Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt người đàn ông vẫn còn ẩm ướt, vừa trải qua cao trào, ánh mắt đầy vẻ nóng bỏng và kiềm chế chưa kịp giấu đi. Cô bất chợt nhớ tới chuyện gì đó, “Anh…tối hôm sau lần em đi nhầm nhà, có phải là anh…”
Mặt Tưởng Nam Thư đỏ bừng, cô đưa tay lên che mặt, lí nhí: “Dạ, dạ,” rồi gật đầu.
“Ngày đó đến trường em chỉ là hành động bộc phát, thật ra cũng không tìm kiếm gì nhiều.” Tống Dã hơi cúi lưng, ghé đầu xuống cắn nhẹ vào d** tai khiến hơi thở cô lập tức trở nên gấp gáp. Anh dừng lại bế cô lên, lợi dụng ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ rồi ngồi xuống mép giường.
“…”
Tống Dã cúi đầu, nhìn cánh tay đang siết chặt eo mình, “Vậy sau đó thì sao?”
“…”
Tưởng Nam Thư khựng bước, quay đầu nhìn cô: “Em gặp Trần Thanh Việt rồi à?”
“Không! Em không có thai!” Chu Giai Lạc vừa cười vừa giải thích ngay: “Anh ấy đi xem ngày theo tử vi, tháng 4 thì không hợp tuổi em, bố mẹ em không đồng ý. Tháng 5 lại hợp tuổi Phương Húc…Em đã nói với anh ấy là tháng 3 rất bận, nhưng nếu để sau thì phải chờ đến tận tháng 8. Anh ấy thấy lâu quá, như sợ em sẽ chia tay đột ngột nên chọn ngày trong tháng 3.”
Tưởng Nam Thư cẩn thận mở cửa đi ra ngoài, bước đến cửa nhà mình rồi mở cửa.
Cô chớp mắt, lại hỏi: “Vậy mấy hôm nay sao anh lại…đi đấu kiếm mà không tìm em?”
Tưởng Nam Thư ngồi trên đùi anh, vòng tay ôm cổ anh, cúi đầu nhìn anh: “Vậy là anh đến thẳng tiệm bánh ngồi đợi à? Nhỡ em không đến đó thì sao?”
Tưởng Nam Thư hơi hối hận khi nhắc đến chuyện này, chẳng khác nào gợi lại một lần nữa rằng anh đã sai lầm. Nhưng vì đã nói ra, cô vẫn muốn biết lúc đó anh nghĩ gì.
Tống Dã đưa tay tắt đèn bàn, xoa nhẹ sau đầu cô: “Ngủ đi em.”
“Em gặp rồi, từng ăn chung hai lần.” Sau khi Chu Giai Lạc quen Phương Húc, Phương Húc từng đưa cô đi gặp bạn bè anh ấy vài lần. Ấn tượng của cô về Trần Thanh Việt là tính cách khá lạnh lùng, không dễ gần, nhưng dáng dấp rất đẹp. Nếu Phương Húc không nói, cô cũng không nhận ra Trần Thanh Việt đi chân giả. “Hôm đó đến KTV, anh ấy biết em làm cùng công ty với chị nên có hỏi thăm về chị…Chị yên tâm, em không nói gì nhiều, chỉ bảo em thuộc nhóm vận hành.”
Tưởng Nam Thư: “…”
“…”
“Bạn trai con ở nhà bên cạnh, anh ấy cũng nuôi mèo. Con đưa Tiểu Bối sang bên đó để hai bé mèo có bạn chơi.”
Chu Giai Lạc thở phào: “Cảm ơn nhóm trưởng.”
Sau một lúc lâu, cả hai quay lại giường. Tay Tưởng Nam Thư vẫn còn hơi run, Tống Dã nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp. Cô nằm úp trên ngực anh, yếu ớt trách: “Hồi em thi piano, mỗi lần tập luyện lâu nhất cũng năm sáu tiếng nhưng chẳng mệt như thế này.”
Tưởng Nam Thư đỏ mặt bước tới, ôm lấy anh từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Em chỉ muốn nhắc anh rằng mùa đông tắm nước lạnh sẽ không tốt cho sức khỏe, dễ bị cảm.”
“…” Tưởng Nam Thư cúi đầu gói há cảo, khẽ nói: “Hồi đó do có chút hiểu lầm thôi ạ.”
