Lầm Tưởng Quân Tử Là Phản Diện
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Chương 8
Ta đặt tay lên bụng, nghĩ thầm, cũng tốt.
“Khụ khụ, ta khi nào thì—” Chợt nhận ra hắn đang trêu chọc mình, ta đỏ bừng mặt.
“Yên tâm, nàng sẽ không biết đâu.”
Hắn vẫn không biết chừng, lại gần hơn, hơi thở phả lên gáy ta, một tay vòng qua eo ta, hơi ấm từ hắn bao phủ lấy ta.
10
Hắn quay người rời đi.
Hắn đặt ta lên giường, c** s*ch y phục rồi nằm xuống bên cạnh, ánh mắt thấp thoáng nét cười: “Ngươi đang ghen sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn nhìn ta chằm chằm, không động lòng cũng chẳng giận: “Nếu ta cố tình muốn thì sao?”
Cũng đúng, hắn giờ là Thái tử, nuôi một nữ nhân chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Không nhịn được, ta bật thốt: “Giờ thân phận ngươi và ta đã khác biệt, bên cạnh Thái tử điện hạ chẳng thiếu nữ nhân, sao cứ mãi níu kéo chuyện cũ không buông?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm giác chua xót dày đặc dâng lên trong lòng.
Hắn lập tức cứng đờ, hơi ấm trên người rời khỏi ta.
Trưởng công chúa mở tiệc hoa, thiếp mời gửi đến tay ta.
Cảm giác chua xót trong lòng dần biến mất, nhưng thay vào đó là một cơn buồn nôn âm ỉ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn đứng dậy, khoác áo rồi quay lại nhìn ta: “Ngươi chán ghét ta đến vậy sao?”
Thế này là gì? Là ngoại thất sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 8: Chương 8
Cố Nguyên Thừa dường như cố ý để ta giao thiệp với người trong kinh, còn phái vài thợ trang điểm đến cho ta.
Lúc hắn lại gần hơn, ta không nhịn được mà bật tiếng khan khan.
Đúng vậy, hắn giờ là Thái tử.
Ta định lên tiếng giải thích, nhưng lại nhớ đến ánh mắt dịu dàng của hắn khi nhìn nữ tử kia ban ngày.
Hắn mà ngày nào đó từ bi thả ta đi thì càng tốt.
Cố Nguyên Thừa thoáng sững lại: “Thái tử phi nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời vừa nói ra, ta lập tức hối hận. Đều tại cái đầu óc ngốc nghếch này, hệt như di truyền từ cha ta, chẳng biết suy nghĩ trước khi nói.
Ngay sau đó, ta bị nhấc bổng khỏi mặt đất, không kìm được khẽ kêu lên.
Ta quay lưng đi, không muốn nhìn hắn.
Hắn kéo ta ngồi dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào mắt ta: “Ngươi thực sự chán ghét ta đến vậy?”
Hoàng thượng vẫn chưa triệu kiến cha ta, chưa rõ thái độ ra sao. Phía trưởng công chúa tạm thời không thể đắc tội, dẫu tránh không được, chỉ cần cẩn trọng là ổn.
Rồi như bừng tỉnh, hắn khẽ cười, khóe môi nhếch lên: “À, ngươi nói Trần Uyển Nhi?”
Lòng bàn tay hắn ấm nóng, mồ hôi thấm ướt, ta ngây người nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau.
Ta không nói gì thêm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.