Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy
Mạch Ngôn Xuyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65
Lý Ý hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm giác muốn bỏ đi, bực bội thở dài. Trình Gia Gia đưa điện thoại tới trước mặt cậu, cố gắng làm như không có gì: “Chọn đi.”
Trình Gia Gia: “Cậu nợ tôi một lần, tối nay trả nợ đi.”
Cô không hiểu cậu đang sợ điều gì.
Lý Ý không thèm nhận điện thoại, cũng chẳng trả lời xem muốn gì, chỉ nhìn cô một cái với vẻ mặt không cảm xúc, sau đó xoay người bỏ đi.
“Ảnh hồi cấp ba khác chứ, cũng nhiều năm trôi qua rồi.”
Mỗi lần đều suýt không nhịn được muốn đi qua bắt chuyện.
Tưởng Nam Thư cảm thấy lời này là một sự xúc phạm với mẹ mình. Cô cau mày: “Chuyện cũ đã qua rồi. Mẹ tôi bây giờ không hận bất kỳ ai, bà ấy sống rất tốt. Việc tham gia phẫu thuật và cứu bệnh nhân là công việc của bà ấy.”
Tống Dã chưa từng nói, chỉ sợ Diệp Thiến và Tống Kính Nguyên nổi hứng đến thăm bất ngờ, làm Tưởng Nam Thư sợ. Anh liếc lạnh Lý Ý một cái, trách cậu ta lắm lời.
“Nếu muốn thì tự chị xem đi.”
Tưởng Nam Thư nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, suy nghĩ một lúc, sờ lên yết hầu của anh, hừ một tiếng: “Đang nghĩ, sao anh giỏi nhẫn nhịn vậy, từng cai nghiện chưa?”
Tống Dã không còn cách nào, đành thay Lý Ý uống vài chén với bố mình.
Lý Ý hưng phấn chưa được bao lâu, lại trở về thực tại, lo lắng nói: “Nhưng nguồn đầu tư còn chưa có, bây giờ ăn mừng liệu có sớm quá không?”
Họ đến vào buổi chiều, ký xong hợp đồng cũng đã xế chiều. Khi xuống lầu, Lý Ý hưng phấn nói muốn ăn mừng.
Sau đó, anh trở về Giang Thành, tiếp nhận dự án của Lý Ý.
Cô làm như không nghe thấy, bước nhanh rời đi.
Hôm nay hầu như ở ngoài cả ngày, tối lại có tiệc, vừa rồi trong phòng tắm lại vận động một lần, Tưởng Nam Thư thực ra rất mệt, nhưng bây giờ dây thần kinh cô lại hưng phấn, có rất nhiều chuyện muốn nói.
Lý Ý đút hai tay vào túi áo hoodie, đội mũ, vẻ mặt lạnh lùng quay đi. Bị cô lừa khiến tâm trạng cậu không vui, lạnh giọng đáp: “Không xem.”
Diệp Thiến không biết Tưởng Nam Thư sống ở đối diện nhà Tống Dã, hơi sững lại, quay sang nhìn anh: “Hai đứa ở đối diện nhà nhau à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Dã cúi đầu nhắn tin cho Tưởng Nam Thư, báo với cô hợp đồng đã ký xong, không ngẩng đầu: “Được.”
Tưởng Nam Thư suy nghĩ một lúc, nói: “Để con đi cùng chú.”
“Con… vào trong nói chuyện với chú đây.” Lý Ý nhanh chóng chuồn vào bếp.
Lý Ý: [Đợi bao lâu?]
Trình Gia Gia: [Mai tớ rảnh, sẽ đi cùng cậu.]
“Trời ơi, sao anh lại ngồi dậy rồi!” Y tá đột ngột lên tiếng.
Việc chọn địa điểm văn phòng không phải là chuyện dễ dàng. Dự án của họ đang chạy tiến độ, tốt nhất là tìm được một nơi có sẵn mọi thứ để đỡ tốn thời gian sửa sang. Nhưng để thỏa mãn các yêu cầu về diện tích, trang trí và vị trí thì số lượng lựa chọn lại rất ít. Những ngày qua, bên môi giới đã tìm được một vài nơi và hẹn cô ngày mai đi xem.
“À… chắc là vậy.” Cô hơi lơ mơ. “Hình như có.”
Diệp Thiến không tha cho Tống Dã, lại hỏi: “Là bạn học cấp ba của con phải không?”
“Em vẫn còn muốn hỏi gì à?”
