Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29


Hiếm khi anh rảnh rỗi như vậy nên buổi tối thay quần áo thể thao đến phòng tập thể hình.

Tưởng Nam Thư đang chọn quần áo chuẩn bị sang chỗ Giang D·ụ·c, nghe thấy tiếng điện thoại kêu bèn ngồi xuống mép giường đọc tin nhắn, có chút cạn lời trả lời anh: [Tôi không phải trẻ con.]

“Thật!”

Tống Dã tắm rửa xong đi ra, tóc vẫn còn ướt, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh vừa cầm khăn lau tóc vừa bước đến đầu giường cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, ngồi xuống mép giường nghe máy.

“Cũng không tính là cục diện rối rắm, gameplay cốt lõi của hạng mục này rất tốt.” Tống Dã nhận hạng mục này không phải hoàn toàn vì Lý Ý, cũng bởi vì gameplay cốt lõi của hạng mục này thật sự rất tốt. Anh nâng ly rượu lên, cụng nhẹ với ly của Lê Hướng Minh, “Thay tôi cảm ơn ý tốt của Cao tổng.”

Tưởng Nam Thư: …

Anh đột nhiên tiến gần một bước, Tưởng Nam Thư ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy vết cào trên cổ anh sưng đỏ hơn so với sáng nay, cô bất giác nói: “Vết thương trên cổ anh…”

Tay anh che mặt, bất đắc dĩ thở dài. Một lúc sau anh giơ tay tắt đèn trong phòng, căn phòng chìm vào bóng tối, tiếng thở d.ốc nặng nề của người đàn ông dần vang lên.

Thư: [Ảnh chụp màn hình]

Tưởng Nam Thư cúi đầu bẻ đậu đũa trong rổ, nhỏ giọng nói: “Ừm, nhưng mà… anh ấy đã từ chối con rồi, mấy năm nay con không yêu đương cũng không phải hoàn toàn vì anh ấy mà là thật sự không gặp được người con thích.”

Một lúc sau Tống Dã mới trả lời.

Tưởng Nam Thư về nhà, việc đầu tiên là đi gội đầu tắm rửa. Tắm xong, cô lau khô tóc đi ra, cầm điện thoại lên xem thì thấy Tống Dã đã gửi cho cô mấy bao lì xì đỏ từ hơn nửa tiếng trước.

*Otome game (乙女ゲーム): thể loại video game dành cho nữ giới chủ yếu khai thác về tâm lý nhân vật, lối chơi dễ tiếp cận với đa số. Otome game có cả hình ảnh, âm nhạc, các nhân vật đều được lồng tiếng rất sinh động, cốt truyện chính là để phát triển một mối quan hệ lãng mạn giữa nhân vật nữ chính và một trong vài nhân vật nam.

Đèn trong phòng ngủ vẫn bật sáng, anh nghe xong điện thoại, cúi đầu xuống nhìn thấy trên gối có hai sợi tóc dài, anh khựng lại, nhặt hai sợi tóc mềm mại kia lên nhìn một cái, lại nhớ đến cảnh tượng tối qua cô nằm trên chiếc giường này, quần áo vứt lung tung dưới sàn nhà. Cổ họng anh bỗng nhiên nghẹn lại, dựa vào đầu giường nhắm mắt, một chân gác lên mép giường, một chân chống xuống đất, thuận tay cuộn hai sợi tóc đó cùng với khăn tắm lại, vứt lên tủ đầu giường.

Giọng điệu Tống Dã lạnh lùng: “Tôi biết mình muốn gì, cậu không cần phải nói nữa.”

Thấy con gái im lặng không nói, Giang D·ụ·c thở dài: “Tiểu Thư, sau khi con về đã gặp Trần Thanh Việt sao?”

Hôm nay Tưởng Nam Thư về sớm cùng Giang D·ụ·c vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô không giỏi nấu ăn lắm nên chỉ có thể phụ giúp một tay.

Tưởng Nam Thư ngẩn người, lắc đầu: “Không có ạ.” Cô dừng một chút, nhìn Giang D·ụ·c, “Sao vậy? Mẹ gặp cậu ta à?”