“Chú ấy đi tỉnh khác tham gia hội chẩn chuyên gia, hai ngày nữa mới về.”
“Bệnh viện thì khắp nơi đều là người quen.” Giang D·ụ·c nói, rồi chợt nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn cô: “Con gặp ai rồi?”
Thật ra không cần hỏi nhiều, lần đó Tống Dã đến trường cô là vì tìm cô nhưng trường học rộng lớn như vậy, mà người lại đông đúc, rốt cuộc anh tìm được cô bằng cách nào?
Tưởng Nam Thư hỏi: “Có việc gì sao?”
“Đợi đã…” Giọng Tưởng Nam Thư run rẩy, cất lời gấp gáp, tay cô chạm lên đầu anh. “Em…em đang đến kỳ, tối nay không được.”
Giang D·ụ·c đang ở ngay căn hộ bên cạnh, bận rộn gói há cảo cho cô.
“Tiểu Bối đâu rồi?”
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, Chu Giai Lạc quay sang nhìn cô: “Ở công ty em thân nhất với chị. Ban đầu nghĩ sẽ tổ chức vào tháng 4 hoặc 5, em còn định mời chị đến dự.”
“Chuyện đã qua nhiều năm rồi, mẹ chẳng có gì không vui cả.” Giang D·ụ·c khẽ cười.
Trước đó khi giúp Chu Tĩnh Kha nhặt tờ kết quả xét nghiệm, cô thoáng nhìn thấy vài chữ, cảm giác như liên quan đến vấn đề phụ khoa.
Phòng tắm không bật đèn, Tống Dã dựa vào tường lạnh, hít sâu, do dự không biết nên xả nước lạnh để bình tĩnh lại hay tự giải quyết. Cách thứ hai lâu quá, sợ cô nghĩ ngợi nhiều. Anh cởi áo đang chuẩn bị mở nước thì cánh cửa khẽ kêu “cạch” một tiếng. Anh khựng lại, quay đầu nhìn.
“…”
Giang D·ụ·c im lặng nhìn cô, lại hỏi: “Trước đây con nói cậu ấy cũng thích con nhưng lại từ chối con đúng không?”
“Vâng ạ, cũng là hàng xóm.” Tưởng Nam Thư dừng lại một chút, ngẩng đầu cười với bà: “Anh ấy tên là Tống Dã.”
Hai mẹ con vừa trò chuyện vừa gói bánh sủi cảo. Một lúc sau, Giang D·ụ·c lại hỏi: “Thế bây giờ con ở bên nhà kế bên à?”
Tưởng Nam Thư không kịp trả lời: “Cũng tương tự.”
Lúc tắm, cô phát hiện ra kỳ kinh nguyệt của mình vừa đến.
Giang D·ụ·c đang gói há cảo thì khựng lại: “Bạn trai con là sếp của con?”
Tưởng Nam Thư suy nghĩ rồi nói: “Vậy em nộp đơn xin nghỉ trên hệ thống sớm đi.”
–
“Có chuyện muốn nói sao?” Tưởng Nam Thư nhìn cô ấy, trong lòng tự hỏi liệu sáng nay lúc cô đi xuống khỏi xe Tống Dã, có phải đã bị phát hiện rồi không?
“Hả?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang D·ụ·c ngồi ở quầy bếp đang gói há cảo, ngẩng đầu nhìn cô: “Ăn cơm chưa?”
“Đúng là bệnh nhân ở khoa của mẹ nhưng bác sĩ điều trị chính không phải mẹ.”
Vì vậy, anh đến không đúng thời điểm.
“Ừ.” Tống Dã thẳng thắn thừa nhận, giọng vẫn khàn khàn, “Có phải em đang nghĩ anh cũng chẳng đứng đắn như vẻ bề ngoài?”
Tưởng Nam Thư rửa tay xong ngồi đối diện bà, cầm một miếng vỏ há cảo lên gói.
Tưởng Nam Thư lắc đầu, ôm lấy cổ anh: “Em thích anh như vậy, gọi là tình yêu từ sinh lý, biết không?”
“… Đang ở bên nhà bên cạnh ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày chốt phiên bản chắc chắn sẽ bận rộn điên cuồng, nếu không có lý do đặc biệt, chắc chắn sẽ không được nghỉ.
