Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 88: Can đảm và thẳng thắn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Can đảm và thẳng thắn


“Vương thượng nhà ta từng thua dưới tay Tạ thiên hộ của Huyền Ảnh Ti, nhưng là vì Tạ thiên hộ dùng con tin uy h**p, mới khiến vương thượng phải khuất phục.”

Phùng Gia Ấu: “…”

Bọn họ sắp hành động.

“Nhỏ nhen thế?”

Lạc Thanh Lưu liên tục gật đầu:

Tào Tung nghiến răng, gần như nghiến ra từng chữ:

“Tùy tiểu thư chắc không thực sự nghĩ là ta đã ném cô ấy xuống nước chứ? Quốc công gia nên giải thích rõ ràng với cô ấy.”

Ông ta nhàn nhạt nói:

Nếu Hàn Trầm đã cảnh báo Tạ Lãm, điều đó chứng tỏ thế lực đứng sau y đang chuẩn bị hành động gì đó. Nói cách khác, vị giám quốc Nam Cương sắp có động tĩnh.

Tào Tung không đáp, chỉ cười lạnh lùng.

Tùy Anh bối rối, cãi yếu ớt:

Phùng Gia Ấu mím môi cười:

“Đại Ngụy các ngươi còn ai có thể đánh không?”

Ban đầu, Lạc Thanh Lưu định lùi lại vài bước để tránh xa nàng, nhưng thấy nàng làm vậy hoàn toàn vô thức, trong lòng đấu tranh một hồi rồi lại nhích gần nàng thêm nửa bước. Nàng chăm chú nhìn về phía trước, còn hắn không tự chủ được mà nhìn gương mặt nghiêng của nàng.

“Ấu nương, nàng quá đáng rồi đấy. Sao có thể dùng thứ hạng để phân loại ta? Đó là sự sỉ nhục!”

“Nội Thư Đường là nền tảng của Thập Nhị Giám. Từ đốc công không đích thân nắm giữ thì thôi, sao còn giao cho Tào công công? Lại để một người văn võ song toàn như vậy làm chưởng ti?”

Tạ Lãm thì chẳng bận tâm điều đó, cười nói:

“Ta thấy Lạc Thanh Lưu đúng là khó ở.”

Rồi lại nhớ đến lời đồn về Tạ thiên hộ của Huyền Ảnh Ti, người từng đánh bại Hàn Trầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nghe nói vương thượng giỏi kiếm thuật, hãy mang một thanh kiếm đến đây.”

Có người thậm chí bắt đầu tìm Tạ Lãm đang đứng ở đâu.

“Thế là chịu thua à? Dù trong hoàn cảnh nào, ngươi cũng có thể thắng.

“Lương chưởng ti?” Phùng Gia Ấu lục lại danh sách sứ đoàn trong trí nhớ, “Là Lương Thiên, chưởng ti của Nội Thư Đường sao?”

“Không có ta chỉ, thực lực của ngươi cũng đủ đấu ngang ngửa.”

Tạ Lãm nhướn mày:

Lạc Thanh Lưu chỉ vào mình, nói:

Tạ Lãm nghe thấy, nói: (đọc tại Qidian-VP.com)


“Nhiếp tướng quân kia chắc chắn thua thôi.”

Với khởi đầu hai người bị ép buộc đến với nhau, nếu hắn tỏ ra khó chịu một chút thì với tính cách của nàng, họ đã chẳng đi đến ngày hôm nay.

.

Lúc này, trên đài cao, Hàn Trầm lại nhìn về phía Tạ Lãm, muốn xem hắn có nhận được tín hiệu mình truyền đi hay không.

Mọi ánh nhìn đều dồn về phía Tạ Lãm.

“Kiếm thuật của vương thượng quả nhiên danh bất hư truyền.”

Đúng như lời Tạ Lãm nói, Hàn Trầm không hề tấn công hai cánh tay, mà chỉ nhắm vào phần eo của đối thủ.

Lạc Thanh Lưu muốn nghẹn c·h·ế·t luôn.

Lạc Thanh Lưu hơi giận:

“Không đi. Ta lên thì bọn họ chẳng còn gì để vui nữa.”

Trấn Quốc Công Tùy Kính Đường vận quân phục chỉnh tề, chau mày nhìn nàng. Nàng gật đầu dứt khoát, tỏ ý tin tức này chắc chắn không sai.

Phùng Gia Ấu đứng bên cạnh bật cười. Nếu không thấy Tạ Lãm luôn nắm chặt chuôi đao, dần trở nên cảnh giác hơn, nàng suýt quên mất tình thế hiện tại đang nguy hiểm ra sao.

