Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41


Dự án nhóm họ tuy rất bận nhưng dù gì Tết cũng được nghỉ ba đến năm ngày, vẫn có thể nghỉ ngơi một chút. Thế nhưng Tống Dã còn bận hơn cả lúc đi làm, suốt ngày ở lì trong thư phòng.

[Cẩm nang ‘tra nữ’ cần biết]

Tống Dã lại nhắn: [Em hỏi để làm gì?]

Chu Giai Lạc phấn khích đáp: [Được đó! Cảm ơn nhóm trưởng!]

[Diễn giỏi là đàn ông tự động mê mệt]

Tưởng Nam Thư xuống xe, đi được vài bước lại dừng lại, lục tìm gì đó trong túi. Rồi cô quay người lại, gõ vào cửa kính xe.

Ghế lái đã được Tống Dã ngả hết cỡ, trên đùi anh đặt chiếc laptop. Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh, anh đang tập trung nhìn màn hình, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ vài phím.

“Chưa ạ.” Tưởng Nam Thư xoa xoa bụng, giờ cô mới cảm thấy đói: “Mẹ, con muốn ăn mì mẹ nấu.”

Người đàn ông tháo cúc áo, ngón tay thon dài kéo cổ áo xuống một chút rồi nghiêng người về phía cô, đầu ngón tay đặt lên trên cổ, khẽ gõ hai cái, đôi mắt cụp xuống, giọng điệu lãnh đạm: “Lại đây.”

Tưởng Nam Thư chớp mắt, đặt tay lên tay nắm cửa: “Vậy em về trước đây, anh đi ăn chút gì đi.”

Tống Dã khựng lại một chút, giơ tay phải lên cởi hai cúc áo sơ mi, lộ ra yết hầu rõ nét của mình.

Tim Tưởng Nam Thư đập nhanh hơn, cô ngẩn người nhìn anh, trong lòng hơi đau xót. Cô chớp chớp mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng vẫn cảm thấy tức tối. Một lúc sau, cô hừ khẽ: “Vậy sao trước đây anh còn từ chối em?”

Cô tò mò ghé sát lại, nhìn lướt qua màn hình, hóa ra anh đang viết chương trình.

Tưởng Nam Thư không nhịn được mà quay đầu nhìn anh.

Anh định để cô cắn thật sao?

Một lúc sau, Tống Dã lại khẽ bật cười: “Dẫn em đi ăn chút gì nhé? Em muốn ăn gì không?”

Tưởng Nam Thư ngẩn ra, lẩm bẩm nhỏ: “Để lần sau đi ạ, vẫn chưa xác định mối quan hệ, đâu gặp phụ huynh thể nhanh như vậy được.”

“Em muốn anh hỏi gì? Hỏi tại sao em lại gặp Trần Thanh Việt à?” Tống Dã bình thản nhìn cô, giọng anh không gợn sóng: “Em muốn anh nhắc lại chuyện cũ sao?”

Ngày mùng 4 Tết, Trình Gia Gia từ quê về thăm Tưởng Nam Thư, tiện thể chúc Tết Giang D·ụ·c và Lục Minh Khôn. Dạo gần đây Tưởng Nam Thư ho nhiều, không thích hợp ra ngoài chơi. Ăn tối xong, hai người chỉ nằm trong phòng trò chuyện.

Nhưng cô thì chưa, nỗi ấm ức và không cam lòng của cô vẫn còn đó.

Lại đây cái gì chứ?

Tưởng Nam Thư không hỏi thêm, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện khung cảnh quen thuộc bên ngoài chính là khu chung cư Sâm Hòa. Cô nhìn lại đồng hồ, đã mười giờ tối.

Nói xong, cô định rút tay về.

Tưởng Nam Thư nhớ nhà ông bà ngoại của anh ở thành phố bên cạnh, lái xe về đây mất khoảng hai, ba tiếng. Cô im lặng vài giây, nhìn anh hỏi: “Anh không có gì muốn hỏi em sao?”

Nói xấu Trần Thanh Việt cũng chẳng sao.

