Lãm Phương Hoa - Kiều Gia Tiểu Kiều
Kiều Gia Tiểu Kiều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 78: Phụ mẫu tình thâm
Phùng Hiếu An biện minh:
“Ta sao lại không biết chứ?” Giang Hội Từ bước đến gần, nhẹ nhàng nói, “Thứ chàng đốt không phải là sách, mà là sự ‘ham mê vô độ’ của chàng.”
“Hòa ly?” Vẻ mặt Tạ Lãm kinh ngạc chẳng khác gì khi Phùng Gia Ấu lần đầu nghe được.
Nàng quay lưng định bước lên thuyền, Tạ Lãm vội kéo nàng lại:
Giang Hội Từ bước xuống xe, chân đặt lên bệ gỗ, tay phất nhẹ, ra hiệu cho nha hoàn không cần che ô.
“Vậy ý cha thế nào?”
Phùng Gia Ấu bước theo sau xuống xe, đang suy nghĩ liệu mẹ nàng có đang dùng kế ‘lùi một bước để tiến nhiều bước’ hay không. Song, khi thấy cảnh bà nhìn tấm biển, lòng nàng bất giác chùng xuống, biết rằng bà thật tâm dứt khoát.
Giang Hội Từ sao lại không hiểu.
Mười mấy năm ôm ấp hy vọng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, trái tim Giang Hội Từ đã hoàn toàn nguội lạnh.
Giang Hội Từ:
“Ta là người hiểu chàng nhất, thông cảm cho chàng nhất, bao dung chàng nhất. Ta nên hiểu chứ, đúng không? Chuyện bù đắp đâu phải một sớm một chiều, ngày tháng còn dài, cứ từ từ mà đến.”
“Huynh ấy có nói.” Giang Hội Từ nhìn thẳng vào ông, “Chính vì vậy ta mới thấy bản thân mình thật nực cười. Bất luận chuyện lớn hay nhỏ, chỉ cần chàng cảm thấy không thể bỏ lỡ cơ hội, chàng đều sẽ làm. Cái giá phải trả chẳng qua cũng chỉ là đến đón ta chậm vài ngày mà thôi. Dù sao ta đã đợi ngần ấy năm, đợi thêm vài ngày nữa cũng chẳng ngại, phải không?”
“Thư hòa ly, viết đi.”
“Đừng giận, nghe ta đã.” Tạ Lãm cố giữ bình tĩnh, kéo nàng trở lại, “Nương ở am tuy không dễ gặp, nhưng vẫn còn gần, tin tức qua lại cũng tiện. Bà ấy về Dương Châu là thật sự xa cách muôn trùng đấy.”
Tạ Lãm bị đống sách trong thư lâu đè đến không thẳng lưng nổi, ngồi xuống bậc thềm, buông lời mỉa mai:
Phùng Gia Ấu lạnh lùng hỏi lại:
Hiện thời, bà vẫn là nữ chủ nhân của Phùng phủ, nhưng lúc bước ra khỏi nơi này, thân phận ấy sẽ không còn nữa. Thế nên bà mới sinh lòng cảm khái mà nhìn hai chữ ‘Phùng phủ’.
Phùng Hiếu An không nhịn được bật cười:
Giang Hội Từ không nhìn ông, chỉ đưa mắt quan sát thư lâu:
Phùng Hiếu An cười:
Nhưng khi đứa con gái chưa tròn bốn tuổi nấp sau lưng v·ú nuôi, len lén nhìn bà bằng ánh mắt rụt rè. Lần đầu tiên trong lòng Giang Hội Từ nảy sinh oán hận Phùng Hiếu An, đồng thời cũng dần cảm thấy ghê tởm chính mình.
Giang Hội Từ nhìn hắn một lúc:
Nàng vội đuổi theo: “Nương!”
“Đúng là chuyện viển vông.”
“Sao ta phải can ngăn? Ông ấy không đáng chịu hậu quả này ư?”
Bà còn hao tổn biết bao tâm sức, bỏ tiền sưu tập sách quý khắp nơi với giá cao, mới lấp đầy được thư lâu như ý.
Tạ Lãm cảm thấy quanh Giang Hội Từ dường như tỏa ra sát khí. Lòng bàn tay hắn bắt đầu rịn mồ hôi, ngón tay run rẩy chỉ về phía cửa:
“Vậy nàng có biết tại sao ta lại phóng hỏa không?”