Tống Dã đi tới nhận lấy vali từ tay cô, nhỏ giọng nói: “Đưa tôi.”

Tống Dã mở ảnh chụp màn hình ra xem, phát hiện là giao diện nạp tiền của game *Otome. Tưởng Nam Thư nhận bao lì xì của anh mang đi nuôi chồng ảo trong game.

Chẳng lẽ vì cô nói chúc mừng năm mới nên anh lì xì cho cô?

Tưởng Nam Thư về đến nhà, lau chùi balo cẩn thận, mang đến trước cửa nhà Tống Dã bấm chuông. Bấm lần thứ nhất, không có ai ra mở cửa. Không có nhà sao?

HT Entertainment vẫn luôn muốn thực hiện dự án game thế giới mở nhưng vẫn chưa tìm được nhà sản xuất phù hợp. Khi Tống Dã từ chức ở công ty cũ để thành lập đoàn đội, họ đã liên lạc với anh. Lúc đó Tống Dã chỉ một lòng muốn mở studio game của riêng mình nên đã từ chối. Sau đó vì chuyện của Lý Ý nên việc đăng ký công ty tạm thời bị gác lại, anh tiếp nhận dự án của Cực Phàm.

Trên đường tài xế lái xe về khu chung cư, Tống Dã đặt mua online rất nhiều nguyên liệu nấu lẩu. Vừa về đến nhà Lâm Diệu đã gọi điện thoại nói tối nay không đến được, “Bố mẹ bạn gái tôi đột ngột đến Giang Thành cũng không nói trước một tiếng, hai ngày nay phải ở cạnh họ, hết cách rồi, đành hẹn cậu hôm khác vậy.”

Cô xoay người đóng cửa lại, đi vào bếp rót một ly nước uống. Lúc mới gặp lại cô đã thề rằng sẽ không thích lại Tống Dã nữa, cũng luôn cố gắng kiềm chế trái tim mình. Cô luôn cho rằng mình có thể khống chế bản thân thật tốt nhưng ngay lúc này đây, một loại xúc động không tên nào đó không thể kiềm chế được tuôn trào khiến cô muốn cắn lên cổ Tống Dã. Đây chính là cái gọi là thích theo bản năng sao?

Lê Hướng Minh không hiểu: “Nghe nói Cực Phàm vẫn muốn hủy bỏ hạng mục này, cậu hà tất gì phải nhận lấy cục diện rối rắm đó? Chi bằng cứ để Cực Phàm hủy bỏ hạng mục, cậu dẫn theo cả đoàn đội đến công ty của chúng tôi. Ở công ty chúng tôi chỉ cần hạng mục phát triển thuận lợi, cậu muốn người hay muốn vốn, công ty đều có thể hỗ trợ.”

[Về nhà còn nuôi mèo nữa hả? Được đấy được đấy, người đẹp có người yêu chưa?]

“Anh ta nói với hai người sao?” Tưởng Nam Thư quay đầu nhìn bà.

Gần chín giờ Tưởng Nam Thư mới bắt taxi đến bệnh viện thú y đón Tiểu Bối. Lúc đón Tiểu Bối về, đoạn đường chẳng xa cũng chẳng gần, cô không bắt được xe nên đành nhét Tiểu Bối vào chiếc balo di động đựng mèo rồi ôm lấy, tự mình kéo rồi lê bước trên tuyết đi về nhà. May mà balo Tống Dã mua có bánh xe, kéo cũng không tốn sức lắm, chỉ là tay cô cóng đến tê cứng rồi. Bánh xe lăn trên nền tuyết tạo thành hai vệt dài, cô đặt Tiểu Bối lên vali, chụp cho nó một bức ảnh trong phong cảnh tuyết rơi rất đẹp rồi đăng lên vòng bạn bè.

Nhưng cô không biết mình đang căng thẳng vì cái gì, nhìn anh chớp chớp mắt: “Anh… đang ngủ à? Tôi đánh thức anh sao?” Mới hơn mười giờ, cô tưởng anh còn chưa ngủ.