“Em không đói…”

Vừa nãy tình cờ gặp Trần Thanh Việt, anh không muốn hỏi gì sao?

Tống Dã ừm một tiếng, bấm mở khóa cửa xe.

Tưởng Nam Thư ngẩng đầu lên nhìn anh, trong khi đó Giang D·ụ·c vẫn đang dặn dò qua điện thoại: “Mùng Một Tết chắc không có nhiều hàng quán mở cửa đâu, con nhớ ăn kiêng chút, không tìm được gì ăn thì về nhà mẹ nấu cho.”

Tưởng Nam Thư khựng lại, nhỏ giọng đáp: “Em về nhà mẹ em.”

Tống Dã mở cửa xe, nhẹ nhàng đẩy cô vào ghế phụ, sau đó vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái. Anh bật máy sưởi, quay sang nhìn cô: “Em có đói không?”

Tưởng Nam Thư cười nhạt, trả lời: [Ừm, ngày mai đi làm sẽ mời mọi người trà chiều.]

“Không để ý nên bị tụ máu mới vậy.” Cô ngừng lại một chút, nửa đùa nửa thật nói: “Chứ chẳng lẽ là bị người khác đánh sao?”

Tống Dã hạ cửa kính, ngẩng đầu nhìn cô.

Một giây trước anh còn tự nhủ với bản thân rằng có lẽ họ chỉ tình cờ gặp lại và anh không nên để tâm đến chuyện này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong không gian lặng thinh này, bầu không khí lại trở nên mờ ám. Hai người đều im lặng, Tưởng Nam Thư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

“Xem đủ chưa?” Tống Dã chẳng buồn giấu cậu, chỉ nhấp vài lần chuột. Thấy Lý Ý vẫn chưa có ý định rời đi, anh nhíu mày nhìn lên, giọng lạnh nhạt: “Xem đủ rồi thì về đi.”

Cô nhìn anh, nghĩ đến lời tỏ tình trước đó, trái tim không ngừng rung động. Cho dù trong lòng vẫn còn giận anh, cô cũng không thể kìm nén nổi cảm xúc này.

Tưởng Nam Thư cúi đầu thở dài: “Chẳng vui chút nào, cũng không thấy hả giận.”

Cô quay sang nhìn anh, phát hiện sắc mặt anh rất bình tĩnh, không hề giống như đang tức giận hay cố kiềm chế cảm xúc. Không lẽ vì cô ôm anh trước mặt Trần Thanh Việt nên những uất ức và không cam lòng bao năm qua đã tan biến?

Lợi dụng lúc Tống Dã không để ý, cậu lách người ra phía sau bàn làm việc, vừa nhìn thấy màn hình máy tính của anh thì sững người, sau đó hỏi nhanh: “Anh định cập nhật trò chơi này à? Bán DLC cho bản mở rộng mới sao?”

Tưởng Nam Thư: “…”

Tống Dã liếc nhìn cô, hỏi: “Dậy rồi à?”

Tống Dã biết cô không hiểu lập trình nên thản nhiên đáp bừa: “Anh đang chạy thử một chương trình.”

Lý Ý gập máy tính lại, đứng dậy bước tới, nói: “Dì và chú hỏi em dạo này anh bận gì mà Tết đến cũng không chịu về nhà ăn một bữa cơm.”

Tống Dã không nói gì nữa, lặng lẽ lái xe đưa cô về khu chung cư Sâm Hòa.

[Bí kíp ‘gái hư’ quyến rũ, như mèo cào vào lòng đàn ông]

Tống Dã nói đến đây lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh mỉm cười đầy hờ hững, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô: “Chỉ với cái ôm vừa nãy của em, anh không tin em thật sự không thích anh.”

Trình Gia Gia hừ một tiếng: “Cậu vẫn còn mềm lòng đấy.”

Tưởng Nam Thư nhìn thấy hết, hàng mi hơi rung động, nuốt nước bọt rồi nhịn xuống cảm giác cháy bỏng kia. Đột nhiên cô buông anh ra, ngả người về phía ghế, hờ hững nói: “Thôi bỏ đi, cắn anh một cái lại phải chịu trách nhiệm.”

