Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 90: Nguồn gốc mọi chuyện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 90: Nguồn gốc mọi chuyện


“Ta đang nghi ngờ, vị Giám quốc này có liên quan đến vụ án thư viện ở ngoại ô kinh thành hai mươi sáu năm trước.”

Tạ Lãm kéo Phùng Gia Ấu chạy về phía giá binh khí gần nhất.

Tạ Lãm hạ thêm một cung thủ:

Tạ Lãm liên tục giương cung bắn tên, không hề ngơi tay, nhưng ngày càng nhiều cung thủ xuất hiện từ các góc hiểm hóc.

Đồng thời là hảo hữu thân cận của Phó Mân.

“Ta đang cứu ngươi, ngươi còn dám cãi?”

“Ngươi thuộc phe nào?!”

Phùng Gia Ấu suy xét và đoán rằng vị Giám quốc kia hẳn cũng có mối liên hệ thâm sâu với thư viện hoặc với Nhạc Mông.

Tùy Anh sững sờ trong giây lát, rồi bị tiếng mũi tên rít lên trong không trung làm bừng tỉnh, nàng tiếp tục lao về phía trước. Khi khoảng cách đủ gần, nàng dẫn người nhảy lên nóc nhà, truy sát đám cung thủ.

Nghe nàng nhắc đến Phó Mân, Tạ Lãm bỗng nhớ ra:

Sát thủ gi.ết ch.ết Tào Tung không chỉ ra tay tàn nhẫn, mà khinh công cũng hạng nhất. Lợi dụng một khoảng trống, y thoát khỏi vòng vây, chạy về phía sau đài!

Tạ Lãm cân nhắc:

“Ai đang hét loạn vậy?!”

Thẩm Thời Hành ngẫm lại cũng thấy hợp lý: “Nhưng mà…”

Ngay trước khi bị điếc tạm thời, Phùng Gia Ấu đã được Tạ Lãm bịt chặt tai. Nhưng nàng vẫn cảm nhận được mặt đất rung chuyển, đôi chân mềm nhũn.

“Trốn sau lưng ta.”

Thao trường vốn là nơi luyện võ, chẳng thiếu binh khí của mười tám ban võ nghệ.

Với Tạ Lãm, đây là trọng tội do thất trách, bị bãi quan đã là hình phạt nhẹ nhất. Dưới triều tiên đế khắc nghiệt, những vụ tru di cả nhà vì tội danh tương tự không phải chuyện hiếm. Tất nhiên, dù Tề Chiêm Văn không có mặt trên thao trường, nhưng cũng sẽ phải chịu tội giống như Tạ Lãm.

Phùng Gia Ấu nói:

Nhiều binh lính bắt đầu chạy về phía đó, muốn leo lên nóc nhà để tiêu diệt cung thủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phùng Gia Ấu nấp sau lưng Tạ Lãm, tim đập liên hồi vì căng thẳng, nhưng nàng không thấy sợ. Nàng biết tấm “lá chắn” trước mặt mình đáng tin cậy đến mức nào.

Lần hành thích này, kẻ đứng sau chắc chắn không tầm thường, nhất định đã sắp đặt cả một chuỗi kế hoạch liên hoàn, tính toán từng phản ứng của mọi người. Y không rõ nội tình, không dám rời Thẩm Thời Hành quá xa.

Khi thiên hạ loạn lạc, Tề Phong ‘hiến tế’ toàn bộ gia đình Lục Ngự sử, giành lấy binh quyền, xoay chuyển cục diện.

Tùy Anh đang quá rối, mãi đến khi kéo Thẩm Thời Hành ra khỏi đám đông mới nhận ra người hắn đang nói đến là nghĩa tử của Thẩm Khâu, Bùi Nghiên Chiêu.

“Ta bây giờ chẳng có chức vụ gì trong quân, dựa vào đâu mà giúp? Liên quan gì đến ta?”

“Bọn họ không bắt được, đuổi lên núi có khi cả đội bị diệt. Xem trận thế này, đã không còn là một vụ ám sát nữa, mà giống như…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng đột nhiên nhớ đến Tùy Anh. Không thấy bóng dáng Tùy Anh quanh khu vực đài cao, chẳng rõ đang ở đâu.