“Huynh chỉ nhìn hắn đấu hai trận mà đã nhìn thấu toàn bộ đường đi nước bước của hắn rồi sao?”

Các tướng lĩnh của Đô Ti Điền Nam nhìn nhau, đều nhận ra chênh lệch giữa họ và Nam Cương Vương. Người này rõ ràng là một kiếm khách đỉnh cao. Thập Nhị Giám đã mất mặt, họ không muốn tự rước nhục thêm.

Tạ Lãm đổi tay ôm đao, nói thẳng:

Để ta cho ngươi biết một điều: điểm yếu của hắn ở thắt lưng. Chỉ cần ngươi né tay hắn, dùng chiêu thức linh hoạt tấn công vào eo, buộc hắn phải di chuyển chân, thì sức mạnh ở hai tay hắn lập tức giảm đi một nửa…”

Chương 88: Can đảm và thẳng thắn

“Còn chưa đấu mà sao huynh đã biết thua chắc?”

“Nhưng mức độ ‘liên quan’ khác nhau thì mức độ ‘trả thù’ của Tào Tung cũng khác. Ta sợ Trấn Quốc Công không coi trọng chuyện này đúng mức.”

Tùy Anh hoàn hồn, mới nhận ra mình đã coi cánh tay hắn như lan can:

Tạ Lãm xem Lương Thiên đấu hai trận, mới đưa ra nhận xét:

“Vì trận tỷ võ này nhàm chán quá. Nếu Quốc công gia muốn khiến bổn vương khiếp sợ, ít nhất cũng nên phái cao thủ lên đài. Đằng này, ngay cả đám thái giám dưới trướng Tào công công nhà các người còn không đánh lại.”

Nữ quan trung niên hỏi:

“Tạm được.”

Phùng Gia Ấu kiễng chân nhìn Lương Thiên, ngạc nhiên nói:

“Nghe nói Lương chưởng ti của Thập Nhị Giám có tài? Bổn vương muốn thỉnh giáo một chút!”

Thị vệ dưới đài cao thấy Tùy Anh muốn đi lên, giơ tay cản, nhưng chỉ làm lấy lệ.

Tạ Lãm hỏi:

Phùng Gia Ấu hỏi: “Huynh biết được bao nhiêu về vị giám quốc của Nam Cương?”

Tùy Anh bị Phùng Gia Ấu gọi bèn quay đầu nhìn lại, chạm trúng ngay ánh mắt của Lạc Thanh Lưu.

Nội Thư Đường thuộc Thập Nhị Giám, có thể xem là ‘Quốc Tử Giám’ của hoạn quan. Chức vị chưởng ti Nội Thư Đường tương đương với chức tế tửu của Quốc Tử Giám

“Cứ để hắn đi, trong phạm vi này không có gì đáng ngại.”

Lương Thiên chắp tay:

Các tướng sĩ xem chiến đều cảm xúc lẫn lộn, một mặt hả hê vì phe thái giám bị đánh bại, nhưng người đánh bại lại là Nam Cương Vương, chẳng biết có nên vui hay không.

“Cái lần đại ca và đại tẩu gặp Đốc công, trên đường đưa hai người về phủ, ta có kể rằng có người hay gây khó dễ cho ta. Chính là hắn.”

Hơn nữa, tín hiệu nguy hiểm từ Hàn Trầm vẫn còn đó. Hắn không thể lơ là, không thể hành động bốc đồng, nhất định phải ở lại bên cạnh Phùng Gia Ấu.

“Ta chưa thấy huynh đánh bao giờ, sao mà biết được? Hay chúng ta thử giao đấu chút đi?”

“Ngay cả ta còn không thắng nổi hắn, cô nói xem?”

Phùng Gia Ấu nhìn bóng lưng của Lạc Thanh Lưu:

“Thôi đi, ta vừa ăn sáng xong. Ăn hơi nhiều nên không thích hợp động thủ.”

Lạc Thanh Lưu thở dài:

Nhóm người Tạ Lãm đang đứng ở góc không nổi bật. Lạc Thanh Lưu biết sẽ trở thành tâm điểm chú ý, lập tức lánh ra xa.

Thấy Tạ Lãm đã nói vậy, Phùng Gia Ấu không bận tâm nữa, nàng quay sang gọi Tùy Anh.

Tùy Kính Đường cười lạnh:

Thẩm Thời Hành lùi về, không mấy vui.