Dường như anh nghiến răng một cái, quay đầu nhìn cô, gương mặt hơi lạnh đi, nhưng giọng nói vẫn rất bình thản: “Kể cả em định nối lại tình xưa với anh ta, anh cũng vẫn sẽ theo đuổi em.”

Cô bừng tỉnh, hít sâu một hơi rồi từ từ rời khỏi vòng tay Tống Dã, lùi về sau một bước nhỏ và lấy điện thoại từ trong túi ra.

Bàn tay anh lớn và ấm áp, kéo cô đi về phía chiếc xe đang đỗ ở gần đó.

Tưởng Nam Thư: [Không cần đâu, chỉ còn ho một chút thôi, không ảnh hưởng gì.]

Tưởng Nam Thư: [Lý Ý thì không được.]

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Tưởng Nam Thư bật cười, lúc này điện thoại trên chăn rung lên một tiếng, cô cầm lấy xem.

“Gần đây có ai theo đuổi cậu không?” Tưởng Nam Thư ngồi trên giường, ôm Tiểu Bối hỏi.

Thật ra Tưởng Nam Thư chẳng thấy đói chút nào. Nếu nhắc về đồ ăn, cô có hơi thèm món HongKong ở tiệm Trần Ký, nhưng ngày mùng một Tết chắc chắn sẽ không có tiệm nào mở cửa cả.

Kết quả tìm kiếm hiện ra vô số kiểu khác nhau:

“Sao anh không gọi em dậy?”

Tống Dã chỉ sững lại vài giây, sau đó giơ tay đặt lên lưng cô, ôm cô vào lòng. Thật ra mỗi lần nghĩ đến Trần Thanh Việt, lòng anh vẫn còn cảm giác nhói đau, huống hồ người này hiện đang đứng ngay phía sau anh. Nhưng lúc này, khi được Tưởng Nam Thư ôm vào lòng, những nỗi đau đớn, không cam lòng và thậm chí cả oán hận đều có thể bỏ qua hết. Anh chỉ muốn ở bên Tưởng Nam Thư, yêu cô và cưới cô.

“Không cần đâu…”

Tưởng Nam Thư áp má vào ngực anh, chỉ nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ và dồn dập của anh đang vang vọng bên tai, làm lòng cô chua xót thêm đôi chút.

“Anh đang làm gì thế?”

Tống Dã: [Lộc Hiểu Vi chuyển sang bộ phận phát hành rồi, em làm tổ trưởng nhóm vận hành, được không?]

Tống Dã khẽ ho khan, hờ hững kéo lại cổ áo rồi đặt tay lên vô lăng.

Tưởng Nam Thư cảm thấy Tống Dã như đang trêu cô, cô nghiêm túc trả lời: [Về công việc.]

Trình Gia Gia đột nhiên nghĩ đến gì đó, huých vai cô hỏi: “Tống Dã có anh em họ gì không? Kiểu si tình này chắc là do di truyền đấy.”

“Gì cơ? Cái này mà bán chắc chắn kiếm được khối tiền đấy!” Lý Ý đau lòng kêu lên, “Đừng miễn phí mà!”

Tống Dã: [Lý Ý.]

Tưởng Nam Thư ngơ ngác nhìn anh. Đột nhiên cởi cúc áo làm gì vậy? Có phải vì bật máy sưởi nên nóng quá không?

Không biết Trần Thanh Việt đã rời đi từ khi nào, chỉ nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại, tiếng động cơ vang lên. Một chiếc xe lướt qua phía họ, kéo theo vài chiếc lá khô bên đường cuốn theo trong gió lạnh, xoay tròn rồi rơi nhẹ xuống đất.

Xe đi được nửa đường, lúc dừng đèn đỏ, Tống Dã quay đầu nhìn sang ghế phụ, thấy Tưởng Nam Thư đang nghiêng đầu dựa vào ghế, ngủ thiếp đi.

Trái tim Tưởng Nam Thư lại đập loạn nhịp.