“Đã bao năm ta không bước vào đây, nhớ năm xưa chính tay ta giám sát việc xây dựng. Từng viên gạch, từng miếng ngói, ta đều nắm rõ tường tận.”
Bà cố gắng biết bao nhiêu, cuối cùng đã có được vị trí trong lòng ông, được ông thừa nhận. Bà bằng lòng chờ ông trở về, cam tâm chờ cả đời, trong lòng không hề oán trách.
Phùng Gia Ấu nhìn bộ dáng bối rối của hắn, giải thích:
Giang Hội Từ thẳng tay rút lấy hồ sơ trong tay ông, trải giấy tuyên thành, lấy bút chấm mực, nhét vào tay ông:
“Nương quên con đã xuất giá rồi ư? Làm sao còn giống khuê tú được.”
“Chàng chẳng thay đổi gì cả, vẫn như trước kia.”
Từ khi có thư lâu, ông không cần đi xa tìm sách, bà cũng có thể thường xuyên ở bên ông. Mùa hạ nghe tiếng ếch kêu, mùa đông cùng ngắm tuyết rơi. Nơi này không chỉ là nơi đọc sách mà còn là nơi vun bồi tình cảm phu thê.
Nhưng đó là khi chỉ có hai người họ, không có con gái.
“Đừng lo, nương không phải vì giận mà đóng cửa nhốt chúng ta bên ngoài đâu.”
“Bởi vì chính ta đã dùng mọi cách giữ chân chàng ở thư lâu này, khiến chàng phân tâm.”
Phùng Hiếu An: “…”
Tạ Lãm ngạc nhiên:
Mẹ nàng trong tình cảnh biết rõ mọi điều mà vẫn lựa chọn thế này, chắc chắn không phải hành động bốc đồng.
Phùng Hiếu An vẫn ngồi sau án thư, ngẩng đầu nhìn bà. Hồi trước, lúc lẩn trốn trong phủ, ông đã nhìn thấy bà nên giờ không có cảm giác xa lạ.
Phùng Hiếu An không muốn nhớ lại chuyện cũ, nhưng vẫn đảo mắt nhìn quanh thư lâu:
Nhưng ông mím chặt môi, không nói một lời.
Giang Hội Từ hồi tưởng lại:
Phùng Gia Ấu bước đến bên cạnh, khẽ lẩm bẩm:
“Nếu vậy, lẽ ra nàng nên sớm quay về Dương Châu, cớ gì lại tự ép mình ở lại đây?” Phùng Hiếu An khép mắt, tay day huyệt thái dương, “Chẳng lẽ chỉ để tranh hơn thua với ta? Nhất định phải đợi ta trở về, chứng minh nàng đã thắng, sau đó đòi hòa ly, tát ta một bạt tai? Nàng không sợ ta đã c·h·ế·t ở đâu đó từ lâu rồi sao?”
Tạ Lãm thở phào: “Vậy thì tốt.”
Tạ Lãm thấy hai người sắp đến, liền bước tới cửa, chỉnh lại y phục, sửa ngay ngắn mũ quan, rồi mới mở cửa ra.
Phùng Hiếu An ngắt lời bà:
Hắn hiểu rõ tình cảm Phùng Gia Ấu dành cho Giang Hội Từ, vừa oán hận vừa nương tựa. Hắn cũng biết dù nàng bề ngoài tỏ ra cứng cỏi, nhưng sâu thẳm trong lòng, có lẽ vẫn khao khát ngày đoàn viên.
Lúc đó, ông thấy cấu trúc thư lâu có phần kỳ lạ, từ bên trong nhìn ra như một tòa tháp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông xưa nay luôn như vậy, thích mượn lời người khác để thuyết phục trước, sau đó mới đích thân ra tay, vừa tiết kiệm thời gian, vừa nhàn hạ.
Hắn quay sang nhìn Phùng Gia Ấu cầu cứu.
Bà ngày càng đồng tình với lời của cha chồng, rằng bà chỉ là con gái thương gia hèn mọn, là kẻ thiển cận và ích kỷ, chẳng xứng bước vào chốn thanh cao, trong đầu ngoài ái tình tầm thường thì chẳng còn gì khác.
Trước cửa phủ, hơn chục gia nhân đã đứng chờ, chuẩn bị tiếp nhận hành lý, nhưng chỉ thấy một chiếc xe ngựa, không có đồ đạc gì.
