Lạn Kha Truyền Thuyết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Thương nghị
Sau một hồi, ông gật đầu, ánh mắt vẫn còn vẻ nghi ngờ nhưng cũng chứa đựng sự đồng thuận. “Rõ ràng! Nếu như vậy, chúng ta cần phải thảo luận chi tiết hơn về cách thức hợp tác và làm thế nào để bảo đảm rằng mọi thứ diễn ra đúng theo kế hoạch và không bị lệch hướng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bước vào phòng khách rộng lớn với trần nhà cao và nội thất cổ điển, Phạm Nhật Cường ngay lập tức bị cuốn hút bởi không gian tĩnh lặng, trang nhã nhưng mang đậm tính toán. Mọi thứ ở đây đều được sắp xếp cẩn thận, từng bức tranh, từng món đồ trang trí đều toát lên vẻ sang trọng nhưng cũng đầy ý nghĩa ngầm. Ông không thể không tự hỏi, liệu nơi này có phản ánh phần nào về con người Hoàng Khải – bí ẩn, tinh tế và đầy mưu lược?
Hoàng Khải ngả người về phía sau, nụ cười nhẹ vẫn chưa rời khỏi môi. "Tôi rất vui vì anh hài lòng. Nhưng tôi cũng hiểu rằng một phát minh đột phá như vậy luôn tạo ra những hoài nghi. Anh muốn biết điều gì?"
Chương 10: Thương nghị
"Rất hân hạnh được gặp lại anh." Phạm Nhật Cường gật đầu nhẹ, đôi mắt không rời khỏi Hoàng Khải. Ông bước tới, chìa tay ra. Hai người bắt tay nhau, cái bắt tay vừa đủ chặt để thể hiện sự tôn trọng, nhưng cũng mang theo một chút thăm dò ngầm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phạm Nhật Cường hít một hơi, giọng ông trở nên nghiêm nghị hơn. "Tôi cần biết rõ hơn về nguồn gốc của thiết bị này. Vật liệu cấu tạo nên nó hoàn toàn khác lạ với bất kỳ thứ gì mà chúng tôi từng thấy. Và cả nguyên lý hoạt động cũng vượt ngoài mọi lý thuyết hiện đại."
Phạm Nhật Cường nhìn sâu vào mắt Hoàng Khải, cố gắng tìm kiếm sự thật trong lời nói của anh ta. "Anh biết tôi không dễ bị thuyết phục bởi những lời nói mơ hồ. Tôi cần biết cụ thể hơn. Để Vincorp hợp tác, tôi phải đảm bảo rằng chúng tôi có thể sử dụng lâu dài công nghệ này và được phát triển nó trong tương lai"
Phạm Nhật Cường im lặng, đôi tay nắm chặt ghế. Cuộc đối thoại này không còn chỉ là về một hợp đồng hợp tác, mà còn là cuộc chiến tâm lý giữa hai người đàn ông có tham vọng khác nhau. Ông cảm nhận rõ ràng rằng Hoàng Khải không phải một đối thủ dễ đối phó, và ông cần phải cẩn thận trong từng bước đi.
"Thiết bị của anh thật sự ấn tượng," Phạm Nhật Cường mở lời, mắt hướng thẳng vào Hoàng Khải. "Kết quả thử nghiệm cho thấy nó vượt xa mọi mong đợi, nhưng càng là như thế tôi vẫn còn nhiều điều mong được giải đáp." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chào mừng anh đến đây, Phạm Nhật Cường." Hoàng Khải mỉm cười, tiến lại gần. Giọng nói của anh khá ấm áp, nhưng trong mắt Phạm Nhật Cường lại có chút gì đó khó nắm bắt, như một làn gió nhẹ nhưng ẩn chứa nhiều toan tính.
Chiếc cổng sắt lớn từ từ mở ra, đón chiếc xe tiến vào trong khuôn viên rộng lớn. Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn đường rọi qua tán lá, tạo nên một không khí vừa bí ẩn vừa trang nghiêm. Phạm Nhật Cường hít một hơi sâu, rồi bước xuống xe, ánh mắt quét qua khung cảnh xung quanh như để quan sát từng chi tiết nhỏ. Ông cảm nhận rõ sự đặc biệt của nơi này, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
Hoàng Khải mỉm cười, vẻ điềm tĩnh chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt anh, có lẽ cần đưa ra một lí do nào đó có tính trấn an hơn. “Nói thật anh đừng buồn. Tôi muốn hợp tác, kỳ thực cũng là cần đối tác thích hợp. Tôi cần đảm bảo lợi ích tối đa nên có! Và so với các tập đoàn hùng mạnh khác, các anh dễ nói chuyện hơn nhiều! Phải không? Uhm… ngoài ra, dù lấy lợi ích làm đầu nhưng là một người Việt, tôi nên ủng hộ người Việt phát triển, tôi muốn sử dụng công nghệ này để giúp nước ta có tên trên bản đồ công nghệ thế giới. Các anh không phải tốt nhất nhưng là sự lựa chọn phù hợp nhất. Tất nhiên, nếu anh không có cùng suy nghĩ như vậy, chúng ta có thể dừng cuộc nói chuyện ở đây.”