“Ý nàng là, nàng và Tào Tung đều là mục tiêu trực tiếp của thích khách hôm nay?”

“Tại sao? Vì Hàn Trầm là do Nhị thúc bày kế bắt được, Giám quốc muốn dằn mặt Nhị thúc?”

“Ta không đi.” Tạ Lãm thậm chí còn không muốn bước lên đài cao, nói chi đuổi theo lên núi.

Lời Tạ Lãm còn chưa dứt, kho vũ khí lại phát ra một tiếng nổ lớn.

“Ban nãy Hàn Trầm cảnh báo ta về chuyện Tào Tung bị ám sát sao? Rõ ràng không phải. Nếu vậy, khi đấu với Tào Tung, Hàn Trầm đã không cố sức để chúng ta thấy rõ bản lĩnh của Tào Tung, khiến chúng ta đều chủ quan khi ông ta bị ám sát, chẳng ai nghĩ đến việc giúp đỡ.”

Đúng lúc ấy, Lạc Thanh Lưu như một bóng ma xuất hiện bên cạnh, vươn tay bắt lấy mũi tên.

Có Lạc Thanh Lưu theo sát, lẽ ra Phùng Gia Ấu không cần lo lắng. Nhưng hôm qua Lạc Thanh Lưu còn kiệt sức, chỉ mới nghỉ ngơi một đêm thì không thể hồi phục nhanh như vậy.

Tạ Lãm hét lớn về phía đám đông:

Tùy Anh không hề ngượng:

Bùi Nghiên Chiêu nói xong, lạnh lùng liếc về phía Tạ Lãm.

Tạ Lãm nhìn thi thể Tào Tung, ánh mắt lạnh lẽo, vẫn đứng yên bất động:

Sớm biết thế này, hắn nên nghe lời nàng từ chức, ở nhà an tâm ‘ăn cơm mềm’, ra ngoài làm anh hùng làm gì chứ.

Thẩm Thời Hành tuy tái mặt vì sợ hãi, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn:

“Sao có thể thế được?” Trong mắt Tạ Lãm, hành động của Tào Tung chẳng khác nào tự sát, “Rõ ràng có thể tránh được, sao lại lơ là như vậy?”

Phùng Gia Ấu bị cảnh tượng làm cho hoảng sợ. Sau khi trấn tĩnh liền vội đẩy tay đang cầm đao của Tạ Lãm:

Bùi Nghiên Chiêu kéo hắn lùi ra xa hơn một chút, giọng thờ ơ:

Tạ Lãm đáp:

Bọn họ đều căm hận hoạn đảng và triều đình Đại Ngụy đến tận xương tủy.

Tai Tạ Lãm cũng hơi khó chịu, nhưng hắn đã quen với những tiếng nổ như vậy từ nhỏ, nên khôi phục rất nhanh. Thậm chí, giữa mớ tạp âm hỗn loạn, hắn còn nhận ra được tiếng dây cung bị kéo căng.

Trong đám đông trên thao trường, có người hét lên:

Một thích khách vừa nhô lên với cây cung giương sẵn trong tay, chưa kịp nhắm, trán đã bị một mũi tên xuyên qua, lăn từ nóc nhà rớt xuống đất. Mũi tên gã định b.ắn ra kia mất phương hướng, rơi xuống khoảng đất trống.

Lúc này Tùy Anh mới an tâm bỏ lại Thẩm Thời Hành, lao về phía đài cao.

Nàng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy phía sau hai người có một người đàn ông ăn mặc như binh sĩ tạp dịch, đuổi sát theo họ. Mặt y được bôi đen, ngụy trang khéo léo, người không quen biết sẽ rất khó nhận ra.

Tạ Lãm vẫn luôn chú ý đến Thẩm Thời Hành.

Tùy Anh còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn dùng ngón cái bẻ gãy mũi tên, giữ lại phần đầu tên trong tay, sau đó lao về hướng mũi tên được b*n r*.

“Giám quốc g·i·ế·t Tào Tung có thể là để đối phó với Trấn Quốc Công, vậy g·i·ế·t ta để làm gì?”

Cây cung trong tay Tạ Lãm lại chỉ là loại dùng cho binh lính luyện tập hằng ngày, tầm bắn và tốc độ có giới hạn.