Tưởng Nam Thư thực sự không muốn nói thêm. Cô quay người đi, nghe thấy anh ta thì thầm một câu: “Xin lỗi…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến đây, dự án này cuối cùng cũng thuộc về họ.
Nhà anh cách đây không xa, đi hơn nửa tiếng là đến. Diệp Thiến thấy hai người bước vào cửa, vui vẻ được hai giây, sau đó lại trở về dáng vẻ bình thường: “Chỉ có hai đứa thôi à?”
Trình Gia Gia đứng dưới ánh đèn đường, đôi mắt hồ ly mang theo nét lém lỉnh. Khi cười, trông cô có chút quyến rũ.
Cô cúi đầu, hôn lên môi anh một cái, nhìn vào mắt anh: “Tống Dã, em thực sự yêu anh rất nhiều.”
“Chuyện này đảm bảo thật ạ, chị dâu ở ngay đối diện nhà anh ấy, không chừng hai người đã dọn về ở chung rồi ấy chứ.” Lý Ý gặm một miếng sườn, cười với Diệp Thiến: “Dì ơi, dì khỏi cần phải lo lắng nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Dã ở khách sạn đó hai tuần, mỗi buổi chiều đều đến quán cà phê chờ. Cô đã vào quán cà phê đó năm lần, tần suất cũng khá cao. Anh ngồi ở quầy bar hoặc góc khuất quan sát cô vừa ăn vừa chơi game.
Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn được.
Tối nay, để kéo được cậu ra ngoài, Trình Gia Gia đã bịa chuyện rằng mình phải đi xã giao, uống say rồi và cần cậu đến đón.
Lúc này, Tưởng Nam Thư đang cúi đầu nhắn tin cho Trình Gia Gia, hỏi ngày mai có thời gian không để cùng đi ăn và mua sắm.
Chuyện làm hàng xóm, đồng nghiệp, đều là những niềm vui bất ngờ.
Trần Thanh Việt chỉ liếc nhìn một cái, rồi quay đầu lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào Tưởng Nam Thư. Anh ta nhếch môi, tự cười giễu: “Có phải thật chớ trêu không? Mẹ em đã tham gia vào ca phẫu thuật cứu người mà bà ấy ghét nhất.”
Khi hai bóng người đổ chồng lên nhau, cô quay lại giả vờ ngạc nhiên: “Không phải nói không xem sao? Cậu đi theo tôi làm gì thế?”
Người đang phẫu thuật và được cấp cứu bên trong là mẹ của anh ta.
Trình Gia Gia mặt dày đáp: [Không giải thích được, vừa bị phát hiện đã chia tay thì tệ lắm. Họ sẽ nghĩ tôi không nghiêm túc trong chuyện tình cảm, cậu phải đợi thôi.]
“Không mệt sao?” Anh xoa tóc dài của cô, hạ giọng hỏi.
“Không có!” Lý Ý vội vàng phủ nhận: “Không có yêu đương gì cả.”
Tống Dã nhìn cô vài giây, đột nhiên lật người áp lên cô. Ban đầu anh không định tiếp tục làm cô mệt, nhưng bây giờ thực sự không nhịn được nữa. Anh cúi đầu hôn cô: “Ngày mai phải bay sớm, em không nên tỏ tình lúc này.”
“Cứu sống được rồi chứ?” Tưởng Nam Thư khẽ hỏi.
Lý Ý gật đầu: “Chị dâu hôm nay không rảnh à?”
–
Trình Gia Gia không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, chỉ mới trải qua hai mối tình, trong đó có một mối kéo dài gần bảy năm. Nhắn tin thì Lý Ý có trả lời nhưng khi cô hẹn gặp thì lại không chịu ra ngoài.
Gương mặt Lý Ý trông rất khó chịu: “Đã đến đây rồi thì xem thôi.”
Tống Dã đi rửa tay, trở lại bàn ăn rồi ngồi xuống. Tống Kính Nguyên mở một chai rượu, Lý Ý hứa sẽ uống cùng, nhưng vừa lúc đó điện thoại trong túi cậu ta rung lên. Lý Ý lấy ra xem, sắc mặt hơi khó xử, trả lời vài tin nhắn, rồi áy náy nói: “Chú, lát nữa con còn có việc phải lái xe, hôm nay con không uống được rồi, lần sau con sẽ uống bù.”
Hôm trở về từ Bắc Thành, Trình Gia Gia đã hẹn cô nhưng lúc đó cô đang đi cùng Tống Dã xem nhà cùng với môi giới bất động sản nên không sắp xếp được.
Tống Dã đang rất bận, tạm thời không lo được chuyện này.