Cao tổng là ông chủ của HT, hiện tại chủ yếu ở nước ngoài, Lê Hướng Minh đến đây là thay mặt ông ta. Lê Hướng Minh ra về tay không nên có chút tiếc nuối: “Thôi được, khi nào cậu thay đổi ý định có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

“Vậy cậu với Tưởng Nam Thư…” Lâm Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định, lại nhắc đến chuyện này.

Ba giờ chiều, hai người ra khỏi phòng riêng, cùng nhau chờ tài xế lái xe hộ. Lê Hướng Minh bỗng nhớ ra một chuyện, quay đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai bên cạnh: “Lần trước cậu nói muốn thành lập công ty ở Thâm Thành, sau khi dự án này kết thúc vẫn muốn về lại Thâm Thành sao?”

Bức ảnh tuyết rơi cùng một chú mèo khiến các đồng nghiệp cũ ở Thâm Thành của cô ghen tị phát điên.

Người đàn ông trung niên ngồi ở phía đối diện cười nhìn anh: “Chắc đã có không ít công ty liên hệ với cậu?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong phòng ăn riêng của nhà hàng, Tống Dã dựa lưng vào ghế, cúi đầu đọc tin nhắn này, trong lòng có chút khó chịu. Anh cũng không phải thật sự vội vàng muốn có danh phận, chỉ là thái độ không nóng không lạnh của cô khiến anh bồn chồn, không chắc cô có còn tình cảm với mình hay không.

“Hai hôm trước mẹ gặp ở bệnh viện, cậu ta cùng mẹ cậu ta đi khám bệnh.”

Trả lời xong anh đặt điện thoại xuống bàn.

“Ồ…” Tưởng Nam Thư vẫn không nhịn được liếc nhìn cần cổ trắng thon dài của người đàn ông, vết đỏ kia thoạt nhìn giống như vết hôn, đột nhiên cô cảm thấy hơi khô miệng vội vàng cúi đầu nói: “Vậy tôi về đây.”

Nhắc đến hai mẹ con kia, hai người đều trầm mặc.

Giang D·ụ·c nói: “Mẹ còn không hiểu con sao?”

Tưởng Nam Thư ngẩn ra, mím môi: “Xin lỗi, tôi định mang balo đến trả anh, không biết anh lại ngủ sớm vậy.”

Giang D·ụ·c quá bận, sau khi Tưởng Nam Thư chuyển trường bà chỉ đi họp phụ huynh hai lần, đều là vào lúc họp động viên phụ huynh của lớp 12. Lần đầu bà đi thì Tưởng Nam Thư không ngồi cùng bàn với Tống Dã, Giang D·ụ·c cũng chưa từng gặp. Lần thứ hai đi họp phụ huynh Tưởng Nam Thư đã ngồi cùng bàn với Tống Dã rồi nhưng không biết tại sao Tống Dã lại đổi chỗ, giáo viên chủ nhiệm cũng không nói gì với bà. Nhưng Tống Dã là học sinh duy nhất được tuyển thẳng, bố mẹ anh đương nhiên không cần đi họp phụ huynh. Bà chỉ nghe giáo viên chủ nhiệm nói lớp bọn họ có một học sinh được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, nhìn thấy ảnh trên bảng tuyên dương, nhớ là cậu thiếu niên đó rất tuấn tú.

S: [Bạn gái cũng giống vậy.]

Một lát sau, Lục Minh Khôn đi uống trà với bạn bè về, Tưởng Nam Thư ăn cơm cùng hai người. Lục Du Xuyên có việc bận không về, khỏi phải nói lại bị Lục Minh Khôn cằn nhằn một trận. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cũng không ít.” Tống Dã biết hạng mục mà họ đang làm hiện tại không được nhiều nhà sản xuất ủng hộ, cũng bởi vì Cực Phàm vẫn luôn muốn cắt giảm dự án này nên không ít công ty đã liên lạc riêng với anh. “Chỉ là, hiện tại tôi vẫn chưa có ý định đạp chân lên thuyền khác.”

[Ghen tị quá đi, thành phố có tuyết rơi lãng mạn thật.]

“Thật à?”