“Được rồi, không cần để ý đến hắn ta nữa.”

Thích khách không muốn dây dưa với ông, dồn toàn sức chỉ để rời khỏi hiện trường.

“Ông ta lấy mạng mình để hãm hại?”


“Tùy tiểu thư đã cứu đệ, sao huynh không lên đó giúp một tay?”

Nàng hít một hơi thật sâu, bắt đầu suy xét xem liệu trong chuyện này có dính dáng gì đến Từ Tông Hiến hay không.

Nàng nóng ruột, muốn lao đến giúp ông mình. Nhưng Thẩm Thời Hành chẳng biết chút võ nghệ nào, vị trí của họ quá nguy hiểm, nàng phải đưa hắn đến nơi an toàn trước.

“Chàng đừng suy đoán nữa, mau bắt người đi!”

“Thảo nào Tào Tung trông có vẻ dửng dưng, không dốc toàn lực chống trả… Vị Giám quốc này giỏi tính toán thật, sắp đuổi kịp Nhị thúc rồi. Không ngờ lại là cữu của tên ngốc Hàn Trầm.”

Đô Ti Điền Nam được xây tựa lưng vào núi, hướng y bỏ chạy chính là vùng núi hiểm trở.

“Cẩn thận tên bắn từ phía sau!”

“Không được, chuyện này quá kỳ quái.”

“Đuổi theo!”

“G·i·ế·t nàng, ta sẽ phải từ chỗ tỷ thí lao xuống cứu nàng, đương nhiên không lo được tới Tào Tung.”

“Hơn nữa, Tạ Thiên hộ phạm trọng tội vì thiếu trách nhiệm còn có thể bình tĩnh như thế. Cần gì ta phải xen vào việc của người khác?”

“Hơn nữa, bắt thích khách cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chúng đều là những tử sĩ được huấn luyện bài bản, nếu không thoát được thì sẽ tự sát.”

Gã thủ lĩnh ẩn nấp ở vị trí hiểm hóc, thân thủ lại càng quỷ quyệt. Song gã chưa kịp rút lui, Lạc Thanh Lưu đã đáp xuống phía sau, dùng đoạn đầu mũi tên đâm mạnh vào cổ họng gã!

Những tiếng hét này phát ra từ nhiều hướng khác nhau. Không ít binh sĩ lập tức hiểu ra, còn nhiều thích khách vẫn chưa hành động, đang trà trộn giữa họ để cố ý tạo ra sự hoảng loạn.

“Chàng đã hiểu ra rồi?”

“Người g·i·ế·t Tào Tung không phải là tử sĩ.” Tạ Lãm tranh thủ nói khi nạp tên, “Mục đích của những cung thủ này là tạo điều kiện cho y chạy thoát.”

“Ta đoán, vị Giám quốc của Nam Cương này có mối liên hệ với Phò mã gia ở kinh thành.”

“Ngươi chen vào giữa đám đông làm gì, làm tốn thời gian của ta!”


Nàng thấy y đứng ở một góc phía dưới đài cao, chiếc mũ trùm trên áo choàng che đi mái tóc ngắn. Y không ra tay cũng không nhân cơ hội trốn thoát.

Thẩm Thời Hành quay sang hỏi Bùi Nghiên Chiêu:

Nếu không có Tạ Lãm ở bên làm chỗ dựa, nàng đã ngã khuỵu xuống đất, bị giẫm đạp đến c·h·ế·t mà chẳng còn sức bò dậy.

“Xem ra y rất quan trọng?” Phùng Gia Ấu quay đầu nhìn lên đài cao, ngoài Trấn Quốc Công, có thêm một người nữa đang ngăn chặn sát thủ, nhưng có vẻ rất chật vật.

Ngày càng có nhiều người nhận ra trên đài cao có biến, ai nấy đều khó lòng tin nổi.

Phùng Gia Ấu:

Tạ Lãm rất ít khi từ chối nàng, nhưng hôm nay hắn kiên quyết:

Tạ Lãm cầm một cây cung nặng từ giá vũ khí, đứng cạnh ống tên, nạp tên rồi ngắm vào nóc nhà phía sau thao trường. Đôi mắt hắn còn sắc bén hơn mũi tên đang kéo căng trong tay. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy chàng cũng đi đi, nhất định phải bắt sống sát thủ.”

