị bắt đã là chuyện mười năm trước. Mà khoảng tám năm trước, Từ đốc công mới hoàn toàn tiếp quản Thập Nhị Giám. Nói cách khác, hắn đã bị giam cầm trong ngục chịu đủ cực hình gần hai năm trời.

“Tưởng ta sẽ lấy xiên cá ra chứ gì?” Tạ Lãm bật cười, cầm một thanh hoành đao trong tay, hai thanh còn lại cắm xiên chéo sau thắt lưng. “Còn chưa rõ đối phương định giở trò gì, Lạc Thanh Lưu lại bị thương, chính nàng cũng phải cẩn trọng, đừng quên kim giấu trong tay áo.”

Như Phùng Gia Ấu từng đoán, khi tác dụng của kỳ giông không còn, chẳng phải thà dùng nó vào việc khác, như đoạt sổ sách, hay sao?

Như vậy, mục tiêu lần này không phải là bắt giữ Phùng Gia Ấu nàng, mà là… nhằm vào Tạ Lãm!

Phùng Gia Ấu nói:

“Nhưng cô bé này càng lớn càng xinh đẹp, mười dặm tám làng quanh đây có bao nhiêu người muốn cưới đều bị ông ta từ chối. Mỗi lần có người đến cầu hôn, ông lại uống rượu đến say mèm rồi đánh cô gái đến bầm dập, chửi rủa cô ấy vô liêm sỉ, quyến rũ đàn ông. Lần này ông ta bị người bóp cổ c·h·ế·t không phản kháng, cũng bởi vì say khướt…”

Tạ Lãm lại có thể hiểu được: “Bởi thực ra chuyện này chẳng liên quan gì đến Tùy Anh cả.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chuyện này ngươi không hiểu rồi.” Tùy Anh hiếm khi có phần hiểu hơn nàng, “Hắn đang tìm thời cơ, không gấp gáp, ra tay vừa chuẩn xác vừa thảnh thơi.”

Tùy Anh thấy Tạ Lãm xông vào đánh kỳ giông, bên cạnh Phùng Gia Ấu chỉ còn lại mỗi tên trộm, trong lòng không yên, bèn nói với Diệp Thích Chu:

Diệp Thích Châu gật đầu:

Trong phút chốc, dòng suy nghĩ của Phùng Gia Ấu xoay chuyển cực nhanh. Nàng nhạy bén nhận ra Kiều Trinh trong lồng cũng đang dõi mắt về phía nàng.

“Chưa từng nghe nói vậy.”

“Huynh nói, Từ đốc công là người tốt sao?”

Từ sau bước theo, Diệp Thích Chu cất giọng:

Nó lập tức điên cuồng quẫy đuôi, hất bay mấy binh sĩ Tế Châu Vệ.

Kiều Trinh trong lồng dường như vừa tỉnh dậy, ôm chặt người sợ hãi. Nhưng ẩn dưới cánh tay co quắp kia, khóe môi cô ta khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười đắc ý.

Nàng biết, Diệp Thích Chu từ nhỏ đã có thiên phú y học hơn cả phụ thân, song lại bị cấm cả đời không được hành nghề y. Đây chẳng khác nào tru tâm diệt cốt.

Khi nó khép miệng lại, lực cắn mạnh mẽ ép thanh đao xuống, khiến hàm dưới bị đâm thủng.

Tạ Lãm vốn không yên tâm về Phùng Gia Ấu, lúc này quay sang hỏi Lạc Thanh Lưu: “Ngươi còn cầm cự được không?”

Lúc này, Phùng Gia Ấu vừa nhìn Tạ Lãm vừa hỏi Lạc Thanh Lưu:

“Vừa rồi đa tạ cô nương.”

Phùng Gia Ấu quả thông minh, chỉ tiếc là đã muộn màng.

Tim nàng bỗng thắt lại, bất kể đoán đúng hay sai, nàng phải cảnh báo Tạ Lãm trước.

Phùng Gia Ấu nghe vậy nhẹ nhõm hơn:

Phùng Gia Ấu hỏi:

May thay, với bản lĩnh của Tạ Lãm, cứu nàng ta trước khi kỳ giông kịp tới hẳn không khó.

Nàng hướng về phía Tạ Lãm, cất giọng gọi lớn: (đọc tại Qidian-VP.com)

Một số hành động tàn nhẫn, bất chấp luật pháp của Từ Tông Hiến là điều mà nàng không thể đồng tình.

“Ngươi giở trò gì vậy hả?” Thôi Tử Kiêu bị ném lên đàn, lăn mấy vòng rồi mới gượng dậy.