Còn đang chạy thử chương trình sao?

Tưởng Nam Thư chẳng có chút khẩu vị nào, thậm chí còn không thấy đói bụng. Cô lấy bình giữ nhiệt từ trong túi xách ra, bên trong là trà giải hàn mà Giang D·ụ·c pha cho cô. Cô cúi đầu hút một ngụm trà nóng qua chiếc ống hút, rồi quay sang hỏi: “Anh vừa từ đâu về thế?”

Tống Dã: [Có anh là đủ rồi, đúng không?]

“Cho nên bây giờ anh đang theo đuổi em đây. Em không cần phải vội vàng cho anh câu trả đâu.” Tống Dã nắm chặt vô lăng, hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn cô: “Ở bên anh sẽ tốt hơn ở bên người khác. Tưởng Nam Thư, trước đây… mắt nhìn người của em thật sự không được tốt lắm.”

Trước đó tay cô giấu trong ống tay áo nên anh không nhìn thấy.

Qua một lúc sau.

Cô ngủ mất hơn một tiếng rồi sao?

Anh chậm quá.

“Dạ.”

Về đến nhà, Giang D·ụ·c và Lục Minh Khôn vẫn đang xem tivi trong phòng khách. Thấy cô về, Giang D·ụ·c hỏi: “Về rồi à? Đã ăn gì chưa con?”

Cô suy nghĩ một lúc rồi nhắn thêm: [Không cần đối xử đặc biệt với em đâu.]

Tống Dã sững người trong giây lát.

Dưới ánh đèn đường màu vàng, gió lạnh rít gào.

Nếu đã thích em, tại sao không đến tìm em sớm hơn?

[Những câu nói khiến đàn ông điên đảo]

Chương 41

Tống Dã lái xe suốt ba tiếng về đây, mà thời gian ở bên cô chẳng được đến nửa tiếng. Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Tối nay có muốn về chỗ chúng ta không?”

Ăn xong mì, cô lại ra xem, nhưng chiếc xe dưới lầu đã rời đi rồi.


Cô đang cố ý phải không?


Tống Dã dựa lưng vào ghế trong thư phòng, nhìn điện thoại rồi bật cười. Lý Ý ngồi trên chiếc sofa nhỏ đối diện, hai người đã thảo luận về kế hoạch gần cả buổi mà vẫn không biết mình đang bị “chê”, chỉ chăm chú nhìn màn hình máy tính của mình. Cậu ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy em sửa theo ý này nhé?”

Tống Dã: [Em có cần nghỉ thêm một ngày nữa không?]

“Về nhà chườm đá đi, rồi thoa thuốc vào.” Tống Dã khẽ nhíu mày, buông tay cô ra rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Nhà em có thuốc không?”

Tưởng Nam Thư nghiến răng nói: “Vừa rồi em không nên ôm anh, đáng lẽ em nên cắn anh một cái mới đúng!”

“Anh đưa em về nhà đi, em hơi mệt rồi.”

Lời vừa dứt, tay cô bị nắm lấy.

Cô sững lại một chút, nhưng cũng không bất ngờ lắm.

Vậy ra, anh thật sự hối hận vì trước kia đã không giành lấy cô sao?

“Nhà ông bà ngoại anh.” Tống Dã ngả người ra sau ghế, nghiêng đầu nhìn cô: “Không đói cũng phải ăn một chút, em muốn ăn gì?”

Sáng hôm sau, Tưởng Nam Thư đến công ty sớm hơn mọi ngày mười phút. Nhìn thấy bàn làm việc của Lộc Hiểu Vi đã trống không, cô lập tức cảm thấy thoải mái. Cuối cùng cũng không phải làm việc chung với người đó nữa.

Cô hít sâu một hơi rồi khoác lên mình vẻ ngoài của một “tra nữ”, hừ lạnh một tiếng: “Phải rồi, anh chắc nghĩ em chỉ tình cờ gặp lại bạn trai cũ thôi.”