Tùy Anh đang kiễng chân nhìn về phía trung tâm thao trường.

Rồi hắn chỉ vào Lạc Thanh Lưu:

Tào Tung tao nhã thổi nhẹ chén trà trong tay, hờ hững nói:

Tạ Lãm đáp một tiếng “À” đơn giản, vì vừa rồi hắn chỉ tiện miệng nói mà thôi.

Phùng Gia Ấu kiễng chân:

“Đại ca, huynh có muốn lên dạy dỗ hắn không?”

Còn Lạc Thanh Lưu muốn quay đi đã không còn kịp nữa, mà lúc này né tránh càng lộ bản thân có điều mờ ám.

Ánh mắt còn chưa xuyên qua được đám đông, nữ quan trung niên phía sau hắn đã thấp giọng gọi:

Tào Tung siết chặt tay đang cầm chén trà. Nếu không kiềm chế kịp, e rằng chén trà đã vỡ vụn. Trong lòng ông ta thầm chửi mắng:

“Phải, phải. Chúng ta đều là Khoa Phụ, còn đại ca chính là mặt trời để chúng ta ngước nhìn và đuổi theo.”

“Lần trước ngươi thua hắn thế nào? Cũng là tỷ võ như thế này?”

Vì vậy, hắn giữ nguyên tư thế, lạnh nhạt nói:

“Vương thượng!”

Lạc Thanh Lưu hạ giọng:

Thấy Lạc Thanh Lưu không thèm đáp, nàng cũng không nói nữa mà chen lên xem trận đấu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tạ Lãm nhìn Lạc Thanh Lưu như một kẻ ngớ ngẩn:

Mọi người lộ vẻ “thì ra là vậy”.

Nói xong, hắn lại chen vào đám đông:

Tạ Lãm bị nàng khơi gợi tò mò, không chịu nổi:

Trước khi bị mất mặt thêm, Lương Thiên nhận thua, dáng vẻ không tỏ ra bất mãn chút nào:


Đồng thời, Phùng Gia Ấu thấy Thẩm Thời Hành định chen qua đám đông để ra phía trước, bèn gọi hắn quay lại:

“Lương chưởng ti, ngươi ra đấu với Nhiếp tướng quân vài chiêu!”

“Đi nói với gia gia ngươi, Tào công công vốn xuất thân từ phủ Quảng Bình Hầu, là gia nô truyền đời ở đó, bảo ông ấy cảnh giác cao độ.”

Không khí trên thao trường căng thẳng đến cực điểm.

“Cả thiên hạ chắc chỉ có mình nàng nghĩ vậy.”

Trước khi đi xuống, Tùy Anh trừng mắt nhìn Tào Tung một cái.

Phùng Gia Ấu lo lắng nói:

Tùy Kính Đường phớt lờ cơn giận của ông ta, tiếp tục nói:

Cũng không biết vị Đại Lý Tự khanh ở kinh thành làm cách nào bắt được y.

Nghe thế, Phùng Gia Ấu lập tức hiểu: Lạc Thanh Lưu có tiềm năng lớn nhưng lại thiếu ổn định.

Tạ Lãm ngơ ngác:

“Theo ý của công công, phủ Quảng Bình Hầu cũng chẳng phải suy tàn, mà là diệt vong toàn bộ, cả nhà không một ai sống sót, dù còn sống cũng tuyệt tự rồi?”

“Đại tẩu hỏi đúng chỗ rồi. Thật ra, Lương chưởng ti là tai mắt mà Đốc công cài bên cạnh Tào Tung.”

Phùng Gia Ấu thấy hết mọi chuyện nhưng không nói gì.

“Đừng cách xa bọn ta quá.”

Phùng Gia Ấu hiểu ra. Nếu Lạc Thanh Lưu là cánh tay trái của Từ Tông Hiến, thì Lương Thiên chính là cánh tay phải của ông ta.

“Ngươi gọi ta làm gì?”

“Hắn thì thất thường. Tâm trạng tốt có thể đạt đến hạng nhất, tâm trạng tệ thì ngay cả hạng ba cũng chẳng bằng.”

“Không cần phải vậy đâu. Chắc chắn Trấn Quốc Công đã hiểu rõ những việc mình làm, ông ấy cũng đoán được Tào Tung có liên quan đến phủ Quảng Bình Hầu từ lâu.”