Tùy Anh do dự, rồi cũng quay người lao theo, nhảy vọt lên, vung kiếm chặn mũi tên giúp binh lính.

Có rất nhiều chi tiết mà Phùng Gia Ấu vẫn chưa thể nghĩ thông suốt. Nhưng thích khách sắp trốn khỏi Đô Ti Điền Nam, tiến vào ngọn núi phía sau rồi, nàng phải nhanh chóng thuyết phục Tạ Lãm đi bắt người.

“Điều đó chắc chắn là không thể. Tào Tung tám phần đã trúng kế. Ông ta nghĩ mình đến để tính kế Trấn Quốc Công, nhưng thực tế, Giám quốc đã lấy danh nghĩa tính kế Trấn Quốc Công để lừa ông ta đến đây gi.ết ch.ết!”

“Ầm——!”

Hàn Trầm biết Tạ Lãm không sợ bị tính kế, nhưng y cũng biết điều Tạ Lãm sợ nhất chính là Phùng Gia Ấu gặp chuyện không may.


Sau thảm án thư viện Thịnh Cảnh, người này đã chạy trốn đến Nam Cương, tiếp cận Nam Cương Vương đời trước, không ngừng xúi giục ông ta gây chiến với Đại Ngụy.

Vừa kéo hắn ra chỗ khác, nàng vừa trút hết tức giận lên đầu hắn:

Tạ Lãm: “……”

Hắn đặt nàng xuống, đưa thanh miêu đao trong tay cho nàng:

Ngay khi đám đông vừa rối loạn, Tùy Anh đã kéo Thẩm Thời Hành rời khỏi đó.

“Phu quân…”

Phùng Gia Ấu chăm chú suy nghĩ:

Những sĩ tử sống sót qua trận tra tấn đó, hiện đã biết được hai người: một là Phó Mân được công chúa cứu, hai là Từ Tông Hiến vì con trai mà nỗ lực trèo lên.

Nàng từng cho rằng kho lương Điền Trung là khởi đầu của bi kịch.

Khi Bùi Nghiên Chiêu xuất hiện, lúc đầu Tạ Lãm không nhận ra, song khi y nhìn về phía mình, Tạ Lãm liền yên tâm:

Vừa đến quân doanh ngày thứ hai, Giám quân lại bị sát hại ngay trong sở chỉ huy, còn c·h·ế·t ngay trên thao trường trước mắt bao người. Dù là vì lý do gì, Trấn Quốc Công khó lòng chối bỏ trách nhiệm, triều đình chắc chắn sẽ dậy sóng.

Cha nuôi của Tạ Lãm là Tạ Triều Ninh thì bị kết án lưu đày cả nhà, cùng nhiều võ quan khác đi từ Điền Nam tới thành Hắc Thủy ở Tây Bắc. Từ đó lập nên cơ nghiệp hiển hách của Mười Tám Trại.

Tùy Anh đoán mình không thể dùng kiếm chặn lại, chuẩn bị lăn người né tránh.

Thấy áp lực từ cung thủ trên nóc nhà đã giảm hẳn, Tạ Lãm nhìn theo:

Nhưng Tào Tung đã thật sự c·h·ế·t, bị đâm c·h·ế·t trên chiếc ghế. Dù mặt ông ta bị sát thủ che khuất, song cánh tay đã buông thõng vô lực khỏi tay vịn.

Nhưng dưới dư chấn của vụ nổ, không nhiều người nghe được lời cảnh báo của hắn. Tạ Lãm không nói thêm nữa, bế bổng Phùng Gia Ấu nhảy lên, hạ xuống ngay trước giá vũ khí.

Phùng Gia Ấu nhíu mày:

“Cẩn thận, có bọ cạp độc!”

Giữa khung cảnh hỗn loạn này, nàng bất giác nghĩ đến những dân thường phải chạy trốn trong chiến tranh, họ chắc hẳn còn kinh hoàng và tuyệt vọng gấp bội. Nàng hiểu hơn vì sao Phùng Hiếu An kiên quyết phản đối chiến tranh, luôn cho rằng nếu có thể tránh được phải tránh bằng mọi giá.