Chương 68: Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân

Đồng tử Phùng Gia Ấu co lại, đoán rằng Kiều Trinh sẽ sớm điều khiển kỳ giông lao tới tấn công mình. Tạ Lãm đang giao đấu với nó, tất sẽ tới cứu nàng. Khi ấy, Kiều Trinh có thể thừa lúc Tạ Lãm sơ hở mà ra tay.

“Chậc, thôi thì cô đừng quản Từ đốc công đối đãi với người khác thế nào. Nếu ngài ấy nguyện tặng các cô công trạng, tức là đánh giá cao các cô. Chỉ cần phu thê hai người không vượt giới hạn của ngài ấy thì ngài ấy sẽ không vô cớ động đến đâu. Tốt nhất nên biết giữ mình.”

Tạ Lãm gật đầu, cầm đao bước lên trước vài bước, rồi bất chợt quay lại: “Xem đầu óc ta này, suýt quên đổi binh khí, miêu đao không hợp để đánh cá.”

Ý tứ rõ ràng muốn Phùng Gia Ấu giả vờ không biết, giấu Tùy Anh.

“Chuyện Tùy tiểu thư nói ‘nên làm’, nếu là vì cha ta năm xưa hai lần ra tay cứu giúp, thì chẳng cần khách khí như vậy. Người hành y cứu người không bàn ơn nghĩa, đó là bổn phận của họ.”

Ba ngày trước, kỳ giông bị Lạc Thanh Lưu dẫn ra, kế hoạch ‘bóng rồng sông Tế’ tan vỡ. Nàng rốt cục không cần nhịn nữa, liền g·i·ế·t thợ đá, ném xuống sông, định bụng để kỳ giông nuốt chửng cho hả giận.


May thay, khi gặp Phùng Gia Ấu, hắn đã vượt qua thời điểm ấy.

Nàng hỏi Diệp Thích Chu:

Ban nãy, hai người đều bị thân hình to lớn của kỳ giông làm kinh hãi, chưa ai lên tiếng. Giờ nghe nàng mở lời, Diệp Thích Chu mới nhớ ra mà nói:

Sau khi ‘bóng rồng sông Tế’ bị Lạc Thanh Lưu phá hỏng, Kiều Trinh chính vì muốn làm vật tế mà đã g.iết ch.ết thợ đá.

Y quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Lãm không hề tìm thời cơ khác, mà rút đao đâm thẳng vào đuôi kỳ giông, giữ chặt nó lại. Nhưng ngay sau đó hắn cũng phải trả giá, ngực bị móng vuốt kỳ giông cào mạnh, rách toạc một đường máu.

Phải chăng vì cha c·h·ế·t thảm mà đau lòng tột độ, hay bị dân làng nhốt làm vật tế mà sợ hãi quá mức?

Chỉ tiếc kỳ giông chỉ ăn thịt thối, cuối cùng lại nhả ra.

Người có khinh công tốt thì phản ứng nhanh, nếu gặp tập kích thì ít ra hắn cũng có thể dẫn Phùng Gia Ấu tránh né.

Nghe hai chữ “họ”, Tùy Anh thở dài.

Đều là người luyện võ, vừa trông Thích Lãm ra tay, Thôi Tử Kiều liền rõ: những phỏng đoán trước kia của y quả sai lầm. Lời đồn quả không sai, người này đích thị là kẻ dũng mãnh mà mưu lược.

Bởi Tạ Lãm thực sự đã bị mỹ nhân kế của Phùng Hiếu An làm cho khiếp đảm. Bài học từ “mùng một” và “mười lăm” đã khắc sâu tận xương tủy. Cả đời này, hễ có chuyện cần cứu mỹ nhân, hắn thề sẽ nhường hết cho kẻ khác!

“Cô gái này tên là Kiều Trinh, không phải con ruột của thợ đá, mà là trẻ mồ côi ông ta nhặt được trên núi bốn năm trước, lúc ấy mới mười một tuổi. Nghe kể rằng cô ấy gầy gò, trông rất đáng thương, thợ đá không vợ con nên nhận làm con gái.”

Điều nàng không hiểu chính là: “Tại sao huynh không nói cho Tùy Anh biết?”

Phùng Gia Ấu đứng bên nhìn hắn cất miêu đao, lấy ra một bộ ba thanh Đường hoành đao ngắn hơn.

Nhưng giờ hỏi cũng bằng thừa. Tế Châu Vệ đã tản đi khắp nơi, chỉ mình y vẫn đuổi theo kỳ giông, hỗ trợ Tạ Lãm một tay.

Đổi lại là Tạ Lãm, trên đường chạy trốn còn có thể thuận tay cứu thêm một người.

Phùng Gia Ấu cũng im lặng.

“Huynh nghi thợ đá có ý đồ bất chính với Kiều Trinh?” Nàng rủa, “Cầm thú! Nếu đúng thế, ông ta c·h·ế·t thật đáng.”