Khoa Phụ: Nhân vật thần thoại trong Sơn Hải Kinh. Chuyện kể rằng có một người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mặt trời nên rất khát nước, anh ấy uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước, giữa đường bị c·h·ế·t khát. Cây gậy mà anh ấy để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm. Hiện giờ cụm từ “Khoa Phụ đuổi mặt trời” để ví với những người có quyết tâm lớn, hoặc hàm chỉ những người không biết liệu sức mình.

“Sao có thể, con bé luôn nghĩ là Văn quý phi. Từ khi phủ Quảng Bình Hầu sụp đổ, con bé cho rằng đã trả được thù lớn, sớm đã quên chuyện rơi xuống nước năm đó, chẳng cần ta tốn hơi giải thích.”

“Không có gì, chỉ đột nhiên thấy chàng tốt tính thật.”

Chẳng trách Từ Tông Hiến đứng vững như bàn thạch.

Lúc này, tâm trí Thẩm Thời Hành đều đặt ở trung tâm thao trường, hắn trả lời qua loa:

Tạ Lãm nói, rồi liếc mắt thấy Phùng Gia Ấu đang chăm chú lắng nghe với gương mặt đầy thắc mắc. Hắn lập tức bỏ Lạc Thanh Lưu sang một bên, quay sang giải thích cho nàng: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Văn quý phi tin lời tà môn ngoại đạo, tùy tiện sát hại người vô tội. Cả nhà Quảng Bình Hầu lại càng đầy rẫy tội ác, kẻ già thì hãm hại trung lương, kẻ trẻ thì bóc lột dân chúng, gây nên vô số oán hận. Lại còn mưu đồ thao túng quân chính. May mà trời xanh có mắt, thu thập hết bọn chúng.”

“Vương thượng…”


“Đâu còn Văn quý phi nào nữa, chỉ là một kẻ điên trong lãnh cung mà thôi.”

Khi Hàn Trầm nhìn về phía Tạ Lãm thì đã không còn gì che chắn nữa. Y thản nhiên làm động tác mời giao đấu:

Hai chữ “mạo phạm” còn chưa kịp thốt ra, Hàn Trầm đã khép hai ngón tay lại, tựa như đang cầm kiếm đâm thẳng vào eo Lương Thiên!

Tùy Anh bước lên đài, cúi người nói nhỏ vào tai ông mình vài câu.

Phùng Gia Ấu đột nhiên ngước lên nhìn hắn, ánh mắt thoáng vẻ tán thưởng.

“Không hổ danh là người đã làm tay chân trong cung suốt tám năm, lời nịnh hót thật trơn tru, giỏi hơn đám ngốc dưới trướng của ta nhiều.”

“Giờ ta đang rất rảnh.”

Những binh sĩ đứng chắn trước Tạ Lãm cũng tự động tách ra, mở một con đường dẫn đến trung tâm thao trường.

“Y lên sân có lẽ là kế hoạch đã được sắp xếp trước.”

Đúng lúc này, nữ quan trung niên trên đài cao nói:

“Đại tiểu thư.”

“Ít nhất chàng can đảm và thẳng thắn.”

Sau khi Nhiếp tướng quân thất bại, lại có một tướng quân khác lên đấu nhưng kết cục vẫn không đổi, thua thảm hại.

Lương Thiên không mang theo vũ khí, chỉ di chuyển vài bước nhẹ nhàng, dùng đôi tay nhanh nhẹn như viết chữ vẽ tranh, dễ dàng hạ gục Nhiếp tướng quân.

“Để xem lão già nhà ngươi còn kiêu ngạo được bao lâu. Họ Tùy các ngươi, đừng ai mong sống sót!”

Cả hệ thống Ám Ti của triều đình đều do Lạc Thanh Lưu phụ trách, đảm nhiệm việc giám sát và điều tra trong Đại Ngụy. Còn Lương Thiên, với vị trí chưởng ti Nội Thư Đường, chịu trách nhiệm “giáo d·ụ·c tư tưởng” cho các hoạn quan.

Dù đôi lúc thiếu chút thú vị, còn hay làm nàng phát cáu, nhưng hắn chưa bao giờ che giấu vòng vo. So sánh mới nhận ra, đây là ưu điểm tốt đến nhường nào.

Trong phút chốc, không ai dám trả lời.

“Thấy chưa? Hàn Trầm chính là cao thủ trong các cao thủ, ổn định cực kỳ.”

“Đại khái vậy.”

“Ta đang muốn xem lúc nào Tùy tiểu thư mới nhận ra.”