“Nói nhiều thế nào cũng chỉ xoay quanh một trọng điểm.”
“Đại ca nàng không nói với nàng ư?” Phùng Hiếu An nhíu mày, “Ta là vì né tránh Bùi….”
Tạ Lãm hỏi:
Tạ Lãm vẫn chưa yên tâm:
Giang Hội Từ cười lạnh, đi ngang qua hắn, bước lên bậc thềm, vào thư lâu, quay người đóng cửa lại.
Giang Hội Từ nói:
“Thế nào, ta đã hoài phí nửa đời vì chàng, chàng nhất định phải hủy cả đời của ta mới vừa lòng sao?”
“Vẫn nên hỏi lại đi, Từ Tông Hiến nói nhiều lắm…”
—
Tạ Lãm hỏi:
Phùng Hiếu An chỉ tay về kệ sách nơi Phùng Gia Ấu cất giữ bộ luật mới:
Đối với người thân, từ cha, vợ đến con gái, ông đều thường xuyên mắc sai lầm.
“Viết xong cho mau, để còn tiếp tục xem hồ sơ của chàng, cứu lấy bách tính của chàng. Đừng lãng phí thời gian vào ta nữa, chẳng có ích lợi gì. Tiểu Gia là con ruột của chàng, máu thịt tương liên, chàng có thể từ từ bù đắp. Còn ta, khi đã cạn lòng, thì không còn liên quan với chàng nữa. Chàng muốn từ từ, nhưng ta không nhất thiết phải từ từ theo chàng.”
Người đàn ông trước mắt không thay đổi mấy so với ký ức của bà. Trái lại, năm tháng còn khiến ông thêm phần trầm ổn và cuốn hút.
Lặng im một lúc, nàng đáp:
Trong thư lâu, Tạ Lãm hồi tưởng lại cuộc đối thoại với Từ Tông Hiến tối nay, lời kể lủng củng, chẳng mấy rõ ràng:
Trong không gian tĩnh lặng của hồ nước, Phùng Gia Ấu lại cố ý nói lớn, hai chữ ‘hòa ly’ kia đã lọt vào tai ông.
“Cha giỏi thật đấy! Xem ra lúc bọn con đi dự tiệc, cha chẳng nhàn rỗi, đã đón nương về.”
“Đừng đi, mau nghĩ cách đi chứ.”
“Phụ thân ở thư lâu.” Phùng Gia Ấu không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đi cùng bà bước về phía hồ.
“Ta lựa chọn trở về, chính là muốn bù đắp cho các nàng.”
Cũng vì vậy, bà bắt đầu lo lắng như cha chồng, hậu duệ duy nhất của Phùng gia cũng thành người giống như bà thì sau này sẽ ra sao?
“Ba năm đầu ta không được gặp con, sau đó ta lại không dám gặp. Thời gian qua dần, ta đã không biết cách đối mặt với nó nữa, cũng chẳng còn lòng dạ để tìm cách gần gũi.”
Huống chi, nãy giờ bà vô cùng bình thản, khi nhắc lại đoạn đau lòng cũng không rơi một giọt lệ, thậm chí chẳng nghẹn ngào, tựa như chỉ đang kể một câu chuyện của người khác. Ông vô cùng bối rối, không sao đoán được tâm trạng thật của bà lúc này.
Phùng Gia Ấu nâng váy, sải bước nhanh lên bậc thềm. Còn chưa kịp mở lời, Giang Hội Từ đã cau mày, lạnh giọng:
“Chàng có biết, ba năm đầu chàng đi, ta đã trải qua những gì không?”
“Chàng nghĩ ta tranh hơn thua với chàng?” Trước nay Giang Hội Từ luôn thấp giọng nhún nhường, nhìn sắc mặt ông mà hành xử, “Dẫu có oán hận thế nào, lòng ta vẫn giữ một tia hy vọng, mong rằng sau bao kiếp nạn, chàng trở về sẽ có thay đổi…”
“Ban đầu, ta cứ nghĩ con gái ta có ý đồ với anh. Nào ngờ từ lúc anh đến cửa cầu thân đã chẳng nói câu nào thật.”
Phùng Gia Ấu hất tay hắn ra, sắc mặt sa sầm:
“Phụ thân chàng mất ba năm để điều tra ra đại khái, sau đó ông ấy trách ta. Ngay từ đầu, ông đã không hài lòng vì ta là con gái thương gia. Sau khi biết những việc chàng làm và nhà ta cũng có tham gia, ông càng xem ta như mối họa. May mà ông ấy thấy Tiểu Gia đáng thương, cho phép ta về nhà, không còn ngăn cản mẹ con gặp nhau nữa.”
Thậm chí, sách đọc ngày một ít, vui đùa ngày một nhiều.
Bình thường nàng cãi lại, chắc chắn sẽ bị quở trách một trận. Nhưng hôm nay, tâm trí Giang Hội Từ không đặt vào nàng, chỉ thản nhiên nói:
“Đáng tiếc bị chàng đốt mất không ít.” Ánh mắt Giang Hội Từ cuối cùng cũng dừng trên người Phùng Hiếu An.
Huống hồ, gia đình bà cũng là thành viên Hội Đồng Minh. Ai biết vị cha chồng Đại Lý Tự khanh cứng nhắc kia sẽ làm ra chuyện gì.
“Chỉnh sửa bộ luật cũng vậy, quá mức rườm rà, ta cũng không thạo.”
Chương 78: Phụ mẫu tình thâm
Ông thật không ngờ, cha mình lại làm khó vợ mình đến vậy.
Phùng Gia Ấu hiểu được ý hắn, song không phủ nhận.
“Vậy sao? Sự bù đắp của chàng là gì? Sau khi hồi kinh, thà nhàn rỗi ở nhà cũng không ra thành đón ta, đó chính là bù đắp của chàng sao?”
Phùng Hiếu An mân mê quyển tấu chương trong tay, cúi đầu tránh ánh mắt bà, rồi lại ngẩng lên nhìn thẳng vào bà:
Giang Hội Từ tiếp lời:
“Nàng cho rằng ta đã nghĩ như vậy sao?”
Nhưng ban đầu ông chỉ thất vọng, đến khi cả gia đình Lục ngự sử c·h·ế·t thảm ở dịch quán Kinh Bắc, ông mới thực sự chìm vào tự trách, nỗi dằn vặt ngày càng nặng nề. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Hội Từ cười chua xót:
Cho đến khi chiến sự Nam Cương bùng lên, vụ án kho lương Điền Trung liên lụy đến Hội Đồng Minh. Nỗ lực bao năm của ông tan thành mây khói, nụ cười mới dần biến mất.
Nghe tiếng hai cánh cửa đóng sầm, Tạ Lãm giật bắn mình.
“Cha không phải là người giỏi trị quốc sao?”
Những chuyện này, trước đây ông đã biết một phần. Nhưng hôm nay nghe chính bà kể lại, cảm giác lại hoàn toàn khác.
Nhưng hắn không dám nói, vì với tính cách của nàng, e rằng sẽ phản tác dụng.
Tạ Lãm chỉ gặp Giang Hội Từ vài lần. Sau khi hắn và Phùng Gia Ấu thành thân, bà trở về am ni cô ngoài thành, không xuất hiện lại.
“Ta không có khả năng lay chuyển nương, nhưng dù có đi chăng nữa, ta cũng không làm vậy. Nương đã nghĩ thông, có thể buông bỏ, ta chỉ thấy mừng cho bà. Những chuyện khác đều không đáng kể.”
Tạ Lãm: “…”
—
Tạ Lãm chợt hiểu. Giống như hắn rất giỏi đao kiếm giáo mác nhưng thuật cơ quan mà Lạc Thanh Lưu tinh thông lại không dễ dàng gì với hắn.
“Phu nhân.” Quản gia cung kính nghênh đón bà vào cổng.
Phùng Gia Ấu không rõ tâm tình mình lúc này là gì, lòng rối bời không thôi.
Phùng Hiếu An đáp:
“Không chỉ vậy. Từ Tông Hiến còn muốn ta trở thành mưu sĩ của Lý Tự Tu, giúp y vào Nội Các, trợ lực cải cách chính sự.”
“Con lại muốn nói gì?”
“Ta trừng phạt nàng làm gì?”
“Lý Tự Tu quả là nhân tài, nhưng tiếc rằng Từ Tông Hiến vừa là trợ lực, vừa là trở ngại. Một khi ta và ông ta không còn chung kẻ địch, rất có thể ông ta sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của ta. Tạm thời cứ quan sát xem đã.”
Bí mật của phu quân, bà đương nhiên không thể tiết lộ.
Ông mấy lần muốn mở miệng, song chẳng biết nói gì. Bất kỳ lời xin lỗi nào cũng đều vô nghĩa trước những khổ đau bà đã chịu.
“Nương về là để bàn chuyện hòa ly với Phùng Hiếu An.”
Trên án thư đặt rất nhiều giấy tuyên thành, bà rút một tờ đưa tới:
“Nếu muốn trừng phạt nàng, ta đã trực tiếp hạ quyết tâm hưu thê, đuổi nàng về Dương Châu.”
Nghe vậy, Phùng Gia Ấu hiểu rằng bà đã biết rõ hành tung của Phùng Hiếu An những năm qua.
“Ta…” Phùng Hiếu An bị lời châm chọc ấy làm cho không ngẩng đầu lên nổi, hồ sơ trong tay đã bị vò nhàu nhĩ.
Phùng Gia Ấu chỉ cúi đầu, tay kéo dây áo choàng, không hề đáp lại.
Giang Hội Từ ngoảnh đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, khẽ thở dài:
“Nhìn dáng vẻ lỗ mã.ng của con xem, chẳng có chút phong thái của đại gia khuê tú gì cả!”
“Không hẳn. Từ Tông Hiến đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng.” Phùng Hiếu An cúi đầu nhìn hồ sơ, “Hẳn là ông ta đã dò la thực lực của chúng ta, đoán rằng chúng ta cần một người giỏi trị quốc, nên mới tiến cử Lý Tự Tu.”
“Con chỉ nhớ đại khái như vậy, những chuyện khác cha hỏi Ấu Nương đi.”
Giang Hội Từ đóng cửa, quay người lại nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không bước tới.
Vậy nên, bà lại dọn ra khỏi Phùng phủ, lần nữa lui về am tu hành.
Giang Hội Từ bèn mua lại dãy nhà gần Phùng phủ, mời những thợ thủ công tài hoa bậc nhất Giang Nam, đào một hồ nước, dựng nên thư lâu có một không hai giữa kinh thành.
Những người ông lẽ ra nên hiểu rõ nhất, lại luôn là những người ông khó nhìn thấu nhất.
Bàn tay cầm hồ sơ của Phùng Hiếu An siết chặt đến nổi rõ các khớp xương trắng bệch.
Tạ Lãm xuống bậc thềm, hồi hộp đứng chờ, cảm giác mình chẳng khác nào thái giám đứng đợi thái hậu. Một tiếng “nương” suýt nữa bị hắn lỡ miệng gọi thành “nương nương”:
Tạ Lãm bật cười:
“Còn Hành Vương…”
Định lớn tiếng hỏi tuyết rơi thế này sao nàng không mang ô, ánh mắt lướt qua, kinh ngạc khi thấy người phụ nữ quý phái đứng bên cạnh nàng. Trời tối, nhìn kỹ mới nhận ra đó là Giang Hội Từ.
“Chàng nói xem, kiếp trước nó tạo nghiệp gì mà kiếp này gặp phải cha mẹ như chúng ta? Kẻ thì một lòng vì nước cứu dân, kẻ lại chỉ biết mê đắm chuyện nhi nữ tình trường, như thể đang thi thố xem ai ích kỷ hơn ai.”
“Nương n… người đã về rồi.”
“Nàng không can ngăn sao? Lại còn dẫn nương tới đây? Trước khi đến cũng không sai người báo tin, có lẽ nhị thúc chưa kịp chuẩn bị gì cả.”
“Nhưng ta sao bì được với chàng? Thế gian này, chẳng ai hay việc gì có thể lay chuyển đại nghiệp thiên thu của chàng. Dù tự lưu đày tới thành Hắc Thủy, chàng vẫn đủ bản lĩnh bình định Mạc Bắc, thông thương Tây Vực, mang phúc lành đến muôn dân, tạo nên thế cuộc rực rỡ.”
“Công khai làm chỗ dựa cho Lý Tự Tu?”
Nàng chỉ thản nhiên nói:
Phùng Hiếu An nhìn tờ giấy, mím môi, không nhúc nhích.
Giang Hội Từ giải thích rằng đây là bố cục phong thủy đào hoa do cao nhân bà mời về bố trí. Bà còn hỏi ông có sợ không, suýt khiến ông cười đến đau bụng.
Giang Hội Từ dừng trước án thư, cúi đầu nhìn ông:
Trong mắt ông, cha ông chỉ là người mặt lạnh, ăn nói khó nghe, tính tình nóng nảy, nhưng với người thân thì lòng dạ bao dung. Ông tưởng vợ mình lần đầu làm mẹ, lại bị chồng bỏ lại, hẳn sẽ được cha chồng thương cảm.
“Dù cha con trăm sai ngàn lỗi, ít nhất cũng chọn được cho con một phu quân thích hợp. Tính con phóng khoáng, không chịu gò bó, mà Tạ Tiểu Sơn lại chẳng câu nệ quy củ, vừa khéo bao dung được con. Nếu gả con vào gia đình danh gia vọng tộc, e rằng với tính cách của con, sớm muộn cũng bị đuổi ra khỏi cửa.”
“Rốt cuộc chàng đứng về phía ai? Nếu thương nhị thúc của chàng như vậy, đợi họ hòa ly xong, chúng ta cũng hòa ly luôn. Cho chàng đến sống chung với ông ấy!”
Giang Hội Từ vừa bước qua ngưỡng cửa, quay đầu lại nhìn nàng:
Chính vì thế, sau khi ông mất tích, bà nửa phần đau lòng, nửa phần vui mừng.
Phùng Gia Ấu nhìn hai cánh cửa sơn son:
“Rồi chàng bỏ đi, nói là đến đại mạc Tây Bắc tìm con trai Lục ngự sử. Kỳ thực là tự lưu đày để trừng phạt bản thân, cũng là để trừng phạt ta…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi bước lên bậc thềm, Giang Hội Từ thoáng dừng chân, ngẩng đầu nhìn tấm biển khắc ‘Phùng phủ’ bằng chữ vàng.
Thư lâu này được xây dựng vì Phùng Hiếu An ưa thích đọc đủ các loại sách. Ông thường đến Quốc Tử Giám và các thư viện tìm sách, rồi phàn nàn rằng họ keo kiệt, không chịu cho mượn đem về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà tinh thông thẩm định từ nhỏ, ánh mắt sắc sảo, chưa từng nhìn lầm.
Phùng Hiếu An nhất thời chưa quyết:
“Ta tưởng nàng hiểu, việc ta âm thầm rời đi là ngầm nói với nàng rằng giao ước ba năm của chúng ta không còn ý nghĩa nữa. Ta đã nhận nàng làm thê tử, ta đi rồi, nàng ở lại hay rời đi đều tùy lòng nàng…”
“Mỗi người có sở trường riêng. Ta giỏi về mưu lược, tinh thông quyền biến. Nhưng những sách lược lớn lao liên quan đến quốc kế dân sinh như chính sách muối hay thuế khóa, vừa phức tạp vừa tỉ mỉ, ta không bằng Lý Tự Tu.”
Phùng Hiếu An vừa vứt quyển hồ sơ xem xong sang một bên, chuẩn bị mở quyển tiếp theo, nghe vậy liền khựng lại.
“Phụ thân chàng là Đại Lý Tự khanh, từ lâu ông ấy đã nhận ra việc chàng lấy ta không bình thường. Ông ấy tin ta biết lý do chàng mất tích, ép ta phải nói. Ta không chịu, ông ấy liền mang con gái đi, không cho ta nuôi dạy. Dù ta cầu xin thế nào, ông ấy cũng không cho gặp, còn đuổi ta đến am ni cô, bảo rằng đến khi nào ta chịu nói thật mới cho ta gặp con.”
Bà dừng lời, ánh mắt quay trở lại trên gương mặt Phùng Hiếu An, khẽ bật cười:
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Tạ Lãm đứng dậy, bước nhanh đến cửa sổ, mở hé ra nhìn. Dưới ánh trăng mờ, hắn nhận ra người đứng trên thuyền là Phùng Gia Ấu.
Phùng Hiếu An: “…”
“Có gì đáng lấy làm lạ?”
“Không cần. Con nói vậy đã rất rõ ràng.” Phùng Hiếu An ngồi sau án thư, lật giở hồ sơ Từ Tông Hiến đưa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có lẽ là trên đường áp giải Nam Cương Vương về kinh, Phùng Hiếu An đã nhờ cữu cữu đến trước báo tin nhằm chuẩn bị tinh thần cho bà.
“Mỗi lời con nói khi đến cầu thân đều là cha dạy con.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.