Binh lính Tế Châu Vệ tuân theo lệnh Thôi Tử Kiêu, kết thành trận đao vây quanh, dù sắp tan vỡ cũng không dám tự động tản ra.

Tạ Lãm có thể phòng bị trước đao kiếm thường, nhưng nếu cô ta dùng cổ độc, giữa lúc hắn còn bận đối phó kỳ giông, cộng thêm cô ta lại mang vẻ ngoài của nạn nhân yếu thế, hắn khó mà đề phòng!

“Ta nghe Thôi tướng quân nói, những thôn quanh sông Tế đều là tụ cư của tông tộc. Theo các án ta từng đọc, những nơi như vậy gắn kết chặt chẽ, tỷ lệ xảy ra trọng án là rất thấp?”

“Ta cứ tưởng…”

“Ngươi cho rằng công bằng là được.” Tạ Lãm trả lời vấn đề nghe có vẻ “ngớ ngẩn” ấy một cách nghiêm túc, giọng điệu ôn hòa hơn trước, không khó nhận ra ý an ủi trong đó.

Phùng Gia Ấu càng nhìn Kiều Trinh càng thấy khả nghi. Được cử đến sông Tế nuôi kỳ giông, lại gặp phải một kẻ b**n th**, lòng hẳn đã sớm nghĩ đến chuyện g·i·ế·t thợ đá.

“Tiểu Gia, phu quân ngươi không thành thật tí nào. Ta hỏi hắn chuyện đồn đại có thật không, mà hắn lại giả bộ khiêm tốn với ta!”

Tùy Anh hiểu ra:

Phùng Gia Ấu nhìn hắn:

“Phu quân…!”

Tạ Lãm vừa định mang đao rời đi thì bị Lạc Thanh Lưu gọi lại: “Khoan đã!”

“Đúng vậy.” Diệp Thích Châu phản ứng, đoán ý, “Tạ phu nhân hoài nghi cô ta là người nuôi dưỡng kỳ giông?”

Kỳ giông đang há cái miệng đầy răng nhọn, lao điên cuồng cắn xé binh sĩ Tế Châu Vệ. Hoành đao bay tới, trúng ngay giữa hàm răng của nó.

“Đến cả ngươi cũng nhận ra, vậy chắc không nguy hiểm.”

“Tất cả tản ra!” Tạ Lãm ném thanh đao đầu tiên xong, liền rút thanh thứ hai từ sau lưng, dụ con kỳ giông đuổi theo, tiếp tục tìm cơ hội thích hợp.

“Án mạng của thợ đá là vụ đầu tiên trong suốt hai năm qua ở làng sông Tế. Thế nên khi ta nói với dân thôn về nguyên nhân cái c·h·ế·t, họ không chịu tin.”

Phùng Gia Ấu vội nói: “Ta không dám.”

Miệng nàng vừa hé, thì nghe tiếng kêu đầu tiên của kỳ giông sau khi lên bờ. Tiếng rống vang vọng, chói tai, hoàn toàn át mất tiếng nàng.

Được nàng nhắc nhở, Diệp Thích Chu và Tùy Anh cũng nhìn về phía đàn tế, phát hiện cô gái ngồi trong lồng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lạc Thanh Lưu cúi đầu không đáp.

Hai cánh tay rời khỏi lưng ngựa, Lạc Thanh Lưu ưỡn thẳng người: “Huynh đột nhiên tin ta, chẳng lẽ vì thấy ta đáng thương sao? Ta gọi huynh một tiếng đại ca chỉ vì trên giang hồ huynh tàn nhẫn hơn ta. Nhưng trong triều, quyền lực của huynh còn kém xa ta. Ta chịu bất hạnh, nhưng biết đâu lại là phúc ở trong họa.”

Đám đông chật ních đã tản hết, Phùng Gia Ấu kinh ngạc phát hiện trên đàn vẫn còn treo một cái lồng gỗ. Dân làng bận chạy trốn, Tế Châu Vệ mải bắt kỳ giông, cô gái làm vật tế vẫn bị nhốt bên trong.

“Huynh nói cô ta được nhặt về bốn năm trước?”

“Thế thì giới hạn của đốc công là gì, Lý đại nhân?”

Phùng Gia Ấu vẫn nhắc lại: “Cẩn thận đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dân làng chẳng phải đã nói rõ sao? Chính thợ đá đã xúc phạm Long Vương, nên cần hiến con gái ông ta để xoa dịu cơn giận dữ.

Phùng Gia Ấu định kêu người cứu nàng xuống, bỗng nhận ra có điểm bất thường. Cô gái ấy ngồi yên trong lồng, không hề cất tiếng.