Phùng Gia Ấu hỏi:

“Hai quân đối đầu, trong ngoài phối hợp, đột kích doanh trại địch. Bọn chúng chắc chắn đã có bố trí và tiếp ứng trên núi, không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ tên sát thủ này.”

Ánh mắt Tạ Lãm lạnh lẽo:

Không ngờ, một mũi tên từ bên hông bắn tới. Người bắn có lẽ thủ lĩnh của đám cung thủ, sức mạnh và tốc độ vượt xa những kẻ khác.

Miệng lưỡi thế gian có thể nung chảy vàng, hủy xương hoại cốt, huống hồ những lời vu khống đó đều do chính học trò của Nhạc Mông viết ra.

“Đi, chúng ta lấy cung tên.”

Mà Phùng Hiếu An vì cái c·h·ế·t của cả nhà Lục Ngự sử, đã lặn lội đến thành Hắc Thủy tìm kiếm bé trai mất tích…

Nàng không ngốc, lập tức chọn những nơi Tạ Lãm đã dọn dẹp để chạy.

Phùng Gia Ấu lại hỏi:

Hai tỳ nữ đứng phía sau, trong khi nữ quan trung niên đứng cạnh y, vẻ mặt nghiêm nghị, môi liên tục mấp máy như đang trách mắng.

“Nhị thúc nghi ngờ Phó Mân có thể sẽ mượn dao g·i·ế·t nàng, dùng mạng nàng để đả kích ông ấy. Con dao đó, chẳng lẽ lại chính là Giám quốc Nam Cương?”

Sau đó, Nhạc Mông bị treo cổ trên bảng hiệu của thư viện.

Hóa ra không phải.

Tùy Anh ban đầu chạy về phía đài cao, nhưng những mũi tên bắn tới từ phía sau làm nàng phải dừng bước.

“Có trùng độc!”

Phùng Gia Ấu vẫn có điều chưa hiểu:

Tạ Lãm ngẩn người ra:

Tùy Kính Đường ngăn cản vô cùng chật vật, trong khi đám tướng lĩnh dưới trướng ông hay hoạn quan bên phía Tào Tung đều bị các thích khách khác cản lại dưới đài cao, không ai có thể rảnh tay giúp đỡ.

Vẻ mặt khinh thường, nhưng trong lòng lại nghĩ giống hệt Tạ Lãm: Cái c·h·ế·t của Tào Tung thật quá bất thường.

Hắn tìm từ để giải thích:

Một người có thân thủ và kinh nghiệm như vậy lại bị gi.ết ch.ết chỉ trong vài chiêu. Chuyện này quái dị đến mức Tạ Lãm không thể hiểu nổi, dù nói thế nào hắn cũng không chịu rời khỏi Phùng Gia Ấu.

Cũng chính Tào Tung ép hàng trăm sĩ tử mỗi người viết một câu, bôi nhọ danh tiếng của Nhạc Mông, nhằm hủy hoại hình tượng thanh cao của ông trong mắt sĩ tử cả thiên hạ.

Những người này được huấn luyện bài bản, chỉ tập trung bắn lén, bắn xong thì nhanh chóng ẩn mình rồi đổi chỗ. Có thể thấy, họ rất quen thuộc với địa hình nơi này.

Còn những sĩ tử không chịu khuất phục, hầu hết đều bị tra tấn dã man.

“Cô không cứu ta cũng đâu sao, đại ca ta có ở đây, ta nhìn thấy rồi.”

Chắc là không, vì khi đó Từ Tông Hiến chỉ là một thái giám quét dọn hèn mọn nhất trong Thập Nhị Giám.

Trong đó, cha của Bùi Nghiên Chiêu, Minh chủ Hội Đồng Minh Thiên Thu, bị phán xử tử cả nhà. Đồng Minh Hội từ đó tan rã.

Tùy Anh không ngừng bước, chỉ quay đầu trừng mắt với hắn.

Hai tướng lĩnh dẫn quân truy đuổi.

Kế đó nàng thấy từng cung thủ rơi xuống khỏi mái nhà, đầu bị trúng tên, đoán biết đó là tác phẩm của Tạ Lãm.