Tống Dã cảm thấy chuyện này khá ngốc nghếch, đặc biệt là sau khi biết mình đã hiểu lầm cô và Trần Thanh Việt, anh lại càng thấy mình ngu ngốc hơn. Không chỉ ngu ngốc, mà còn đầy hối tiếc. Anh hối tiếc vì đã không nói chuyện rõ ràng với cô.
Sau khi họp xong, Chu Giai Lạc nhìn Tưởng Nam Thư, định nói lại thôi.
“Hiểu lầm chuyện gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tưởng Nam Thư lúc này mới phản ứng lại, vội đặt Chà Bông xuống, đứng dậy đi về phía cửa: “Mẹ đang ở chỗ con à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang D·ụ·c hỏi: “Muộn thế này rồi mà còn chưa về à?”
“Em bảo đính hôn trước.” Chu Giai Lạc giải thích, “Đính hôn trước, hoãn một năm rồi cưới. Tránh bị người lớn ép sinh con ngay, kéo dài được năm nào hay năm đó.”
Tống Dã đổ mồ hôi khắp người, anh ngẩng lên, cúi đầu nhìn cô gái đỏ bừng mặt dưới thân mình bất đắc dĩ thở dài, kéo quần áo cô xuống, xoay người nằm ngửa nhắm mắt lại, “Anh biết.”
Cô giải thích: “Chiều hôm đó em chỉ có một tiết học thôi.”
“Em không tin, trừ khi chị cho em xem ảnh.” Chu Giai Lạc tinh quái cười.
Tưởng Nam Thư tiễn bà ra đến cửa thang máy, do dự một lúc rồi hỏi: “Mẹ, dạo gần đây ở bệnh viện, mẹ có gặp ai quen không?”
Tưởng Nam Thư định giải thích với Giang D·ụ·c để bà không nghĩ nhiều, liền thuận miệng nói: “Chỉ là chút hiểu lầm thôi. Bây giờ tụi con đang ở bên nhau rồi, mẹ không cần lo chuyện con tìm bạn trai nữa.”
Thang máy từ tầng hầm lên đến nơi, cửa thang máy mở ra. Vừa nhìn lên, cô và người đàn ông trong thang máy chạm mắt nhau, cô sững người: “Sao anh đã về rồi?”
“Em tin, chắc chắn là có gì đó rồi.” Chu Giai Lạc nheo mắt nhìn về phía Tống Dã, người đang đi về phía nhóm nghiên cứu. “Có đẹp trai bằng anh Tống Dã không ạ?”
“Lúc đó Chà Bông bị ngã từ trên lầu xuống, bị thương khá nặng. Lúc ấy…chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ hành động bộc phát mà mua vé máy bay.” Tống Dã ôm lấy eo cô, hai người kề sát nhau. Trên người cô có mùi sữa tắm giống anh nhưng ngọt ngào hơn. Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên cần cổ trắng mịn của cô.
Giang D·ụ·c sững sờ vài giây mới phản ứng lại: “Bạn trai con vừa là hàng xóm, vừa là sếp của con, cũng là người con từng thích hồi cấp ba, Tống Dã đó hả?”
“Để em giúp anh.” Tưởng Nam Thư chui vào lòng anh. Cơ thể người đàn ông lúc nào cũng nóng, đầu ngón tay cô chạm vào cơ bụng anh, do dự ở cạp quần một chút, rồi cắn răng luồn tay vào.
“Anh từng nghe qua rồi.”
“Nhóc đã khỏe lại lâu rồi, em nhìn nhóc bây giờ chẳng phải rất khỏe mạnh sao?” Tống Dã xoay người ôm cô đè x.uống giường. Một tay chống lên gối, ánh mắt sâu thẳm cúi xuống nhìn cô. “Có lẽ chỉ là vì quá nhớ em nên tìm một cái cớ để đến gặp em thôi.”
Ánh sáng vàng nhạt từ khe cửa hắt vào, người đàn ông quay lưng về phía cửa, vai rộng eo thon, cơ bắp lưng sắc nét, thon gọn. Lúc này anh vẫn đang mặc quần, cạp quần lỏng lẻo càng tôn lên chiếc eo gầy săn chắc. Toàn thân hình của anh đúng chuẩn xu hướng khoẻ khoắn săn chắc, không phô trương nhưng vững chãi và có sức mạnh.