Cuối cùng, ép Lương Thiên phải di chuyển chân, rơi vào thế luống cuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay lúc đó, từ thao trường truyền đến tiếng hô vang dội. Người của Tào Tung lại thua trận. Tiếng cười sảng khoái của binh sĩ như xát muối vào lòng ông ta, khiến ông ta giận dữ hô:

“Lời thật khó nghe nhưng hữu dụng.”

Tùy Anh hỏi tiếp:

Mọi chuyện đều cần so sánh. Dù nghe bao nhiêu về võ công cái thế của Tạ Lãm, trong đầu họ vẫn không hình dung cụ thể được. Giờ đây, Nam Cương Vương bộc lộ thực lực, khiến họ càng tò mò về Tạ Lãm.

Hai vợ chồng nhà này đúng là không phải người thường.

Lạc Thanh Lưu cười nói:

Tạ Lãm không chút ngượng ngùng, vỗ vai hắn:

Trong lúc Lạc Thanh Lưu nói chuyện, Nhiếp tướng quân đã bị Lương Thiên đánh bại trên thao trường.

Phùng Gia Ấu khen gì Tạ Lãm cũng vui vẻ nhận, nhưng ba chữ “tốt tính thật” này lại khiến hắn không chịu nổi, gãi đầu nói:

“Nhân cơ hội này, vương thượng chi bằng hãy cùng Tạ thiên hộ quyết đấu thật sự đi?”

Hàn Trầm bất ngờ bước ra, Tạ Lãm lại càng thấy kỳ quái:

Hồi còn ở Mười Tám Trại, mỗi lần có tỷ võ, họ đều không để hắn tham gia, thậm chí còn không thèm báo cho hắn biết. Không ai ‘chơi’ với hắn nên hắn thường chạy ra người tìm người ‘chơi’ cùng.

Từ khi bị bắt, hắn bắt đầu để tóc dài. Hai, ba tháng trôi qua, tóc mới mọc ra được một đoạn, trông chẳng giống ai, rất khó coi, nên hắn luôn đội mũ để che đi.

“Không phải ta ngốc. Khi ấy đấu trước mặt Đốc công, không phải quyết chiến sinh tử. Lại thêm võ đài quá nhỏ, không có lợi cho ta. Ta đành chịu thôi.”

“Làm sao thế?”

“Tuân lệnh.”

“Không sai, trời xanh có mắt. Ngẩng đầu ba thước có thần linh. Quốc công gia sát nghiệp quá nặng, cũng nên cẩn thận một chút.”

“Rảnh rỗi rồi ta sẽ nói cho chàng biết.” Phùng Gia Ấu giục hắn tập trung, đừng lơ là.

“Huynh có cần vô tình vậy không?” Lạc Thanh Lưu trợn mắt. Vốn dĩ nghe Tạ Lãm bảo mình cố gắng là có thể lên hạng nhất, hắn đã cảm thấy hơi tự tin.

“Ngươi ngốc thật sao? Người này trông như thư sinh, hai tay xử chiêu như mây bay nước chảy, quyền pháp hoa mỹ, nhưng toàn là hư chiêu để làm cảnh. Thực chất, công phu của hắn dựa vào hạ bàn vững chắc và sức mạnh cánh tay. Công phu ngươi luyện là chiêu thức khéo léo, mang đi cứng đối cứng với hắn thì khác gì lấy trứng chọi đá?”

Tùy Anh phải kiễng chân đến mức gần như đứng bằng đầu ngón chân. Đứng không vững được nên nàng vịn lấy cánh tay của Lạc Thanh Lưu để mượn lực.


“Không cần.” Hàn Trầm kéo vành mũ suýt bị gió thổi bay, “Lương chưởng ti, xin mời chỉ giáo!”

Lạc Thanh Lưu gật đầu:

Phùng Gia Ấu định kéo hắn lại, nhưng bị Tạ Lãm cản:

Tiếng cười rôm rả của tướng sĩ lập tức im bặt.

Lạc Thanh Lưu biết Tạ Lãm lại sắp mắng mình thiếu dũng khí, bèn lảng sang chuyện khác:

“Ngài còn chẳng sợ, lão phu sợ gì?” Tùy Kính Đường giơ tay phải đầy vết chai sạn, thản nhiên đáp, “Người cầm binh không thể mềm yếu. Vì giữ vững cương thổ, ổn định xã tắc, bảo vệ con cháu, làm Tu La thì có sao đâu?”

Một câu nói khiến cả đám võ tướng phía sau Tùy Kính Đường lẫn các hoạn quan dưới trướng Tào công công đều bị chọc giận.