“Ngược lại, nếu chàng lên tỷ thí, Tào Tung sẽ không có cơ hội phô diễn võ công trước mặt mọi người. Họ ám sát ta chỉ có thể giữ chân được một mình chàng. Trong khi đó, Trấn Quốc Công đứng gần Tào Tung như vậy, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Như vậy, khả năng họ thành công g·i·ế·t Tào Tung thực tế còn thấp hơn.”

Hàn Trầm căng thẳng như vậy, chắc chắn có liên quan đến Phùng Gia Ấu.

Tiếng nổ này còn dữ dội hơn tiếng trước, đủ khiến tai mọi người trên thao trường ù đặc.

Phùng Gia Ấu chỉ hận mình không biết đọc khẩu hình. Chờ về kinh thành, nàng nhất định phải tìm thầy học một khóa.

Hàn Trầm khoanh tay trong ống tay áo, hơi cúi đầu, không nói một lời.

“Có rắn độc!”

Viện trưởng Nhạc Mông vì say rượu làm thơ mắng gian thần mà bị hoạn đảng hãm hại. Chính Tào Tung dẫn người đến xử lý.

Thẩm Thời Hành cảm kích nhưng cũng thấy nàng làm điều thừa:

Một chuỗi nhân quả đan xen khiến Phùng Gia Ấu càng nghĩ lòng càng trĩu nặng.

Dù phòng thủ cẩn thận, nhưng phía đài cao vẫn không tránh được nhiều mũi tên bắn tới.

“Ta cũng từng nghĩ tới lý do đó. Nhưng khả năng Giám quốc trả thù Phùng Hiếu An không lớn. Như chàng nói, với thế trận hôm nay, nếu chỉ dùng để trả thù một chuyện nhỏ, cái giá phải trả là giảm đi cơ hội g·i·ế·t Tào Tung, quả thật không đáng chút nào.”

“Ai còn hét bừa, lập tức g·i·ế·t không tha!”

“Nàng đã nói vậy rồi, ta còn dám đi nữa sao?” Tạ Lãm vừa lo lắng vừa giận dữ, trong lòng hối hận vô cùng.

“Không phải cô cũng chen vào đám đông à? Nếu không sao lại ở gần ta?”

“Giữ Tào Tung lại để cùng tính kế Trấn Quốc Công, lợi ích với Nam Cương thực ra còn lớn hơn kia. Nhưng ông ta lại cố tình chọn cách gi.ết ch.ết Tào Tung. Hơn nữa, chỉ để g·i·ế·t một mình Tào Tung mà tổn thất nặng nề. Rốt cuộc ông ta muốn gì chứ?”

Nàng vốn không nghĩ xa như vậy. Nhưng khi đứng trên mảnh đất Điền Nam, nghe tiếng nổ vừa rồi từ kho vũ khí, nàng liền liên tưởng đến cuộc chiến ở Tây Nam năm đó và huyết án kho lương Điền Trung.

Phùng Gia Ấu nói tiếp:

“Ở đó toàn cao thủ, cô đừng có gây rối thêm!”

Thấy Phùng Gia Ấu đang nhìn mình, y lập tức dời ánh mắt đi, môi hơi mấp máy như nói gì đó, khiến nữ quan trung niên câm lặng.

Ngồi cao lâu ngày và quanh quẩn trong kinh thành, nên quên mất sự hiểm ác của thế đạo mà khinh địch ư?

“Ta mà lên đó, chẳng được lợi gì, ngược lại còn bị nghi ngờ tại sao lại trà trộn vào quân doanh. Có khi còn bị hỏi liệu có liên quan gì đến thích khách không, liên lụy đến cha nữa.”

Chẳng biết có phải cảm nhận được ánh mắt của Phùng Gia Ấu hay không, Hàn Trầm chợt ngẩng lên nhìn nàng.

Tạ Lãm lần đầu tiên cảm thấy không uổng khi kết giao người bạn này.

Đô Ti Điền Nam thất trách khi canh giữ kho lương, dẫn đến gần vạn người bị liên lụy.

Nhưng giữa họ có thù oán gì?