Tưởng Nam Thư ậm ừ: “Không có ảnh. Sau này sẽ cho em xem sau.” Rồi vội vàng phân công công việc, mới lảng tránh được chủ đề này.
“…” Tưởng Nam Thư vội vàng lắc đầu: “Không có, con chưa dọn đến ở cùng anh ấy. Chỉ là tan làm con sang xem hai bé mèo thôi. Gần đây anh ấy bận hơn con, lúc anh ấy về thì con cũng đã ngủ rồi.”
Tưởng Nam Thư thành thật trả lời: “Mấy hôm trước con đến thăm Gia Gia, gặp phải Trần Thanh Việt và mẹ cậu ta. Mẹ cậu ta…có phải là bệnh nhân của mẹ không?”
Tưởng Nam Thư không nhịn được mà khẽ run: “Chà Bông lúc đó bị nặng lắm sao?”
Tống Dã vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại của Tưởng Nam Thư, cúi đầu nhìn cô: “Mấy hôm trước anh hơi mất kiểm soát cảm xúc, không muốn để em nhận ra mà khó chịu theo, lại càng không muốn trút cảm xúc đó lên em.” Anh dừng lại một chút, giọng điềm tĩnh và thẳng thắn. “Anh cũng sợ nếu mình làm trong tình trạng đó sẽ khiến em không thoải mái.”
Chương 51
“Hôm đó là ngày chốt phiên bản, chắc chị không đi được rồi.” Tưởng Nam Thư mỉm cười. Dù có thời gian, cô cũng không đi, bởi với quan hệ giữa Phương Húc và Trần Thanh Việt, rất có thể Trần Thanh Việt cũng sẽ đến.
Giang D·ụ·c nửa tin nửa ngờ, nhìn cô vài giây, rồi nói với giọng điệu nghiêm túc: “Chuyển đến ở chung cũng không sao, mẹ không bảo là con không được ở chung với bạn trai, nhưng…nhớ chú ý biện pháp an toàn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mẹ ăn cơm xong thì qua đây, mang hành lý đến cho con, tiện gói ít há cảo để đông lạnh.”
Anh đứng ở đó, bị hỏi xin số WeChat đến hơn chục lần. Thật sự quá nổi bật, nên chỉ đứng một lát rồi rời đi.
“Con về nhà rồi? Còn đang trong thang máy sao?”
Giang D·ụ·c nhìn anh: “Con là Tống Dã, đúng không?”
Lời nói của anh quá thẳng thắn, khiến mặt Tưởng Nam Thư ửng đỏ. Ban đầu cô định nói rằng cô không nghĩ vậy nhưng khi nhớ lại cảm giác từ tay mình và hình ảnh ban nãy, cô không dám lên tiếng. Tay cô được mọi người khen rất đẹp ngón tay thon dài rất thích hợp để chơi piano. Nhưng dù như vậy, cuối cùng cô cũng không thể bao trọn thứ nóng bỏng kia của anh, vẫn phải để anh nắm lấy tay cô cùng giải quyết.
Giang D·ụ·c nhìn cô, như muốn nói gì đó nhưng không gặng hỏi thêm.
Chu Giai Lạc thở dài: “Em đính hôn.”
Chu Giai Lạc nói: “Nếu hôm đó kết thúc sớm, chị ghé qua ăn bữa cơm chung vui là được.”
Tưởng Nam Thư thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì không sao, con chỉ sợ chuyện đó khiến mẹ không vui.”
“Em đang khen anh à?” Tống Dã khẽ bật cười.
Thấy vẻ mặt đầy tò mò của cô, Tống Dã khẽ thở dài: “Chiều hôm đó anh đến khoa của em đứng đợi một lúc nhưng không thấy em.”
Căn phòng trở nên yên tĩnh, hơi thở hai người dần bình ổn. Tưởng Nam Thư vươn tay định ôm anh nhưng giữa chừng lại bị anh nắm lấy, người đàn ông với hơi thở gấp gáp, đặt tay cô sang một bên, lật chăn đứng dậy, “Để anh đi tắm.”
“Không phải nói là tháng 4 hoặc 5 sao?” Tưởng Nam Thư vô thức nhìn xuống bụng cô: “Gấp gáp vậy à?”