“Không khác, cô ấy không thay đổi gì cả.”
Diệp Thiến không hài lòng, trừng mắt nhìn anh: “Mẹ xem ảnh con dâu mình thì làm sao? Không cho mẹ xem thì ngày mai mẹ tự đến xem.”
Buổi tối, anh cùng Lý Ý về nhà ăn cơm.
Cô không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ nhìn anh ta vài giây rồi dời ánh mắt đi, bình tĩnh nói với Lục Minh Khôn đang ngồi bên cạnh: “Chú Lục, con xuống dưới đợi hai người nhé.”
Y tá nói: “Quá trình cứu chữa rất nguy hiểm, máu dự trữ không đủ, con trai bệnh nhân đã hiến khá nhiều máu, giờ còn đang nằm nghỉ ở phòng bên cạnh.”
Chương 65
Tưởng Nam Thư không ngờ lại gặp lại Trần Thanh Việt nhanh như vậy. So với lần gặp trước, anh ta gầy hơn nhiều, trông có vẻ mệt mỏi, lúc này đang ngơ ngác nhìn cô.
Diệp Thiến nói tiếp: “Cho mẹ xem ảnh.”
“Người thân trực hệ không phải không được hiến máu sao?”
Tưởng Nam Thư đưa tay ôm lấy eo anh, hai người ở quá gần nhau khiến anh hơi khó thao tác, nhưng anh vẫn cứ để cô ôm như vậy.
“Mẹ đừng đến bất ngờ, sẽ làm cô ấy sợ đấy.” Tống Dã gửi cho bà mấy tấm ảnh của Tưởng Nam Thư, trong đó có một tấm chụp cô đang chơi đàn piano tại trung tâm thương mại Bắc Thành vài ngày trước.
Diệp Thiến rất giỏi khiêu khích con trai.
“Bận hay là không muốn tới?” Diệp Thiến vừa bày bát đũa vừa nói, “Con chắc chắn là đã cưa đổ được người ta chưa?”
Lục Minh Khôn nhìn Trần Thanh Việt một chút, đưa chìa khóa xe cho cô, mỉm cười: “Con đợi ở xe đi.”
“…”
Cô xoay người chống lên ngực anh, từng lọn tóc dài trượt xuống rơi trên cổ anh, tuy có chút ngứa, nhưng anh lại rất thích cảm giác ngứa này, đôi mắt hơi nheo lại.
Tống Kính Nguyên không vui, quay sang con trai: “Con uống với bố hai chén, tối nay ở nhà được không?”
Bên kia, Tưởng Nam Thư ăn cơm cùng hai bố con nhà họ Lục. Ăn xong vẫn chưa thấy Giang D·ụ·c về, Lục Minh Khôn nhìn đồng hồ thấy đã chín giờ, cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài: “Chú đến bệnh viện xem, tiện đón mẹ con luôn.”
Tối hôm đó, họ quấn quýt đến rất muộn. Mãi đến ba giờ sáng, Tống Dã mới buông tha cho Tưởng Nam Thư, đợi cô ngủ say, anh đổi vé máy bay sang buổi chiều.
Hồi đó Tống Dã đang đi xem văn phòng, anh cùng nhân viên môi giới chạy qua chạy lại mấy nơi. Khi người của công ty nhân sự gọi cho Tưởng Nam Thư, anh đang đứng ở bên cạnh. Tưởng Nam Thư lấy lý do mình nghỉ việc nên sau này không ở lại Thâm Thành, cô đã từ chối người kia, điều này nằm ngoài dự đoán của anh.
Dạo gần đây, Lý Ý tỏ ra khá hờ hững với cô nhưng mỗi lần cô nhắn tin, cậu đều trả lời, thậm chí đôi khi còn trả lời ngay lập tức.
Lần trước Lý Ý qua đêm ở nhà Trình Gia Gia bị bố mẹ cô bắt gặp, hai người họ tra hỏi hơn một tiếng đồng hồ, suýt nữa thì kéo cậu ngồi ăn cơm cùng.
Trần Thanh Việt nhìn cô, cười khổ: “Anh còn tưởng em chẳng muốn trả lời anh một câu nào.”
Vào thang máy, cô mới nhìn thấy tin nhắn của Trình Gia Gia.
“…”
Tống Dã ngừng một lúc, trả lời: [Được.]
Một bác sĩ và y tá bước ra, nói với cặp vợ chồng già và vài người thân đang đứng đợi trước cửa: “Ca phẫu thuật đã xong, cần đưa vào phòng ICU để theo dõi vài ngày.”
Chế nhạo anh sao?
Tống Dã sấy xong tóc cho cô, nghiêng người rút phích cắm ra, còn cô như một chiếc móc treo trên người anh, cũng nghiêng người theo. Anh không nhịn được bật cười, đặt máy sấy lên tủ đầu giường, rồi bế cô lên đổi vị trí, để cô ngồi trên đùi anh.
Lý Ý: “…”
Tưởng Nam Thư: [Với Lý Ý à?]
Tưởng Nam Thư nhận lấy trách nhiệm, chọn lọc qua một lượt với môi giới trước, sau đó mới để Tống Dã xem lại. Nhưng cô cũng không muốn đi xem một mình, nên muốn rủ Trình Gia Gia cùng đi.
“Mẹ gặp rồi mà.”
“Tôi mua vé rồi, đừng để phí.” Trình Gia Gia chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ.
Tống Dã cười trong mắt: “Khi bộ phận nhân sự liên hệ với em, chính em đã nói mà, quên rồi à?”
Tưởng Nam Thư không nói gì thêm, nhận chìa khóa, quay người định rời đi.
Trình Gia Gia không chút ngượng ngùng, cười tươi như không có gì: “Bây giờ mua thì cũng vậy thôi mà.”
Lý Ý cười: “Chứ còn ai nữa ạ?”
Giang D·ụ·c là bác sĩ.
Tháng tư, các bộ phim hot không có nhiều, lựa chọn cũng khá hạn chế.
“Nhìn mặt anh trắng bệch thế kia, đứng còn không vững, mau nằm xuống nghỉ thêm đi!”
Đã lâu rồi anh không về nhà. Diệp Thiến từng nhắn tin vài lần hỏi khi nào anh đưa bạn gái về ra mắt. Anh lo Tưởng Nam Thư sẽ cảm thấy áp lực nên vẫn chưa nhắc đến chuyện này.
“Ăn mừng vì đã ký được hợp đồng.” Tống Dã quay đầu nhìn cậu ta. “Chuyện đầu tư hiện giờ không thể vội, cậu cũng không cần quá lo lắng.”
Trình Gia Gia lấy điện thoại ra, mở ứng dụng đặt vé, quay đầu hỏi cậu: “Cậu muốn xem gì?”
Tưởng Nam Thư theo phản xạ quay lại, dừng bước.
Tưởng Nam Thư quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt gầy gò, trắng nhợt của Trần Thanh Việt. Cô ngẩn người vài giây mới phản ứng kịp. Hóa ra người y tá vừa nói là con trai của bệnh nhân bị mất nhiều máu, anh ta chính là Trần Thanh Việt.
Lục Minh Khôn quen thuộc với bệnh viện hơn Tưởng Nam Thư nhiều. Sau khi hỏi y tá trực ban, ông mới biết hôm nay vốn Giang D·ụ·c không tham gia ca phẫu thuật này nhưng do bệnh nhân bị xuất huyết nghiêm trọng trong lúc phẫu thuật, bà mới tham gia cứu chữa.
Cậu đứng sững vài giây, sau đó quay đầu nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh, cao ráo của cô gái, đôi giày cao gót của cô phát ra tiếng “cộp cộp cộp” rất dứt khoát.
Trần Thanh Việt cuối cùng không nhịn được, gạt tay y tá ra, bước chân loạng choạng đuổi theo cô.
Trái tim Tưởng Nam Thư đập nhanh hơn, ngước mắt nhìn thẳng vào anh. Cảm động, đồng thời cũng thầm than trong lòng, đôi khi Tống Dã cũng khá biết cách nói những lời ngọt ngào.
Ban đầu, Lý Ý không đồng ý.
Anh nhìn Diệp Thiến, có chút bất đắc dĩ: “Chắc chắn, con lừa mẹ làm gì?”
“Nam Thư!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Dã: “Về nhà mẹ cô ấy rồi.”
Tống Dã đổi giày, giọng điềm đạm: “Hôm nay cô ấy bận rồi ạ.”
Trình Gia Gia: “…”
Thư: [Mẹ em hôm nay có ca phẫu thuật, có lẽ sẽ không về sớm được. Tối nay em ở lại đây.]
Y tá cẩn thận nói: “Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, nhưng chắc cũng sắp rồi.”
Trình Gia Gia: [Tớ đang chuẩn bị đi xem phim.]
Tưởng Nam Thư cúi đầu nhìn anh, sau đó hỏi: “Sao anh biết được chuyện em nghỉ việc?”
Lý Ý đành tới nơi cô gửi định vị, khi đến nơi, cậu phát hiện cô chẳng hề uống chút rượu nào. Trông thấy cậu tới, cô cười đắc ý: “Xem phim không?”
“…Không phải chị nói là đã mua vé rồi à?”
Tưởng Nam Thư: [Hai người tiến triển đến đâu rồi? Lần trước không phải cậu ấy không chịu à? Sao giờ lại đồng ý đi xem phim cùng cậu?]
Lúc ấy cô chuẩn bị nghỉ việc, có nhận được không ít cuộc gọi từ các công ty nhân sự, nhưng bây giờ cô không còn nhớ rõ nội dung cụ thể của cuộc trò chuyện.
Trình Gia Gia nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cậu, thở dài giả vờ tiếc nuối: “Được thôi, vậy tôi tự đi, cậu về đi.” Nói xong, cô xoay người, đi thẳng về phía trung tâm thương mại trước mặt.
“Được ưu tiên dùng máu.”
“Chị dâu của con chứ ai.” Diệp Thiến đáp.
Lý Ý không chịu nổi nên tìm cớ chuồn đi, rồi nhắn tin cho Trình Gia Gia, bảo cô mau giải thích với bố mẹ mình.
Trình Gia Gia không trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi ngược lại: [Gấp cái gì chứ?]
Một tuần sau khi trở về Giang Thành, Tống Dã cùng Lý Ý đến công ty Cực Phàm, ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.
Sau đó cô trò chuyện thêm vài câu với y tá.
Tống Dã: “…”
“Anh chỉ cai thuốc lá, và cả em.” Tống Dã cúi mắt nhìn cô. “Nhưng cái sau còn chưa bắt đầu đã thất bại rồi.”
Bước vào rạp chiếu phim, Lý Ý hỏi: “Xem phim gì đây?”
Trình Gia Gia: [Chính xác.]
Diệp Thiến cúi đầu xem ảnh, hài lòng nói: “Thật sự không thay đổi mấy, còn xinh đẹp hơn nữa.” Bà cầm điện thoại vào bếp, chia sẻ với chồng.
Vốn dĩ Diệp Thiến và Tống Kính Nguyên đã chuẩn bị cơm xong, nhưng hai người báo muộn nên đồ ăn không đủ, Tống Kính Nguyên lại vào bếp làm thêm hai món.
Trình Gia Gia đi được một đoạn, ánh mắt vẫn quan sát bóng đổ trên mặt đường. Cô thấy bóng dáng cao lớn, đầu đội mũ hoodie của cậu từ từ tiến lại gần, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tống Dã tắt hết đèn lớn, chỉ để lại một chiếc đèn bàn, ôm cô nằm xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ phòng tắm bước ra, Tưởng Nam Thư mặc áo choàng tắm ngồi ở mép giường, tóc vẫn còn ướt, khuôn mặt còn hơi đỏ ửng. Tống Dã cầm máy sấy tóc đi tới bên giường, giúp cô sấy tóc.
“À… chỉ là chút việc thôi ạ.” Lý Ý không nói rõ.
Đúng lúc đó, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
“Việc gì thế?” Tống Kính Nguyên quan tâm hỏi.
Tưởng Nam Thư hơi ngẩn ngơ, nói: “Hy vọng mọi thứ thuận lợi.”
Đáng ghét c·h·ế·t đi được.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh tạm thời ở phòng bên cạnh, khuôn mặt trắng bệch, đột nhiên nghe thấy giọng cô, tưởng mình đang mơ. Anh ta ngẩn người vài giây, sau đó cố gắng gượng dậy.
Diệp Thiến thấy thái độ của cậu như vậy, biết ngay là có vấn đề, nhưng cũng không vạch trần, chỉ quay sang nhìn Tống Kính Nguyên: “Ông uống ít thôi, đừng mỗi lần thấy Lý Ý là kéo thằng bé uống cùng.”
Trước kia Tưởng Nam Thư thuê nhà ở một khu không phải là quá tốt, nhưng quản lý chung cư lại ổn, giá cả cũng tương đối rẻ, nên cô chọn thuê ở đó. Ở góc chếch đường đối diện chung cư có một khách sạn, môi trường và cơ sở vật chất của khách sạn ấy không quá tốt, tầng một là một quán cà phê, hương vị cũng bình thường nhưng đồ ăn nhanh lại khá ngon, cô thường đến đó giải quyết bữa tối.
Tống Dã “Vâng” một tiếng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.