Cô lại bấm lần nữa, vẫn không ai mở cửa. Cô lấy điện thoại ra, cúi đầu định nhắn tin hỏi anh có phải đã ra ngoài không thì cửa đột nhiên bị kéo ra.

Trong tiếng ồn ào của máy hút mùi, Giang D·ụ·c đột nhiên thở dài nhìn cô: “Tiểu Thư, con nói thật với mẹ, có phải con thích Trần Thanh Việt không?”

Thư: [Ai là bạn gái của anh? Đã cho anh danh phận đâu?]

S: [Bình thường trẻ con sau khi chúc mừng năm mới đều được nhận lì xì.]

“Con đã nói là con không muốn đi xem mắt rồi mà.” Tưởng Nam Thư bất lực nói, “Gặp một người xa lạ, làm sao có cảm giác được, không có cảm giác thì sao mà yêu đương?”

Tống Dã khẽ “ừm” một tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thư: [?]

“Tống Dã?” Giang D·ụ·c nhớ lại, “Cậu bạn học được tuyển thẳng vào Thanh Hoa của lớp con ấy à?”

Sắc mặt anh hơi trầm xuống, cúi đầu nhanh chóng trả lời: [Không có nhiều tiền, em nhận đi, có thể mua trang bị game hoặc mua đồ chơi cho Chà Bông và Tiểu Bối.]

Tưởng Nam Thư suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn Giang D·ụ·c: “Mẹ, sếp hiện tại của con rất đẹp trai, con thấy hình như anh ấy có ý với con, con định quan sát thêm một thời gian, mẹ đừng sắp xếp xem mắt cho con nữa được không?”

Cô mỉm cười trả lời vài bình luận của họ, thoát khỏi vòng bạn bè, kéo xuống khung chat của Tống Dã, cả buổi chiều anh không trả lời tin nhắn của cô, chẳng lẽ bị bức ảnh chụp màn hình của cô chọc tức đến nỗi câm nín rồi?

Tống Dã hít sâu một hơi, giọng nói đã bình thường hơn nhiều nhưng ánh mắt không nhìn cô nữa, “Tối nay ở phòng tập thể hình, bị mồ hôi thấm vào.”

Tưởng Nam Thư và Trần Thanh Việt là bạn học với nhau bốn năm, bạn cùng bàn hai năm, lúc đó cả hai đều ở cái tuổi mới lớn, những ngày nghỉ cuối tuần thường xuyên hẹn gặp mặt, bà còn nghi ngờ có phải con gái mình yêu sớm hay không, thậm chí còn cố dò hỏi vài lần. Sau đó khi Tưởng Thiên Lỗi gặp tai nạn xe hơi qua đời, bà mới biết chồng mình đã ngoại tình từ lâu, Tưởng Thiên Lỗi quen người phụ nữ kia khi đi họp phụ huynh, họ ngoại tình đã ba năm.

Hai mẹ con vừa nấu ăn vừa trò chuyện, Giang D·ụ·c hỏi về Trình Hạ: “Có phải con đã từ chối người ta mấy lần rồi không?”

Cúp điện thoại, Lâm Diệu nhắn tin trong nhóm chat của bọn họ thông báo hẹn bữa tiệc sang hôm khác. Tống Dã tán gẫu với họ vài câu trong nhóm, về đến nhà nhận đồ ăn giao tận nơi.

Tống Dã nhàn nhạt ừ một tiếng: “Ừ, hẹn lần sau.” Lâm Diệu thở dài: “Cậu bận rộn như vậy không biết lần sau là khi nào nữa.”

[Bọn tôi vẫn đang tăng ca! Vậy mà cô có thể rảnh rỗi dắt mèo đi dạo trong cảnh tuyết rơi sao?]

Giang D·ụ·c bán tín bán nghi nhưng cũng thôi không nhắc đến chuyện xem mắt nữa.


“Sao có thể! Con không thích cậu ta.” Tưởng Nam Thư nghe xong liền vội vàng phủ nhận, không ngờ mẹ lại nghĩ theo hướng đó nhưng nghĩ lại thì cũng có lý, cô lén lút liên lạc rồi gặp mặt Trần Thanh Việt, lại nhiều năm không yêu đương.