Cách xa chẳng rõ dung nhan, nhưng cũng đoán được Kiều Trinh nhất định xinh đẹp, bằng không đã chẳng bị dân làng đem đi tế lễ dâng lên long vương.

Nhưng Kiều Trinh tại sao lại muốn làm vật tế?

Lạc Thanh Lưu uể oải đáp:

Lạc Thanh Lưu không phản bác Tạ Lãm mà khẩn cầu: “Tạ phu nhân, miếng ngọc này xin hãy đợi một thời gian nữa rồi hãy trả lại cô ấy, cứ nói là ta tìm thấy trong chợ đen.”

Phùng Gia Ấu hỏi:

“Vì sao chưa ai thả cô ta ra?” Thôi Tử Kiêu nhớ rõ đã có thuộc hạ đi mở lồng.

Tùy Anh đi đến cạnh Phùng Gia Ấu, nói:

“Chúng ta qua bên đó đi.”

“Trên đời này còn có chuyện Tạ phu nhân không dám sao?” Lạc Thanh Lưu hừ nhẹ, “Đốc công nhà ta trên triều là người cứng rắn. Cô hiểu quan trường mà, tranh quyền đoạt thế, cũng chính là tranh đấu tư tưởng. Dẫu có chí lớn, trước hết phải thắng đã rồi mới có tư cách nói đến lý tưởng.”

Lạc Thanh Lưu hừ lạnh, leo lên ghế phu xe, kéo thấp vành nón xuống.

“Ta hiểu ý cô, làm gì có hoạn quan nào là người tốt, huống chi còn là thủ lĩnh hoạn quan.”

Lạc Thanh Lưu nhân cơ hội khuyên nhủ:

Ánh mắt nàng ra chiều thăm dò.

“Ta cản nó, ngươi đi cứu người!”

“Ý ngươi là sao?” Tùy Anh giơ tay chọc ngón trỏ vào trán nàng.

Thà chịu một vuốt, mất ít máu, hắn cũng quyết nhường cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân cho Thôi Tử Kiêu.

Lúc này, đội hình của binh lính Tế Châu Vệ và Thôi Tử Kiêu đã bị kỳ giông phá tan, sắp không chống đỡ nổi.

Phùng Gia Ấu lập tức căng thẳng.

Nhưng Tạ Lãm chẳng hề nhảy lên đàn tế, mà đáp xuống bên cạnh y, nói:

Lạc Thanh Lưu muốn đáp: “Đừng trông mong vào ta, huynh rút máu ta nhiều như vậy, đứng còn chẳng vững.” Nhưng lại biết Tạ Lãm lo lắng cho Phùng Gia Ấu đến nhường nào, giao nàng cho hắn trông nom tức là tin tưởng. Vì thế, hắn chỉ nói: “Cũng tàm tạm.”

Phùng Gia Ấu mân mê miếng ngọc trong tay, lặng lẽ không nói. Lời oán trách ngắn ngủi của Lạc Thanh Lưu, cố tình làm ra vẻ nhỏ mọn, lại khiến lòng nàng rối bời hơn so với việc hắn thành thật kể khổ.

Ngục của Thập Nhị Giám chính là nhà lao cũ của Đông Xưởng khi xưa, mức độ tàn nhẫn không kém gì Hắc Lao của Huyền Ảnh Ti.

Nhớ lại, vừa rồi đàn tế tranh chấp ồn ào, hình như cũng chẳng nghe nàng khóc kêu?

“Ta hiểu. Nhưng cách ‘thắng’ thì có nhiều loại.”

Đúng lúc ấy, cảm thấy có ai đó đến gần, hắn quay đầu, thấy Tùy Anh và Diệp Thích Chu một trước một sau bước lại.

Nhưng chẳng cần nói ra để đả kích Lạc Thanh Lưu thêm làm gì. Dù sao Tạ Lãm cũng từng trải qua thời kỳ năng lực chẳng theo kịp chí lớn, kết quả là hại người, hại mình.

Nàng ngẫm lại từ đầu.

Nói xong, lập tức tóm lấy cánh tay y, hệt như vung ngang một thanh đao, ném y bay thẳng về phía đàn tế.

Chỉ trong thoáng chốc, nàng biết mình đã đoán trúng. Kiều Trinh chính là kẻ nuôi dưỡng con quái vật này!

Phùng Gia Ấu do dự một hồi.

“Diệp công tử, con gái của thợ đá có phải là người câm? Hay tinh thần cô ấy có vấn đề gì?”

Nhưng có điều khiến Phùng Gia Ấu chẳng thể nào hiểu nổi: Nếu Kiều Trinh là người mưu trí, sao lại không chạy trốn, mà cam tâm ở lại làm vật tế lễ?

Ngay sau đó, Thôi Tử Kiêu cũng hô lớn: “Tản ra!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68: Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân