Lãm Phương Hoa - Kiều Gia Tiểu Kiều
Kiều Gia Tiểu Kiều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81: Ăn cơm mềm, dùng kiếm mềm
“Ai cho con đến đây, cút ra ngoài!”
“Năm xưa ta không hề quen biết Tề Phong. Với Lục ngự sử thì chỉ là bạn đồng môn, đồng khoa, càng chưa từng gặp phu nhân của ông ấy. Làm sao ta biết được chuyện giữa họ?”
“Gia nhân nhà ta cũng không gọi ta là tiểu thư, họ đều gọi ta là đại tiểu thư.”
“Để khích lệ chúng ta.” Lý Tự Tu giữ khoảng cách đúng mực theo sau Phùng Hiếu An, “Ông ấy thuộc phái bảo thủ, làm việc không nóng vội cũng không tích cực. Làm Thủ phụ mười mấy năm, không công lao cũng không lỗi lầm, đã là một bản lĩnh lớn.”
“Đại ca, ta về cung trước. Lần này không biết phải theo dõi bao lâu, ta cũng cần mang thêm đồ đạc, dặn dò thuộc hạ vài chuyện.”
Lý Tự Tu hiểu ý:
—
Tạ Lãm cũng thấy lạ:
Chẳng lẽ cha hắn muốn lấy lại thanh đao gia truyền của Tạ gia nhưng ngại nói, nên gửi thanh đao tốt hơn để đổi? Càng nghĩ càng cảm thấy đúng.
Tùy Anh thấp giọng nói:
Nghe giọng gọi, Tạ Lãm lập tức cảm thấy bản thân cũng chẳng hơn họ là bao. Lại là ‘hồn ma không tan’ Tề Phong.
“Thật sự là chữ ‘Tề’ à?”
“Ông ấy đang đợi chúng ta.” Phùng Hiếu An hỏi Lý Tự Tu, “Cậu đoán ông ấy muốn nói gì?”
“Thật sao? Sao trước giờ ta chưa nghe đệ nói gì? Cậu ta cũng giấu khéo thật. Nhưng nếu là người của chúng ta, sao còn dám tỏ vẻ trước mặt ta. Nhưng mà tiểu tử đó cũng giỏi, đúng là nhân tài…”
Người hầu giơ cao đèn lồng soi đường, Phùng Hiếu An bước ra, thấy Tạ Lãm thì ngạc nhiên:
“Phụ thân cậu cũng không cần cử người theo dõi, chỉ cần giúp đỡ khi cần thiết… Cậu chỉ cần nhắn lại, ông ấy sẽ hiểu ý ta và biết phải làm gì.”
Phùng Hiếu An chỉ vào mặt mình:
Nói đến đây, hốc mắt Tùy Anh đỏ lên:
“Ngoại hình của Tiểu Sơn và Lâm Khê nhìn không giống Lục ngự sử, có lẽ giống mẹ của chúng. Nhưng có một điểm giống hệt ông ấy. Lục ngự sử chỉ cần phơi nắng lâu một chút, mặt sẽ đỏ lên như say rượu.”
Hắn nghèo, bèn giao việc mua kiếm cho Phùng Gia Ấu. Dù sao cũng đã tự nhận là ăn cơm mềm, cần gì giữ sĩ diện nữa.
Phùng Gia Ấu sững người, buông lược xuống, vội bước từ gian trong ra:
Tạ Lãm đã bị thanh miêu đao trên tay hút hết sự chú ý:
Hắn giả vờ không nghe, vòng qua một ngã rẽ rồi quay đầu về nhà.
Hắn không trả lời, Tùy Anh vì tâm trạng không vui nên cũng im lặng.
Phùng Gia Ấu lặng lẽ ngước lên nhìn nghiêng khuôn mặt hắn, trái tim bỗng nhói đau. Nàng sửa lại, quyết định mua nhuyễn kiếm giá từ năm ngàn lượng trở lên.
Khương Bình có chút bất mãn. Xét về cấp bậc, Đại Lý Tự khanh sao có thể so với vị trí đế sư? Nếu so sánh, địa vị đế sư hẳn cao hơn.
Tuy cuối cùng cũng mất hơn một năm sau Tùy Anh mới về kinh và Phùng Gia Ấu đã qua được giai đoạn khó khăn nhất. Nhưng tấm lòng đó, Phùng Gia Ấu khắc ghi suốt đời.
“Chàng đang nghĩ gì vậy?”
Nhưng chút tiền đó làm sao chưởng quầy dám nhận.
Tạ Lãm nào phải tự luyến:
Bước chân Phùng Hiếu An khựng lại:
“Không cần, chỉ cần đốc công đừng đổ dầu vào lửa là tốt rồi.”
“Cha, chẳng phải cha đã cảnh cáo Phó Mân rồi sao?”
Phùng Gia Ấu nhìn ông:
“Ta…” Những lời chất vấn của Bùi Nghiên Chiêu bị đánh bại hoàn toàn, mọi chất chứa trong lòng không thể thốt ra. “Ta chỉ vì…”
Hắn mặc áo vải thô, vẫn đội nón lá, đứng nghiêm trang ở một bên, giả làm gia nhân:
Nói rồi, nàng nhón chân, ghé sát tai hắn như thể muốn thì thầm điều gì đó.
“Ta cũng chưa từng nghĩ cha ta vô tội. Ta biết ông ấy đáng chịu trừng phạt.”
“Không được, không kịp thời gian, hai người cứ ăn đi.”
Tạ Lãm đáp:
“Sao lại là miêu đao?”
“Biết dạo này tâm trạng ta không tốt, lần này ngươi đi phủ Tế Nam, nhất định phải tự bảo vệ mình. Đừng để ta nghe được tin xấu gì mà phải chạy đêm đi cứu ngươi.”
“Công tử, Tạ thiên hộ ra rồi.”
“Thanh đao này nàng lấy ở đâu? Còn tốt hơn cả đao của ta.”
Phùng Hiếu An thở dài:
Phùng Gia Ấu cười nói:
Phùng Gia Ấu không ngăn lại:
“May quá!”
Tạ Lãm lại nhớ ra một việc quan trọng:
“Ngươi biết thuật đọc tâm sao?”
Bùi Nghiên Chiêu siết chặt nắm tay, giọng đầy phẫn nộ:
“Năm gia gia mất, A Anh chỉ tầm mười một, mười hai tuổi. Khi đó nàng đang ở biên cương Nam Cương, khóc lóc nằng nặc đòi về kinh. Trấn Quốc công không có thời gian đưa nàng đi, nàng ăn trộm ngựa, nửa đêm trốn khỏi doanh trại, làm Trấn Quốc công phải bỏ công vụ mà đích thân đuổi theo…”
“Tiểu Gia, thật ra ta cũng không muốn ăn, muốn về thu dọn hành lý.”
“Không biết đây là kế hoãn binh hay thật sự có ý như vậy.”
Khi Tạ Lãm bước vào phòng, nàng đang chải đầu trước gương, vừa thấy hắn đã lập tức nhíu mày:
Từ lúc Phùng Hiếu An xuất hiện ở Hoài An, Vân Phi liền chuyển từ theo sát Tạ Lãm sang đi theo ông.
“Thật sao?” Tạ Lãm hào hứng nói, “Được thôi, lần sau ta sẽ dùng kiếm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không, ta muốn xin một lá bùa thôi.”
Nghĩ đến đây, nàng chợt nhận ra trước giờ mình chưa từng nghĩ đến việc tặng quà cho hắn, mấy món đồ dùng hàng ngày nàng sắm sửa cho hắn thì không tính.
Phùng Hiếu An vừa bước vào đại sảnh, Bùi Nghiên Chiêu đã tới ngay sau đó, không tin nổi nhìn ông:
Lạc Thanh Lưu lặng lẽ ghi nhớ, sau đó lên ghế đánh xe, điều khiển ngựa đi về phía trước:
“Trước khi chàng về, thanh nhuyễn kiếm mà chàng yêu cầu đã được giao đến, đặt trên giá kia. Chàng xem có được không, mua hết bảy ngàn lượng đó.”
“Đại tiểu thư thích gọi thế nào thì gọi thế ấy, miễn đừng gọi là A Kiếm.”
“Nhị thúc nói, kết quả sau khi bàn bạc ban đầu là, bất kể thật hay giả, trước tiên áp giải Hàn Trầm đến biên cảnh giao cho Trấn Quốc Công, thăm dò ý đồ của giám quốc Nam Cương. Nếu ông ta thực sự định lập tân vương thì thả Hàn Trầm về, để bọn họ đấu đá nội bộ. Nếu đó chỉ là kế hoãn binh thì sẽ đàm phán điều kiện với vị giám quốc đó, buộc Nam Cương nhượng bộ, giao vài dãy núi cho chúng ta.”
“Hình như mỗi lần ta muốn giúp ngươi, đều chẳng giúp được, còn gây thêm phiền phức.”
“Tiểu Sơn xảy ra chuyện gì sao?”
Lý trí của Tạ Lãm được kéo về đôi chút:
Tạ Lãm nhanh chân đi ra ngoài, tìm thấy một chiếc hộp gỗ dưới giá, mở ra xem:
“Cách đây năm năm, bất cứ quan viên nào ở kinh thành đều phải lên triều. Sau khi tiểu hoàng đế đăng cơ mới thay đổi. Sao? Chàng muốn lên triều à?”
“Họ sẽ nhạo rằng ta ăn cơm mềm và dùng ‘kiếm mềm’ đấy.”
Phùng Hiếu An không vòng vo:
“Có con ở đây cha còn lo gì?”
Lý Tự Tu vội vàng đáp:
“Tạ thiên hộ.” Lý Tự Tu thu lại suy nghĩ, lễ độ chắp tay chào, sau đó khẽ cúi người về phía cánh cửa, “Phùng bá phụ.”
“Tạm thời huynh cũng đừng nói chuyện cầu bùa này với đốc công của huynh.”
Huống hồ, là nàng muốn xem mấy chiêu màu mè cơ mà.
“Có điều, phải nhắc nàng trước, chắc chắn sẽ có người chế giễu ta. Nàng nghe thấy thì đừng nổi giận nhé.”
Phùng Gia Ấu cũng giữ lời, buổi tối xem ít công văn hơn nên đi ngủ sớm hơn, hôm nay dậy khá sớm.
“Luật pháp chính là như vậy. Lỗi của cha anh là tội nặng bậc nhất, theo luật phải chịu xử trảm cả nhà. Anh bất mãn thì đi thắp hương mà hỏi Thái Tổ vì sao đặt ra luật liên đới này. Lại nữa, dựa theo tư tưởng ‘ai làm nấy chịu’ của anh, tại sao lại nhắm vào con gái ta? Ngay từ khi anh nhằm vào nó, anh đã thừa nhận quy tắc liên đới mà chính anh ghét bỏ. Vậy anh lấy tư cách gì để tranh cãi với ta?”
Hắn không hề thấy ghen tị, chỉ nghĩ họ thật đáng thương, giống như hai kép hát sắp bước lên sân khấu biểu diễn.
“Nhưng người phạm sai là cha ta, cớ sao liên lụy đến gia đình ta…”
Hắn bước ra cổng lớn, đường phố vắng vẻ không bóng người, chỉ có một chiếc xe ngựa đỗ lại, phu xe chính là Khương Bình.
“Tạ thiên hộ.”
“Khoan đã, chàng không làm lẫn lộn với lá bùa đã đưa cho Tùy Anh đấy chứ?”
“Ta cần giải thích gì với anh? Người khởi xướng vụ án kho lương ở Điền Trung là Phó Mân. Nhưng chuyện lừa lấy phép muối từ quốc khố với quy mô lớn như vậy, phụ thân anh là người đứng thứ ba trong Đô ti Điền Nam, anh tin ông ấy không hề dính líu?”
Tề Chiêm Văn đã nghĩ vị trí trống lần này thuộc về mình. Cho dù không phải, hắn cũng không ngờ nó lại dành cho Tạ Lãm.
“Ăn xong bữa, ta về nhà thu dọn chút hành lý rồi đi ngay.”
“Chàng tự nắm chắc chừng mực nhé.”
Tạ Lãm lên tinh thần:
Phùng Gia Ấu không hiểu:
“Con đừng hiểu lầm, ta cũng chỉ nghe Tiểu Sơn nói mà đoán ra ý của Tề Phong, giống như con, ta cũng thấy khó hiểu.”
Tạ Lãm bóc một hạt dẻ, ném lên rồi há miệng đón lấy:
“Cha ta ư?” Tạ Lãm giật mình.
Đáng lẽ hắn không nên để nàng đi mua kiếm. Đều tại hắn cứ muốn giữ chút sĩ diện, ngại không chịu mở miệng xin tiền nàng để tự mua.
Lạc Thanh Lưu lại ghi nhớ:
Sáng sớm, Phùng Hiếu An ra ngoài bằng xe ngựa của Lý Tự Tu.
“Tiểu thư.”
Lại thấy Tạ Lãm cau có:
“Chắc chắn nàng bị người ta lừa rồi.” Tạ Lãm vừa đau lòng vừa hối hận.
Phùng Hiếu An xua tay lắc đầu:
Trả tiền xong, hắn bước ra ngoài đứng cạnh Phùng Gia Ấu, nghe nàng thở dài một tiếng:
Đang muốn khoe thể lực tốt sao? Hay mỉa mai y ở yến tiệc bị nóng chút đã lăn ra ốm?
Sau khi thu dọn hành lý xong, Tùy Anh bước ra khỏi cổng phủ Trấn Quốc Công, thấy Lạc Thanh Lưu đã chờ sẵn ở cửa.
Ở ngoài lâu, Tạ Lãm đã lạnh đến run cầm cập. Hắn vội uống một chén trà nóng để sưởi ấm, vừa uống vừa than thở:
Phùng Hiếu An vừa nghe vừa gật đầu, thỉnh thoảng chỉnh lại những chỗ chưa chính xác.
“Mấy ngày nay ngươi đã buồn bã lại còn lo lắng cho ta…”
“Một đao chém c·h·ế·t không phải là đủ rồi sao? Cần gì nhiều chiêu, có phải biểu diễn trên phố đâu.”
Tạ Lãm ném cây trâm trở lại, định nói rằng hiếm khi không phải đến nha môn, muốn kéo Phùng Gia Ấu về giường ngủ bù thêm một giấc.
Phùng Gia Ấu còn ngái ngủ, dụi mắt liên tục, nằm nghiêng người trên giường, tay chống đầu nhìn Tạ Lãm mặc đồ:
“Nhị gia, giờ đi đâu ạ?”
“Khen bá phụ phong thái không suy giảm theo năm tháng, khen con tuổi trẻ tài cao.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thôi được, lát nữa ta sẽ đến chờ ở cổng nhà cô.”
Tạ Lãm không đủ tư cách đi cùng, chỉ có thể đứng xa nhìn bóng hai người đi dần về cổng cung nguy nga, hòa vào đám đông quan viên mặc triều phục đỏ thẫm.
Lạc Thanh Lưu muốn bật cười, thầm nghĩ, với nàng thì cần gì thuật đọc tâm chứ?
Lâu lắm rồi Phùng Gia Ấu mới thấy Tạ Lãm thịnh nộ như vậy. Nàng vội bước lên kéo hắn lại:
Ánh mắt Tạ Lãm theo đường lược trượt xuống, nhìn thấy một vết đỏ trên xương quai xanh của nàng. Tựa như một ngọn lửa nhỏ bùng lên, trong chớp mắt cả người hắn nóng ran.
Tề Phong định tiến lên chặn hắn lại hỏi cho ra lẽ nhưng bị Tề Chiêm Văn cản lại:
Người đánh xe là Vân Phi, không dám thở mạnh:
Nói xong liền đi thẳng về phía xe ngựa, thậm chí không buồn chào hỏi Lý Tự Tu, dáng vẻ hoàn toàn không đặt y vào mắt.
Đang rầu rĩ thì đột nhiên Tạ Lãm nhìn thấy nơi nối giữa thân đao và chuôi đao có một chữ “Tề” được khắc rất nhỏ.
“Ông không cảm thấy cần cho ta một lời giải thích sao?”
Lý Tự Tu lặng lẽ chờ đợi yêu cầu tiếp theo.
Phùng Gia Ấu nhớ kỹ, quyết định sẽ mua cho hắn một thanh nhuyễn kiếm thật tốt, giá từ một ngàn lượng trở lên.
“Huyền Ảnh Ti.”
Tùy Anh cầm lấy túi gấm trên bàn, cũng đứng dậy:
“Không phải cái đó, nhuyễn kiếm được cuộn lại, đặt trong một chiếc hộp nhỏ hơn.”
(1h – 1h40 sáng),
Lần này, Phùng Gia Ấu không nhịn được bật cười thành tiếng, tâm trạng u ám ban nãy bỗng chốc tan biến.
Giọng của Tùy Anh uể oải:
“Năm nay tuyết rơi sớm quá.”
Chức quan của Tạ Lãm vừa khéo tránh được hoàn toàn quy định này. Khi còn làm quan văn là tòng thất phẩm, chuyển sang làm quan võ thì chính ngũ phẩm, chẳng lần nào phải lên triều, sung sướng vô cùng.
“Nhưng mà, trong hộp binh khí của ta không có nhuyễn kiếm. Nhuyễn kiếm rất kén chọn, không thể mua loại tầm thường, ít nhất cũng phải từ một ngàn lượng trở lên mới dùng được thoải mái. Lại hiếm khi có dịp dùng đến, mua về cũng phí.”
“Nếu có ai dò hỏi, huynh cứ trả lời mập mờ là được.”
“Hay lắm! Lại là cái tên Tề Chiêm Văn khốn kiếp!”
Phùng Gia Ấu nhìn bóng lưng nàng, không hiểu sao vẫn thấy thấp thỏm lo âu.
“Thôi được rồi, đi đi.” Phùng Gia Ấu lười tranh cãi thêm, trở mình quay lưng tiếp tục ngủ.
“Ta đến đây vốn để an ủi ngươi.”
Nàng định giúp hắn nghĩ ra lời nói dối để che đậy, nhưng nhớ lại dáng vẻ bình tĩnh, khéo léo của hắn khi đối diện Từ Tông Hiến, chợt nhận ra hắn đâu cần nàng chỉ dạy.
—
“Tùy tiểu thư, khi nào cô định lên đường?”
—
“Đổi lại, nhờ ông ấy giúp bảo vệ an toàn cho con gái ta.”
Phùng Hiếu An bật cười, vỗ vỗ vào lưng hắn hai cái:
Phùng Gia Ấu căng mắt ra nhìn một lúc lâu, mới nhận ra chữ nhỏ như con kiến ấy, giống như được khắc bằng mũi kim:
“Hiện tại vẫn còn bàn bạc tiếp. Nhị thúc nói nếu ta có tham gia thì cũng chỉ là phụ trợ. Triều đình chắc chắn sẽ cử một đại giám quân có thân phận đi cùng. Nói trước với nàng để chuẩn bị tâm lý.”
“Vậy để ta tiễn ngươi ra ngoài.”
định đưa nhị thúc của mình lên triều.
“Vậy ta đến phủ Đại đô đốc chờ hắn!”
“Chữ ‘Tề’ to đùng thế này, ta làm sao nhận nhầm được?” Tạ Lãm tức đến nghiến răng ken két.
Không nói giá thì hắn cũng sẽ hỏi, nên nàng nói luôn.
Một người mặc triều phục đã đủ nổi bật, hai người đứng cạnh nhau lại càng khiến màu đỏ rực ấy thêm chói mắt.
“Vậy còn chúng ta…”
Đang nói chuyện, xe ngựa đã gần tới cổng hoàng cung, nơi mọi người phải xuống xe đi bộ vào. Trong văn võ bá quan, chỉ có duy nhất một người được phép ngồi xe vào thẳng hoàng cung, đó là Thủ phụ Nội Các – Diệp lão.
Lời vừa đến miệng, Lạc Thanh Lưu lập tức nhận ra mình suy nghĩ thiển cận. Ngoại trừ thê tử, trên đời này có lẽ chẳng còn ai khiến Tạ Lãm sợ được.
Nhuyễn kiếm: thanh kiếm có thể uốn cong, lưỡi kiếm mỏng.
Tạ Lãm đi ra trước. Phùng Gia Ấu ngồi trong phòng một lúc lâu, nghĩ ngợi mãi, cuối cùng cũng vội bước ra ngoài.
Tạ Lãm bịa bừa:
“Ta có cảnh cáo, nhưng ta đoán hắn sẽ mượn dao g·i·ế·t người. Còn mượn dao ai thì tạm thời chưa rõ, nên chưa thể đối phó. Hắn hiểu ta quá rõ, trong khi ta chưa hiểu hắn đủ. Ta đã mời một trợ thủ mà hắn không biết, nhưng cảm giác vẫn chưa đủ.”
“Bao nhiêu tiền?” Tạ Lãm nghi ngờ mình nghe nhầm, “Bảy ngàn lượng??”
Dù không gọi món, nhưng nhã gian và rượu vẫn phải trả.
“Đêm lạnh gió lớn, tuyết dày đường trơn, ta đưa nhạc phụ của mình lên triều, cần lý do gì sao?”
Eo lưng của Tạ Lãm vững chãi, vẫn bắt trúng hạt dẻ như thường, còn quay lại cười đắc ý với nàng.
“Thỉnh thoảng cần rèn luyện cơ thể, thích nghi với điều kiện khắc nghiệt. Nhưng đúng là lạnh thật.”
“Họ khổ cực đọc sách, chúng ta cũng khổ luyện võ nghệ, vậy mà lại tự dưng bị xem thường. Đúng là tức c·h·ế·t được.”
Lý Tự Tu lo lắng:
“Dạ.”
“Còn điều gì cần ta chú ý nữa không?”
“Ta biết rồi.”
Phùng Gia Ấu thầm nghĩ, cũng đâu thể tin tưởng mù quáng được, quả thực đôi khi hắn không cẩn thận lắm.
“Vấn đề là, bản lĩnh của chàng ta cũng không rõ lắm. Cứ xoay đi xoay lại mỗi một chiêu, chàng không thấy chán à?”
Tạ Lãm quay đầu nhìn, thấy nhị thúc mình cũng mặc triều phục đỏ thắm, bên ngoài khoác thêm áo lông.
“Vậy chàng đi làm gì?”
Phùng Gia Ấu ngẩng đầu nhìn hắn đang ngẩn người:
Nếu có phần của hắn, đương nhiên phải đưa Phùng Gia Ấu theo.
Phùng Gia Ấu biết đây là chuyện cũ lẫn mới cộng lại, không xả giận thì không được. Nàng chỉ đành dặn dò:
Cha mẹ hòa ly, Tùy Anh biết lòng Phùng Gia Ấu hẳn không dễ chịu, nên mới nghĩ cách đưa nàng đi chơi để làm nàng khuây khỏa. Không ngờ cuối cùng lại thành ra mình là người được an ủi.
Nhân dịp này, Phùng Gia Ấu nhắc nhở Lạc Thanh Lưu:
Thế nên chiếc xe ngựa đậu ở sát cổng cung kia, không cần hỏi cũng biết là của Diệp lão.
“Bao nhiêu? Mau tính đi.”
Phùng Hiếu An bước lên xe ngựa, lại thấy Phùng Gia Ấu với vẻ mặt nặng nề ngồi bên trong. Ông ngẩn ra:
Người này khoác một chiếc áo choàng lông dày màu xám, bên trong mặc triều phục đỏ thẫm. Triều phục uy nghiêm khiến y tăng thêm vài phần khí chất, nhìn không còn giống thư sinh ẻo lả nữa.
Khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Phùng Gia Ấu hỏi:
Phùng Hiếu An lắc đầu:
Phùng Gia Ấu không để nàng nói thêm, cùng nàng im lặng đi qua sảnh lớn tầng một, ra đến ngoài tửu lâu mới lại mở miệng:
Nàng bỗng dừng bước:
Tốc độ xe rất chậm, bởi tuyết càng rơi càng dày, chẳng mấy chốc đã phủ kín một màu trắng xóa.
“Điều duy nhất ta có thể khẳng định là, Tiểu Sơn chắc chắn là con ruột của Lục ngự sử.”
Thẩm Khâu e ngại thái độ lạnh lùng của ông, không dám ngăn, chỉ tiễn ra ngoài:
Phùng Gia Ấu thò đầu ra:
Trong lòng lại mắng chính mình: Mắc bệnh gì vậy, sao phải trốn chứ.
Thế là chỉ nhấn mạnh một lần nữa:
“Nhuyễn kiếm nhé. Nhuyễn kiếm trong mắt ta là loại hoa mỹ nhất, chắc chắn nàng sẽ thích xem.”
Thẩm Khâu ngạc nhiên:
Mà cũng đúng như thế, Lạc Thanh Lưu từ sáng đến giờ chỉ uống nước, hiện tại đói đến mức bụng dính vào lưng.
“Được.”
Phùng Hiếu An tiếp lời, lạnh lùng:
Thật khó ưa.
“Nếu không muốn người biết, trừ khi đừng làm. Dù ta không gửi thư tố giác lên Ngự Sử Đài, ông ấy sớm muộn gì cũng bại lộ. Chuyện này, ta chưa từng hối hận.”
“Nhìn một cái là lộ ngay. Ta đi xe ngựa chưa bao giờ dùng bục cả.”
Phùng Hiếu An lạnh lùng ngắt lời:
Tạ Lãm ngượng ngùng lấy từ tay áo ra một chiếc túi gấm:
Tùy Anh đi đến bên cạnh xe ngựa, thấy hắn còn chuẩn bị cả bục để bước lên xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt Tề Phong chợt lạnh đi. Ông ta định mắng con trai lo chuyện không đâu, nhưng lại thấy có phần áy náy, bèn nói:
Nàng không nói nổi hết câu, hai tay xoắn lấy nhau, trong thời tiết lạnh giá này mà trán vẫn toát mồ hôi.
Phùng Gia Ấu lại lắc đầu: “Người chọn đứng theo phe là cha ta, không phải ta.”
Dù Tạ Lãm không nói thẳng ra, nhưng Lạc Thanh Lưu cũng đoán được đại khái, ngạc nhiên muốn hỏi: “Đại ca không sợ đến lúc đó Thẩm Khâu sẽ xử lý huynh à?”
“Vì sao Tề Phong lại cho rằng ông ấy là cha của Tạ Lãm?”
“Nàng xem đi.”
Mặt Tạ Lãm nhăn nhó:
Thấy Phùng Gia Ấu lại định ngẩng đầu, hắn phản ứng cực nhanh, lập tức dời ánh mắt sang hộp trang sức, nhặt một cây trâm lên nghịch.
“Ta chỉ dùng bản thân làm thước đo, sợ nàng không hiểu rõ thực lực của hắn mà đánh giá thấp thôi.”
Tạ Lãm khép cửa thật nhẹ nhàng. Đêm khuya tuyết rơi, trong sân đã phủ một lớp dày gần bằng một ngón tay, bước đi phát ra tiếng “lạo xạo” nho nhỏ.
“Phiền cậu nhắn với ông ấy, ta quyết định tạm thời chấp nhận lời đề nghị liên minh. Nhưng giao ước giữa ta và ông ấy chỉ giới hạn trong một việc: làm hết sức để đưa cậu vào Nội Các.”
“Tại sao cha ưu ái hắn như vậy? Lần trước, cha còn dùng danh nghĩa của con để tặng khế đất…” Tề Chiêm Văn đã xin khu nhà đó mấy lần mà không được, ” Con cứ nghĩ cha muốn thay con xin lỗi hắn. Giờ lại định thu nạp hắn vào quân phủ, rốt cuộc là lý do gì?”
“À, vốn có chuyện muốn nhờ huynh giúp, sau lại không cần nữa.”
Phùng Hiếu An lại tiếp lời:
Đúng là đáng ghét.
Thấy Phùng Gia Ấu trợn mắt nhìn mình, hắn nhanh chóng đổi giọng:
“Ta chỉ thấy không phục thôi.”
Tự xưng Tạ A Ông, rồi gửi một thanh đao còn tốt hơn cả đao truyền gia của hắn.
Nghe nhắc đến Phùng Gia Ấu, Lý Tự Tu khẽ nhíu mày, liếc nhìn sang Tạ Lãm.
Nghe ông nói xong, Phùng Gia Ấu thở phào nhẹ nhõm, đặt tay lên ngực thốt:
Nhưng hôm nay, Tạ Lãm lại dậy từ đầu giờ Sửu
“Phụ thân, con nghe nói cha định cho tên họ Tạ đó vào quân phủ?”
Đồng thời, nàng nâng cao cánh tay đang cầm áo choàng, nhờ áo che chắn, nhanh chóng hôn lên má hắn một cái.
Nhưng Phùng Gia Ấu lại chỉ ra gian ngoài:
“Đi đâu ạ?”
Thế nhưng Lý Tự Tu vẫn như một người học trò, nhất mực cung kính với Phùng Hiếu An.
“Phải rồi, hôm qua đệ bảo Tạ Tiểu Sơn dẫn ta đến Thanh Vân Quan, rồi lại thất hẹn, rốt cuộc đệ định làm gì vậy?”
“Nhớ kỹ, an toàn của A Anh là quan trọng nhất.”
“Gấp vậy sao?”
“Vậy ta nên gọi ngươi là gì?”
Nàng nhấc chân bước thẳng lên trên xe:
Rồi hắn chỉ vào Lý Tự Tu:
Phùng Gia Ấu phát hiện mình dạo này cũng hơi ngẫu hứng nghĩ gì làm nấy. Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, nàng muốn xin cho Tạ Lãm một lá bùa.
Trong khi đó, Phùng Hiếu An sau khi gặp Phó Mân tại Vọng Tiên Lâu, sắc mặt nặng nề bước lên xe ngựa.
Thế nên nhị thúc mới lo lắng cho an nguy của Phùng Gia Ấu, quyết đoán đồng ý liên minh với Từ Tông Hiến.
Bùi Nghiên Chiêu cay đắng, nỗi oán hận trong lòng không phải vì mối thù g·i·ế·t cha:
Ánh mắt Phùng Gia Ấu dịu dàng, nhưng rồi nàng nheo mắt:
Phùng Gia Ấu vẫn đang tỉ mỉ xem chữ khắc có đúng là chữ “Tề” không, nhất thời chưa nghĩ ra nguyên nhân.
“Không có gì thì ta về trước.” Phùng Hiếu An đứng dậy.
Phùng Hiếu An nói:
“Đi đi, khi nào nghĩ rõ ràng rồi hãy đến nói chuyện. Ta ở kinh thành này một năm rưỡi, bất cứ lúc nào cũng sẵn lòng tiếp.”
“Ai thèm nhìn vạt áo của hắn?”
—
Bánh xe nghiến qua lớp tuyết, tiến về hoàng cung.
Tùy Anh tựa người vào vách xe, tâm trạng vẫn ủ rũ:
Nàng thấy hắn có vẻ lạ, liền hỏi: “Sao vậy?”
“Tề Phong mà đi cùng càng tốt, ta sẽ đánh con ông ta trước mặt ông ta, xem ông ta còn dám đeo bám ta vào quân phủ không!”
Nàng cũng chẳng biết sinh nhật hắn là ngày nào, thậm chí còn chưa từng hỏi.
Cái “người mình” ở đây ám chỉ phe cánh.
“Được rồi, giữa ta và ngươi, nói mấy lời thừa thãi đó làm gì.”
Phùng Hiếu An không trả lời ngay, chỉ quay sang tiếp tục dặn dò Lý Tự Tu:
“Rất có thể sẽ xảy ra tuyết tai, cần chuẩn bị phương án ứng phó sớm.”
Theo quy định kể từ khi tân đế Đại Ngụy đăng cơ, chỉ quan văn từ lục phẩm trở lên và quan võ từ tứ phẩm trở lên mới đủ tư cách lên triều.
“Chuyện Lý Tự Tu là sao? Gần đây đầy rẫy lời đồn nói cậu ta là người của đệ?”
“Dưỡng phụ…” Bùi Nghiên Chiêu siết chặt tay đến nỗi gần bật máu, cúi người chào rồi lui ra.
Đúng là lạ thật, người này chẳng nói được mấy câu an ủi tử tế, vậy mà luôn có cách khiến nàng cảm thấy dễ chịu.
Nói xong liền đi nhanh về phía cổng hoàng cung.
Vì có khả năng có người theo dõi trước cổng Phùng Phủ, Phùng Hiếu An gọi Lý Tự Tu qua đón chính là để người khác trông vào sẽ nghĩ y đích thực là ‘học trò’ của ông. Dù không nổi danh bằng vị đại nho kia, nhưng ông lại có thế lực và thực lực mạnh mẽ.
Phùng Gia Ấu liếc hắn:
Phùng Gia Ấu tặc lưỡi:
Có Phùng Hiếu An ở kinh thành lo liệu, Phùng Gia Ấu không cần suy nghĩ nhiều. Nếu thật sự phải rời khỏi kinh thành làm việc, chừng đó mới cần đến nàng động não. Thế nên giờ nàng cứ tiếp tục thoải mái chải tóc thôi.
Cả hai cùng xuống lầu. Trước đây luôn là Tùy Anh khoác tay nàng, lần này thì nàng khoác tay Tùy Anh.
Phùng Gia Ấu ngạc nhiên:
Phùng Hiếu An cười lạnh:
Chương 81: Ăn cơm mềm, dùng kiếm mềm
Tạ Lãm cảm thấy hắn khó thoát nhiệm vụ này. Dù sao, bày kế bắt người là nhạc phụ hắn, còn hắn là người rút đao đi bắt.
Tạ Lãm rất phiền mấy kiểu này:
Tạ Lãm đáp:
Phùng Gia Ấu nhân lúc hắn đang chuẩn bị bắt lấy hạt dẻ đường thứ hai liền bất ngờ đẩy mạnh một cái.
“Triều đình đúng là phân biệt đối xử với quan võ. Quan văn từ lục phẩm đã được lên triều, còn quan võ phải từ tứ phẩm trở lên, thật bất công!”
“Ai sẽ áp giải? Đừng nói là chàng nhé?”
Ngược lại, Lý Tự Tu nhìn Tạ Lãm như đang nhìn một dị loại. Tóc buộc cao đơn giản, mặc đồ bó gọn gàng, giữa trời băng tuyết giá lạnh mà ăn mặc mỏng manh, như thể không sống cùng một mùa với y.
“Còn thiếu sót gì sao?”
“Chẳng bao lâu nữa các con có thể sẽ phải đi xa, ta lo không thể đề phòng nổi.”
Bùi Nghiên Chiêu lắp bắp:
“Được, đại tiểu thư, còn gì nữa không?”
Nàng đáp: “Ta sai rồi. Cho ta xin lỗi, nhé!”
“Đúng vậy, là tác phẩm của một danh gia.”
Bỗng Tạ Lãm nhớ ra điều gì đó, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng:
Phùng Gia Ấu cũng bật cười thầm, nghĩ: Chàng ngốc quá đi!
Phùng Hiếu An điềm nhiên: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Lãm bị hành động táo bạo của nàng làm giật mình, lập tức đảo mắt ngó quanh. Đây là con phố chính của chợ đêm vừa mới lên đèn, khắp nơi đều là người qua lại.
Lạc Thanh Lưu lười nghĩ:
Ăn cơm mềm: ám chỉ việc ăn bám, thường là ăn bám vào vợ/phụ nữ.
Ra khỏi thành, xe ngựa đi dọc theo quan đạo, hướng về phía phủ Tế Nam.
Tạ Lãm biết Phùng Gia Ấu không thiết ăn uống, liền cầm nửa túi hạt dẻ ngào đường đi ra khỏi nhã gian, tới quầy tính tiền.
Lạc Thanh Lưu hiển nhiên bất ngờ:
Đôi mắt của y đỏ ngầu, những ngày qua y tự giam mình trong Hắc Ngục, không ngừng thẩm vấn phạm nhân, chỉ để kiềm chế bản thân khỏi lao vào Phùng phủ.
“Lẽ nào đó là sự thật?”
Thực ra, hắn rất muốn giúp nàng chải đầu, cũng đã từng đề nghị, nhưng Phùng Gia Ấu không chịu, sợ hắn giật đứt tóc nàng.
Lạc Thanh Lưu nói xong liền đứng dậy, quay sang Tạ Lãm:
Phùng Hiếu An liếc y, thản nhiên:
“Có lẽ là cha chàng gửi tặng.” Phùng Gia Ấu đoán.
Ba chữ: kiếm, tiện và giám đều đọc là jiàn
Ngay cả việc đến nha môn điểm danh hằng ngày hắn còn thấy phiền vì quá sớm, mấy lần dậy trễ chẳng kịp ăn sáng. Lên triều phải đi sớm hơn điểm danh cả một canh giờ, cứ như bắt làm việc vào giữa đêm khuya, đến trâu ngựa cũng không khổ như vậy.
“Con đừng nghĩ nhiều. Ta chỉ thấy Tạ thiên hộ là người tài, muốn thu nhận hắn thôi.”
Tạ Lãm chẳng hề muốn lên triều, ngồi họp ở Đại Lý Tự mà hắn đã ngáp dài ngáp ngắn rồi. Đứng trên triều cả một hai canh giờ, nghe một đám người cãi nhau, nghĩ thôi đã thấy không chịu nổi.
Bỗng có người gọi từ phía sau:
Hắn buộc phải quay sang nhìn Tùy Anh, hỏi cho hết câu:
Nói thì nói vậy, nhưng Phùng Gia Ấu vẫn không yên tâm. Bèn lấy túi gấm, mở ra kiểm tra ngay tại chỗ. Sau khi chắc chắn không nhầm, nàng mới nở nụ cười.
Tạ Lãm: “…”
“Ta hiểu rõ nặng nhẹ trong chuyện này.”
“Làm phiền huynh rồi. A Anh trước giờ luôn nóng vội như vậy.”
Hắn nói xong liền vội vã rời đi.
Nghe đến chuyện đi xa, Tạ Lãm không rõ là vui hay phiền:
Phùng Gia Ấu khoác tay hắn, cùng đi về hướng Phùng phủ:
“Chẳng lẽ…”
Tạ Lãm an ủi:
“Vị đại nhân này lại quá dễ bị thích khách nhắm tới, con lo lắng cho cha.”
Lý Tự Tu im lặng.
Biết tâm trạng ông không tốt, Thẩm Khâu đổi chủ đề:
Hơn nữa, hơi thở của hắn khi thì thầm bên tai nàng còn vương hương của hạt dẻ đường, khiến lòng nàng ngọt lịm theo.
Lạc Thanh Lưu vẫn chưa nói đồng ý với hai yêu cầu này,hay không. Hắn chỉ hỏi:
Phùng Gia Ấu thì không ngạc nhiên:
Tạ Lãm nhìn Lý Tự Tu tao nhã bước xuống xe.
“Lần trước Tề Chiêm Văn gửi tặng kim ốc để tạ lỗi, ta bảo hắn sỉ nhục ta, nàng lại bảo không phải. Lần này nàng giải thích thế nào?”
Tùy Anh đang thẫn thờ, nghe tiếng gọi “Tùy tiểu thư” lần thứ hai mới uể oải trả lời:
Đêm đó nàng đang xem xét nó thì mẫu thân nàng về, thanh đao được San Hô cất đi. Gần đây nàng bận rộn đến mức quên mất.
Ngày thứ hai sau khi Phùng Hiếu An nhậm chức, trùng hợp lại là ngày đông chí, đúng lúc diễn ra đại triều hội.
“Nhưng ta thấy chán đấy. Chàng cũng nên nghĩ đến cảm nhận của ta chứ.”
Ở bên hắn lâu ngày, nàng thấy lòng mình dường như rộng mở hơn hẳn.
“Phu quân, chúng ta ra khỏi thành đến Thanh Vân Quan một chuyến nhé?”
Phùng Hiếu An vội vàng giải thích:
“Đồ khốn đáng đánh!” Tạ Lãm cầm đao đi ra ngoài, khí thế ngút trời, “Ta đến cửa cung chờ hắn! Hôm nay không đánh hắn thành cháu, ta sẽ theo họ hắn!”
Lý Tự Tu thấp giọng đáp:
Dù là Phùng Hiếu An hay phụ thân của y, cả hai đều đã đi qua nhiều cây cầu hơn y từng đi đường, đương nhiên chẳng cần y suy đoán nhiều.
“Con không cần lên triều, ra đây làm gì?”
Tề Chiêm Văn nhìn theo bóng lưng cha mình vội vã rời đi, càng cảm thấy có gì đó bất thường.
“Anh muốn gặp ta đến vậy, giờ gặp rồi, chỉ để khen ta can đảm thôi sao?”
Tạ Lãm chỉ vào chữ khắc trên đao:
Phùng Hiếu An ngồi xuống thản nhiên:
—
“Đệ gặp Phó Mân rồi, thấy thế nào?”
Cha hắn không những không mắng hắn ‘lo chuyện không đâu’ mà còn mềm mỏng giải thích thế kia. Đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi.
Bởi vì nhị thúc đã nhắn cho Lý Tự Tu, bảo y đến sớm để đón ông.
“Yên tâm, ta biết mà. Đây cũng chẳng phải lần đầu ta giao đấu với hai cha con họ Tề.”
Tùy Anh hít sâu một hơi, nàng vừa mới nghĩ đến chuyện này trong đầu, hắn đã nói ra luôn:
“Nàng không cần quá lo cho Tùy Anh đâu. Võ công và ứng biến của Lạc Thanh Lưu đều thuộc hạng nhất. Nàng cảm thấy hắn có phần yếu là tại vì hắn bị ta trấn áp. Ta là hạng đỉnh cao, những kẻ không bị ta trấn áp đều bị ta đánh c·h·ế·t cả rồi.”
Lạc Thanh Lưu nhìn sang Phùng Gia Ấu, cảm thán: “Vẫn biết đại tẩu là người lợi hại, nhưng không ngờ lợi hại đến mức gài bẫy cả người mình.”
“Chuyện cha mẹ ta hòa ly, điều ta nhận được là bài học lớn hơn cả nỗi buồn.” Phùng Gia Ấu nói rất chân thành, “Hơn nữa, lần này không phải ngươi gây phiền phức, mà là phiền phức tìm đến ngươi.”
“Lý Tự Tu lên triều phải mặc triều phục, không thể viết chữ lên vạt áo đâu.”
“Nàng dám nói hắn không ngầm mắng ta là con hắn không?”
Đợi Bùi Nghiên Chiêu đi khỏi, Thẩm Khâu nhíu mày, không nhắc đến chuyện vừa rồi mà hỏi:
Chợt, Phùng Hiếu An lên tiếng:
“Nàng cũng xem thường ta quá rồi. Vừa nói phải cố gắng tin tưởng ta, quay đầu đã quên sạch.”
“Sao có thể chứ? Lá này là bùa ‘Vĩnh kết đồng tâm’. Nếu lỡ đưa nhầm cho Hành Vương, ta chắc phải thu dọn hành lý chạy về Tây Bắc luôn, cả đời không dám ló mặt nữa.”
Đang định mở miệng hỏi, nàng đột nhiên nhớ ra sinh nhật mà Tạ Lãm đang có hẳn là ngày sinh của đứa con ruột đã mất của Tạ Triều Ninh.
Tạ Lãm chớp mắt:
Đến nơi, thị vệ lập tức dẫn ông vào trong. Lần trước ông hồi kinh, Thẩm Khâu đã chuẩn bị nghi lễ đón tiếp rình rang, cả Huyền Ảnh Ti đều là những người hiểu chuyện.
Người hầu dắt ngựa tới. Tùy Anh leo lên ngựa, ngoảnh lại giơ tay làm động tác “cứ yên tâm” với nàng, rồi giục ngựa đi xa.
“Gì cơ?”
Phùng Gia Ấu biết hắn không hiểu ẩn ý của mình, bèn cố ý trêu:
Nhưng, thứ có thể mua bằng tiền liệu có đủ chân thành?
Cả ba người cùng lên xe ngựa, Phùng Hiếu An ngồi ở ghế chính, hai người ngồi hai bên.
—
Không phải vì ông quyền cao chức lớn, mà vì tuổi tác đã cao, chân đi không còn vững. Tuyết phủ đường trơn, nếu ngã thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Tuy nhiên, trong mắt Tạ Lãm, mọi nỗ lực của Lý Tự Tu chỉ gói gọn trong hai chữ: nịnh bợ!
“Người tặng để lại tên là Tạ A Ông mà ‘A Ông’ có nghĩa là cha.”
“Cũng chỉ thế thôi.”
Ngoài ra, đây là lần đầu tiên Lý Tự Tu gặp Phùng Hiếu An. Theo những gì y tìm hiểu gần đây, Phùng Hiếu An rõ ràng là một bậc tiền bối đáng kính trọng.
Tạ Lãm đi đến bên cạnh nàng, nửa ngồi lên bàn trang điểm, khoanh tay cúi đầu nhìn nàng chải tóc.
Nàng quan sát Phùng Hiếu An, thấy ông không hề tỏ ra ngạc nhiên, tim nàng bỗng thắt lại:
Công văn bổ nhiệm của Lại Bộ nhanh chóng được ban hành, vị trí chính khanh Đại Lý Tự bỏ trống bấy lâu cuối cùng cũng được định đoạt.
“Thật ra hôm qua ta đã xin một lá cho chúng ta, sợ nàng cười nên không dám nói!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tề Phong…”
“Có thể ứng phó thế nào đây? Đây định là một mùa đông gió tuyết khắc nghiệt, muốn sống sót chỉ có cách dựa vào nhau mà sưởi ấm.”
“Xem như ta không uổng công yêu thương con.”
“Con lo cha gặp nguy hiểm, nên muốn đưa cha đi triều hội.”
Phùng Hiếu An cũng lộ vẻ căng thẳng:
Tạ Lãm về đến nhà thì trời đã sáng rõ. Đông chí được nghỉ, hắn không phải đến nha môn.
“Thật sao?”
Mặt của Tạ Lâm Khê trước khi bị thương cũng có đặc điểm này, Tạ Lãm cũng vậy. Sống dưới ánh nắng gắt nơi thảo nguyên, mặt hắn hầu như lúc nào cũng đỏ hồng, do đó hay bị trêu chọc. Chính vì vậy, hắn mới ưa mang mặt nạ.
Tùy Anh gật đầu:
Phùng Gia Ấu như rơi vào hầm băng:
Những lời này hắn nói thật lòng.
“Ta…”
“Chàng đến cửa cung là muốn để mọi người xem trò cười sao? Nhị thúc chàng lên triều lần đầu sau khi về kinh, chàng muốn làm ông ấy khó xử sao?”
“Tạm thời ta chưa nghĩ ra, khi nào nhớ sẽ nói sau.”
“Ta nhớ ra một tin mà nhị thúc đã kể.” Tạ Lãm nói với nàng, “Giám quốc ở Nam Cương, cữu cữu của Hàn Trầm, không định cử người đến Đại Ngụy đàm phán. Ông ta định lập một tân vương, là đường đệ của Hàn Trầm.”
Tạ Lãm vừa rồi nghe bụng Lạc Thanh Lưu sôi ùng ục, còn nghi ngờ hắn nhịn luôn bữa trưa để đến đây ăn chực.
“Ông lại dám tự mình tìm đến đây?”
Bởi vì hắn không phân biệt được nàng muốn ám chỉ chữ “tiện” của tiện nhân hay chữ “giám” trong thái giám.
Đột nhiên Tùy Anh nảy ra một thắc mắc:
Lý Tự Tu không vào được Nội Các hay Tạ Lãm không nhận được công lao thì vẫn còn cơ hội khác. Nhưng Tùy Anh nhất định không được xảy ra chuyện gì.
“Chàng có thể đừng kéo mình vào khi khen ngợi người khác được không?”
“Vì sao?”
“Phùng bá phụ, gia phụ nhờ con hỏi, chuyện của Đường Túc, bố chính sứ Hồ Quảng, có cần ông ấy ra tay hỗ trợ không?”
Tạ Lãm lập tức nheo mắt, nghiến răng:
Gần đây, Phùng Hiếu An liên tục đối đầu với Tiết thượng thư. Diệp thủ phụ nhận ra thế lực sau lưng Tiết thượng thư quá mạnh, nên tất nhiên sẽ khích lệ Phùng Hiếu An tiếp tục kiềm chế họ để duy trì thế cân bằng trong triều.
“Sao chàng mặc phong phanh vậy?”
Lúc đến nha môn, Tạ Lãm đương nhiên không thể theo sát Phùng Gia Ấu. Nhưng nếu đối phương định mượn dao g·i·ế·t người thì hẳn sẽ không trực tiếp phái sát thủ đến.
“Tề Chiêm Văn gửi tặng?”
“Nhưng mà…” Tùy Anh còn định nói gì đó.
“Không ở lại ăn tối sao?”
Lúc này, Thẩm Khâu bước vào, quát:
Sau triều hội, ông bị gọi vào Văn Uyên Các bàn chuyện một lát. Khi ra ngoài, nhìn thấy Vân Phi đang đợi trước cửa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.