“Những nơi đặc thù như Nam Cương hay Tây Bắc, mật thám của chúng ta rất khó trà trộn vào, tin tức luôn khan hiếm.”

Người đàn ông đứng yên lặng phía sau ông ta bước lên, đến trước mặt Tào Tung, trông chưa đến ba mươi, dáng vẻ nho nhã như quan văn. Y chắp tay, nói:

Gió lớn thổi qua, Hàn Trầm kéo lại mũ áo, đột nhiên đứng dậy, nhảy phắt một cái xuống thao trường:

“Y không thể nào có hứng thú với vị Lương chưởng ti kia.”

Ánh mắt nữ quan xuyên qua đám đông, nhìn về phía Tạ Lãm:

“Huynh đệ, cho ta qua với.”

Phùng Gia Ấu biết rất ít về vị giám quốc này. Dù ông là người nắm thực quyền ở Nam Cương, nhưng không phải kiểu người thích phô trương. Những lời đồn đại về ông gần như chẳng có bao nhiêu.

Tùy Kính Đường đáp: “Ừ, ta biết rồi.”

Quả nhiên, sau khi chiến thắng, Hàn Trầm không quay về, mà khiêu khích nói:

“Vương thượng vì sao cứ nhìn đông nhìn tây?”

Hàn Trầm đổi tư thế ngồi, giọng nói cũng lớn hơn hẳn:

Phùng Gia Ấu thích thú:

Tùy Anh nhíu mày, không hỏi nhiều, lập tức đi về phía đài cao.

Phùng Gia Ấu ghé sát tai Tùy Anh dặn dò:

Tùy Anh vừa quay lại sau khi báo tin, nghe vậy thì không phục:

Tạ Lãm ngạc nhiên:

Hàn Trầm vội thu lại ánh nhìn, chỉnh lại mũ áo choàng, rồi quay về nhìn thao trường.

Hơn nữa, Nam Cương không giống Đại Ngụy – nơi có Nội Các, sáu bộ và các buổi triều hội lớn nhỏ, thường xuyên gặp gỡ hoàng đế. Quan lại ở Nam Cương phần lớn là các thủ lĩnh bộ tộc, mỗi người tự quản lý vùng của mình, chỉ khi có việc lớn không giải quyết được mới báo lên vương đô.

Đúng như Tạ Lãm từng nói, tướng sĩ đóng quân tại Đô Ti Điền Nam này đều là tinh nhuệ, nhãn lực đương nhiên không yếu, nhanh chóng nhận ra thực lực đáng gờm của vị chưởng ti này.

“Huynh gọi vậy là tạm được? Hôm qua huynh còn khen ta giỏi, ta tin thật, tưởng mình cũng có bản lĩnh…”

“Tạ thiên hộ, mời.”

Tạ Lãm lắc đầu:

Khi thấy người này xuất hiện, Lạc Thanh Lưu lùi về bên cạnh Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu, nhàn nhạt nói:

“Nhưng ổn định đến vậy mà không thắng nổi chàng. Vậy chàng thuộc hạng mấy?”

Tào Tung nhấc tay, người hầu phía sau lập tức dâng trà.

(chức vị đứng đầu Quốc Tử Giám, tương đương hiệu trưởng)

Nghe Tạ Lãm chỉ điểm từng chiêu, Lạc Thanh Lưu như được khai sáng, cả suy nghĩ cũng trở nên thông suốt. Hắn thán phục:

Nàng đứng vững lại, thu tay về, đi vòng sang chỗ Phùng Gia Ấu, nói nhỏ:

Dưới áp lực của vô số ánh mắt, Tạ Lãm ôm miêu đao bước lên một bước. Lưng hắn hơi thả lỏng, dáng điệu nhàn nhã, thuận tiện che Phùng Gia Ấu lại phía sau:

Chỗ nàng đứng ban đầu có khe hở đủ để quan sát mà không cần kiễng chân, nhưng vì Thẩm Thời Hành chen lấn, vị trí đứng của binh sĩ thay đổi, giờ nàng chỉ thấy toàn gáy người.

Trên đài cao, Tào Tung ung dung nói:

“Vị chưởng ti này rất vững, xếp thứ ba trong hạng đầu.”

“Ồ?”

“Sao tự nhiên lại hỏi về ông ta? Ta cũng chỉ biết bằng muội thôi.”

Tùy Kính Đường gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế, lạnh lùng đáp:

Phùng Gia Ấu trầm ngâm:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Can đảm và thẳng thắn