Tạ Lãm biết rằng khi nàng hỏi như vậy, trong lòng đã có phán đoán:

Gã thích khách kia sau khi xác nhận Tào Tung đã c·h·ế·t liền định rút lui, nhưng bị Tùy Kính Đường vừa hoàn hồn ngăn lại:

Hắn quan sát tỉ mỉ, rồi tập trung nhìn về các mái nhà phía sau. Hắn nhận ra, lợi dụng vụ nổ, không ít cung thủ đã ẩn nấp tại các vị trí kín đáo.

“Rèn luyện hàng trăm, hàng ngàn cao thủ nhị lưu thì dễ, nhưng có được một cao thủ hạng nhất thì rất khó.”

“Ta không thể đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùng, vào hai mươi năm trước, Nam Cương Vương mang quân tiến về phía Bắc. Quân Đại Ngụy vì vấn nạn lương thảo mà thua trận đầu tiên, hàng vạn binh sĩ c·h·ế·t thảm trên chiến trường.

“Chuyện này đã rõ ràng.” Tạ Lãm liếc nhìn về phía Hàn Trầm, “Y cảnh báo là để ta không xuất trận. Nếu ta ra tay, người bị ám sát không chỉ là Tào Tung, mà còn có cả nàng.”

Hồi gặp nhau ở phủ Tế Nam, lúc lên ngồi trong xe ngựa của Phùng Gia Ấu, nàng đã thấy bên trong có cây cung sắt nặng đến mức nàng không tài nào nhấc lên nổi. Khi đó, Tùy Anh đã biết Tạ Lãm rất giỏi bắn cung.

Vì hắn kiên quyết không lên lôi đài, họ mới chuyển sang dồn toàn lực ám sát Tào Tung?

“Chín phần mười là như vậy.” Phùng Gia Ấu cau mày nói, “Nhưng theo ta, Giám quốc có khả năng cũng cấu kết với Tào Tung, vì vậy Tào Tung mới chủ động xin làm Giám quân, để cùng hãm hại Trấn Quốc Công.”

“Ông ta trả thù riêng?”

Hai mươi sáu năm trước, thư viện Thịnh Cảnh ở ngoại ô kinh thành đã xảy ra thảm án chấn động sĩ tử thiên hạ.

“Muốn biết suy đoán của ta đúng hay không, chàng chỉ cần đuổi theo thích khách đó… Hiện tại chỉ có chàng là có thể ngăn y lại. Chàng đi rồi, nếu quả có người xuất hiện mưu sát ta, thì cục diện tất sẽ sáng tỏ. Phó Mân nhờ vả, vị Giám quốc đó chắc chắn sẽ làm, sau khi g·i·ế·t Tào Tung, ông ta nhất định sẽ tìm mọi cách không để ta sống sót rời khỏi Điền Nam.”

Ban đầu thấy Lạc Thanh Lưu đến gần Tùy Anh và Thẩm Thời Hành, hắn rất yên tâm. Nhưng khi Tào Tung c·h·ế·t, sự cảnh giác của hắn lập tức nâng lên mức cao nhất, vì lo rằng Lạc Thanh Lưu quá chú trọng Tùy Anh mà lơ là Thẩm Thời Hành.

Chương 90: Nguồn gốc mọi chuyện

Phùng Gia Ấu im lặng, ánh mắt lướt qua giá vũ khí để tìm kiếm bóng dáng Hàn Trầm.

“Ta biết rồi.”

“Nhưng chàng không lên tỷ thí và Tào Tung vẫn cứ c·h·ế·t mà?”

Nếu trả thù, chẳng phải nên lừa Tề Phong tới g·i·ế·t mới phải chứ?

Những binh sĩ đứng gần kho vũ khí bắt đầu kéo về hỗ trợ, số còn lại đổ về phía đài cao.

“Vụ nổ ở kho vũ khí có thể chỉ là tín hiệu khởi động. Nếu cần tín hiệu để hành động, có thể sẽ có đợt thứ hai…”

Còn trong Đại Ngụy, Phó Mân gia nhập Hội Đồng Minh Thiên Thu, dùng thủ đoạn phi thường để khoét rỗng kho lương Điền Trung.

Thẩm Thời Hành định kéo nàng lại nhưng không kịp, chỉ đành hét lên: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 90: Nguồn gốc mọi chuyện