“Ồ…”


Lâm Diệu vẫn còn ấm ức chuyện lần trước anh đánh bóng rổ xong không đi ăn khuya cùng bọn họ. Tống Dã lười biếng dựa vào lưng ghế, giọng điệu không chút cảm xúc: “Tôi vừa đặt một đống nguyên liệu lẩu, nhét tạm vào tủ lạnh trước, rảnh rỗi sẽ gọi các cậu.”

“Ừ.” Giọng nói của người đàn ông rất trầm, khàn đặc chưa từng có.

HT Entertainment có trụ sở chính ở Bắc Thành, khởi nghiệp bằng webgame, năng lực nghiên cứu và phát triển cũng thuộc top đầu cả nước, từng cho ra mắt không ít game bom tấn, sau đó thành lập cộng đồng game Siêu Tốc, tích lũy được lượng người chơi cực kỳ lớn. Mà những game được quảng bá trên nền tảng này, HT chỉ thu một phần trăm lợi nhuận, đó là con số rất thấp nên nhận được sự ủng hộ của rất nhiều nhà sản xuất game. Hầu như tất cả các game ra mắt đều được quảng bá trên nền tảng này.

Cô nhìn mẹ, bất lực thành thật: “Hồi cấp ba con có thích một người nhưng không phải Trần Thanh Việt mà là bạn học sau khi con chuyển trường, tên là Tống Dã, chắc mẹ có ấn tượng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang D·ụ·c đậy nắp nồi lại, buồn bực om xương sườn trong nồi, quay đầu nhìn gương mặt con gái nhẹ giọng hỏi: “Vậy con có cảm giác với ai?”

Bà dặn dò con gái rất nhiều lần, bảo cô đừng liên lạc với Trần Thanh Việt nữa, mãi đến năm con gái học đại học năm hai bà mới biết hai đứa vẫn lén lút liên lạc gặp mặt. Giang D·ụ·c lúc ấy mới nói cho con gái biết sự thật, không chỉ vì con gái đã thi đại học xong mà cũng vì cô đã trưởng thành, điều bà sợ nhất là con gái vẫn dây dưa tình cảm với Trần Thanh Việt. Hai đứa tuyệt đối không thể ở bên nhau. Bao nhiêu năm trôi qua cũng không thấy con gái yêu đương, hai hôm trước lúc Giang D·ụ·c gặp Trần Thanh Việt bỗng nhiên bà lại lo lắng, mấy đêm liền thậm chí còn mất ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đàn ông trung niên đó là Lê Hướng Minh – giám đốc của tập đoàn HT Entertainment, đây là bữa ăn thứ hai của Tống Dã với ông ta.

Chương 29

Tống Dã cúi đầu nhìn điện thoại, Tưởng Nam Thư đã nhận bao lì xì nhưng không nhận hết, chỉ nhận một cái mấy cái khác đều bị trả lại.

Cất điện thoại vào túi, Tống Dã quay đầu nhìn Lê Hướng Minh, khóe môi hơi nhếch lên: “Không, sau này sẽ ở lại Giang Thành.”

Lòng cô khẽ xao động, cúi đầu mím môi, cảm thấy da mặt Tống Dã thật dày.

Anh nghẹn lời, có nên cảm thấy may mắn vì đây chỉ là chồng ảo hay không?

Không thích Trần Thanh Việt là tốt rồi. Giang D·ụ·c thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng đau xót thay cho con gái: “Nếu cậu ta không thích con thì thôi, bao nhiêu năm rồi cũng đừng nghĩ đến cậu ta nữa. Hay là con gặp Trình Hạ một lần xem sao? Biết đâu con lại thích cậu ấy?”

Lâm Diệu trầm mặc mấy giây, thở dài: “Được, tôi ngậm miệng.”

Thư: [Tôi chỉ chúc mừng năm mới một lần, một cái là đủ rồi.]

Quan hệ vẫn chưa đến mức đó Tưởng Nam Thư không biết trả lời câu hỏi của mẹ như thế nào, nếu nói có thì chắc chắn bà sẽ hỏi tiếp nhưng hiện tại quan hệ của cô với Tống Dã…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29