Thật ra mấy đêm nay cô đều ngủ ở nhà mình, chủ yếu là để tránh chuyện mất kiểm soát như lần trước.
Tưởng Nam Thư gật đầu: “Vâng.”
Tưởng Nam Thư đáp: “Con về rồi ạ.”
Tưởng Nam Thư nhất thời không biết nói gì, cảm thấy hơi buồn cười: “Đúng là gấp thật. Anh ta không cưới luôn à?”
Tưởng Nam Thư không kìm được mà thấy đau lòng, ngẩng đầu lên hôn anh. Giây tiếp theo, cô đã bị anh chiếm thế thượng phong, nụ hôn khiến cô gần như không thể thở nổi. Trong không gian tối mờ, hơi thở gấp gáp của hai người hòa quyện vào nhau. Cô vừa tắm xong, bộ đồ ngủ bằng lông mềm mại và rộng rãi, bên trong lại chẳng mặc gì. Tay người đàn ông dễ dàng luồn vào, nhẹ nhàng nắm lấy n.ơi m.ềm mại trắng ngần. Anh vừa kiềm chế vừa gấp gáp, từ nụ hôn dời lên mang tai, rồi lưu luyến lại nơi cổ cô, hơi thở dần dần di chuyển xuống dưới.
“Ra ngoài rồi nói.” Chu Giai Lạc kéo cô ra hành lang, nhìn quanh thấy không có ai, mới nhăn mặt nói: “Nam Thư, nhóm trưởng à, ngày 20 đó…em phải xin nghỉ nửa ngày.”
Đúng lúc này, Tống Dã bước ra khỏi văn phòng, ánh mắt khẽ lướt qua phía họ.
“Ồ…”
Tưởng Nam Thư chớp mắt: “À, chị nói sau này…”
“Con ăn rồi, cơm hộp ở công ty.” Tưởng Nam Thư đổi giày bước vào nhà, đảo mắt một vòng nhưng không thấy Lục Minh Khôn đâu: “Chú Lục đâu rồi ạ?”
Giang D·ụ·c ngẩn người: “Nhà bên cạnh?”
Giang D·ụ·c là trưởng khoa phụ sản, khoa này thuộc top đầu trong thành phố, vì thế bà không lạ gì khi Chu Tĩnh Kha đến bệnh viện này. Chu Tĩnh Kha bị ung thư cổ t* c*ng giai đoạn trung và sắp sang giai đoạn cuối. Trong một cuộc hội chẩn, Giang D·ụ·c đã lấy lý do “xung đột cá nhân” để từ chối làm bác sĩ điều trị chính cho bà ta.
“Phương Húc thân với anh ta, chắc chắn sẽ mời anh ta dự lễ đính hôn. Chị với anh ta…” Tưởng Nam Thư mỉm cười xin lỗi, “Chị không muốn gặp anh ta trong ngày đó. Khi nào em cưới, chị sẽ dẫn bạn trai đến chung vui.”
…
Hôm sau là cuối tuần nên Giang D·ụ·c cũng không vội về. Sau khi gói sủi cảo xong, lúc Tưởng Nam Thư đi tắm, bà còn giúp cô dọn dẹp nhà cửa. Gần 10 giờ, bà mới cầm chìa khóa xe lên.
Cô nhịn không được lại hỏi: “Sao đột nhiên lại đến tìm em?”
Chu Giai Lạc bắt được trọng điểm: “Chị có bạn trai rồi sao?”
Vài ngày sau, vào thứ hai, nhóm dự án tổ chức một cuộc họp lớn, quyết định thời gian chốt phiên bản cuối cùng trong đợt thử nghiệm quy mô lớn vào ngày 20 tháng 3. Những ngày tiếp theo, cả nhóm dự án sẽ bận rộn không ngừng nghỉ.
–
Buổi tối, cô vẫn về nhà sớm hơn Tống Dã. Khoảng tám giờ, cô đã về đến nhà. Cô ghé sang căn hộ bên cạnh xem Chà Bông và Tiểu Bối trước, vừa ôm Chà Bông lên thì Giang D·ụ·c gọi đến.
“Hôm nay anh về sớm.” Tống Dã bước ra khỏi thang máy, ánh mắt chuyển từ Tưởng Nam Thư sang Giang D·ụ·c, bình tĩnh và lễ phép chào hỏi: “Con chào dì.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.