Đây là viên kẹo lúc ra ngoài cô tiện tay cầm lấy, vốn dĩ vì cảm thấy đắng miệng nên muốn ăn nhưng lại bị mẹ mắng nên đành nhét lại vào túi.

Dự án đang cần đẩy nhanh tiến độ, ngày mai bộ phận nghiên cứu và kế hoạch đã phải đi làm lại, nhóm vận hành có thể trễ hơn một ngày, nên mùng 6 cô cũng phải đi làm.

Là Giang D·ụ·c gọi đến.

Gương mặt anh mang vẻ hờ hững và cấm d·ụ·c, nhưng động tác kéo áo ra mời gọi người ta lại cực kỳ quyến rũ. Tưởng Nam Thư nhìn cổ anh, đường nét mạnh mẽ và cuốn hút, tự nhiên thấy khô cả họng. Cô bất giác đưa tay túm lấy tay áo anh, kéo anh lại gần rồi sát vào cổ anh. Hơi thở ấm nóng phả lên làn da, gần như sắp chạm vào nơi đó.

“…”

Tưởng Nam Thư bĩu môi, ngầm thừa nhận. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô không nhịn được giải thích: “Vốn về đến nhà từ lâu nhưng con ngủ quên trên xe. Xe đỗ dưới nhà lâu lắm rồi.”

Tưởng Nam Thư cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Là… sếp của con.”

“Miễn phí.”

Tưởng Nam Thư lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm trên các diễn đàn: “Làm thế nào để diễn vai ‘tra nữ’ trước mặt người mình thích?”

“Có thì có, nhưng chẳng ai ra gì cả, đến cả mập mờ cũng không muốn. Thời nay, kiểu như vừa đẹp trai lại vừa si tình Tống Dã, chẳng còn nhiều đâu.” Trình Gia Gia trêu cô: “Cậu đóng vai ‘tra nữ’ trước mặt trai đẹp thấy vui không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tưởng Nam Thư không nhịn được trợn mắt. Cô hỏi làm gì á? Chẳng lẽ muốn bắt cá hai tay chắc? Cô tức đến mức ho khan mấy tiếng, nhanh chóng nhắn lại: [Hỏi giúp Gia Gia thôi.]

Trần Thanh Việt đờ đẫn nhìn cảnh tượng đó, một lúc lâu sau, anh ta mới thất thần quay đầu đi.

Giang D·ụ·c vừa đứng dậy vào bếp nấu mì, vừa nói: “Sao ra ngoài hẹn hò mà còn để bụng đói về vậy? Cái cậu cấp trên kia không đưa con đi ăn à?”

Anh đã nghĩ thông suốt rồi.

Năm nay Trình Gia Gia về quê bị họ hàng giục cưới đến phát bực, cô càu nhàu: “Nếu không nể mặt mẹ mình, chắc mình đã bỏ đi rồi, phiền c·h·ế·t đi được! Kết hôn hay không thì liên quan gì đến họ chứ?”

Giang D·ụ·c quay đầu nhìn cô, cười nói: “Sao không mời người ta lên nhà ngồi chơi một lát?”

“Mẹ em và chú Lục đều là bác sĩ, thuốc gì cũng có.” Tưởng Nam Thư thản nhiên nói, vẫy tay chào anh rồi quay người đi.

Cổ Tống Dã lập tức căng cứng, đường gân kia càng nổi bật hơn, yết hầu cũng không tự chủ mà trượt lên xuống.

Nhớ lại lời Trình Gia Gia nói khi nãy, cô lại hỏi thêm: [Trong nhà anh còn có…ai độc thân nữa không?]

Lúc này đầu óc Tưởng Nam Thư vô cùng rối bời, cô gần như quên mất việc trước đó mình vẫn còn đang giận Tống Dã, việc ôm lấy anh hoàn toàn là hành động theo bản năng, không hề suy nghĩ gì cả. Thậm chí câu “Anh chậm quá” cũng là câu buột miệng nói ra trong vô thức, thể hiện hết nỗi oán trách và ấm ức trong lòng.

Không biết cô đã ngủ bao lâu, khi mở mắt ra vẫn còn mơ màng, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím rất khẽ bên cạnh. Cô quay sang nhìn theo bản năng.

Nếu nhóm vận hành không tuyển người mới thì cô đúng là người phù hợp nhất. Với tư cách là nhà sản xuất, Tống Dã có quyền quyết định nhân sự của dự án. Có lẽ anh cũng đã bàn bạc với bộ phận nhân sự, chỉ cần cô gật đầu là xong.

“Ừm.” Tống Dã liếc nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Cậu còn không về đi?”

“Vâng ạ.” Tưởng Nam Thư đáp rồi cúp máy.

Trần Thanh Việt thật sự không ra gì cả.

Tưởng Nam Thư xem được một lúc lại thấy chẳng có gì hữu ích, thậm chí còn khiến cô thêm mệt mỏi.

Nhưng không ngờ Tưởng Nam Thư lại đột nhiên ôm lấy anh ngay trước mặt Trần Thanh Việt, trong lúc bầu không khí giữa hai người còn đang căng thẳng như dây đàn.

“…” (đọc tại Qidian-VP.com)

“…”

Tưởng Nam Thư nháy mắt với cô: “Lý Ý, em họ anh ấy.”

Tưởng Nam Thư trả lời: [Thăng chức tăng lương, sao lại không được. Vui còn không kịp nữa là.]

“Ồ, là người khiến con rung động à? Vậy thì tốt quá.” Giang D·ụ·c vui vẻ cười nói, “Vậy để cậu ấy đưa con về, chú và mẹ sẽ không qua đón nữa.”

“Thấy em ngủ ngon quá, không nỡ gọi.” Tống Dã dựa người vào ghế, lười biếng nhìn cô: “Với lại như vậy anh cũng có thể ở bên em lâu hơn một chút.”

Thở dài một hơi trong lòng, cô bỗng nhớ ra anh cũng chưa ăn gì. Cô hỏi: “Anh có đói không?”

Tưởng Nam Thư nhấc máy, Giang D·ụ·c ở đầu dây bên kia hỏi: “Con tiêm xong chưa? Mẹ đang về rồi. Anh con nói có người đón con à, là ai thế?”

Cô rửa tay xong, không nhịn được mà ra ban công nhìn xuống, phát hiện xe của Tống Dã vẫn còn đậu ở chỗ cũ.

Vừa nhận được email, Chu Giai Lạc đã chụp màn hình gửi cho Tưởng Nam Thư: [Nam Thư! Đã nói là chị sẽ lên chức rồi mà!] (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cũng hơi đói.”

Tống Dã: [Về phương diện nào?]

Tưởng Nam Thư: “…”

Tưởng Nam Thư đặt một viên Ferrero tròn trịa lên bàn phím laptop của Tống Dã, nhẹ giọng nói: “Cho anh một viên socola này.”

Tưởng Nam Thư nghĩ đến việc Trần Thanh Việt từng bịa chuyện rằng cô và ta ở bên nhau để lừa gạt anh, lòng cảm thấy rất căm ghét. Nhưng việc Tống Dã không hỏi rõ mà đã tự kết tội cho cô cũng làm cô tức giận không kém.

Người đàn ông đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, nhìn thấy mảng lớn vết bầm tím trên mu bàn tay cô thì nhíu mày hỏi: “Do ban nãy tiêm à?”

Là tin nhắn từ Tống Dã.

Ngày hôm sau, bộ phận nhân sự gửi thông báo bổ nhiệm.


“…Thôi coi như tớ chưa hỏi gì.” Trình Gia Gia ôm lấy Tiểu Bối từ tay cô: “Cái tên nhóc cao ngạo đó dễ phát khùng lắm, tớ không muốn ngày nào cũng phải dỗ dành đâu. Chị đây yêu đương là để tận hưởng cảm giác được chiều chuộng chứ không phải đi làm mẹ hay làm chị người ta.”

Tưởng Nam Thư sững người, cúi đầu nhìn mu bàn tay mình. Da cô vốn trắng nên vết bầm tím gần như bao phủ cả mu bàn tay, trông khá đáng sợ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41