Phạm Nhật Cường ngồi trong xe, ánh mắt hướng về phía những tòa nhà cao tầng đang lướt qua cửa sổ. Đêm nay, trời trong, nhưng lòng ông lại có nhiều tính toán. Cuộc gặp với người thanh niên có tên Hoàng Khải khiến ông vừa mong đợi, vừa lo lắng. Đây không chỉ là một buổi trao đổi thông thường giữa đối tác, mà còn là một bước ngoặt lớn, quyết định tương lai của cả tập đoàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàng Khải mỉm cười với sự tự tin, “Chắc chắn rồi. Hãy cùng nhau biến tầm nhìn này thành hiện thực.”
Ánh mắt Hoàng Khải trở nên sắc bén hơn, nhưng không mất đi vẻ điềm tĩnh. "Anh Cường, tôi không chỉ mang đến một thiết bị. Tôi mang đến cả tương lai. Nhưng tương lai đó không dễ dàng nắm bắt. Anh phải sẵn sàng đối mặt với những thách thức mới, những thứ mà Vincorp chưa bao giờ gặp phải."
"Chúng ta hãy ngồi xuống đi." Hoàng Khải chỉ tay về phía bộ bàn ghế gần cửa sổ, nơi ánh đèn vàng ấm áp từ đèn chùm rọi xuống. Anh ngồi xuống ghế, đôi mắt không rời Phạm Nhật Cường, như muốn đọc từng suy nghĩ trong đầu ông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phạm Nhật Cường lắng nghe, ánh mắt không rời khỏi Hoàng Khải, cố gắng nắm bắt được những động cơ thật sự của đối phương.
Hoàng Khải đã tự mình chọn địa điểm này thay vì để trợ lý của Phạm Nhật Cường sắp xếp. Sự kỳ lạ của nó không làm Phạm Nhật Cường bất ngờ, nhưng chắc chắn làm ông cẩn trọng hơn, đối phương là muốn làm chủ địa bàn của mình.
Tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng từ xa, và chỉ sau vài giây, Hoàng Khải xuất hiện. Anh mặc một bộ áo dài cổ phong màu trắng nhạt, dáng người cao gầy, nhưng bước đi vững vàng, tự tin. Trông anh trẻ trung nhưng ánh mắt sắc bén và sâu thẳm. Có gì đó ở anh khiến Phạm Nhật Cường phải giữ mình trong thế đề phòng.
Phạm Nhật Cường nghe thấy rõ lời cam kết, nhưng ông vẫn còn nhiều điều chưa thể yên tâm. Tuy nhiên, trong thâm tâm, ông hiểu rõ rằng cơ hội này, dù chứa đầy rủi ro, có thể là cơ hội tuyệt đối không thẻ bỏ qua.
Phạm Nhật Cường nhướng mày, lòng càng thêm nghi ngờ. "Anh nói gì vậy? Nguồn gốc từ một nơi khác? Anh đang ám chỉ điều gì?"
Chiếc xe lướt qua những con đường tấp nập của thành phố, rồi rẽ vào một con đường nhỏ ít người qua lại. Địa điểm cuộc gặp không phải là những khách sạn xa hoa hay nhà hàng sang trọng mà ông quen thuộc, mà là một căn biệt thự cổ kính, ẩn mình sau những hàng cây xanh rậm rạp, cách xa trung tâm ồn ào.
Hoàng Khải gật đầu, giọng anh trở nên trầm tĩnh hơn. "Tôi hiểu sự lo lắng của anh. Nhưng hãy tin tôi, Phạm Nhật Cường. Điều mà tôi mang đến không chỉ là một phát minh. Đó là một cơ hội. Và nếu chúng ta hợp tác, tôi sẽ giúp anh làm chủ nó, tuyệt đối sẽ không dùng nó để làm quân cờ đàm phán bất kỳ thứ gì từ anh."
Không khí giữa hai người căng thẳng, nhưng không ai tỏ ra vội vàng. Hoàng Khải rót trà, từng động tác chậm rãi và cẩn thận, như thể anh đang chủ động điều khiển nhịp điệu của cuộc gặp. Phạm Nhật Cường im lặng quan sát, trong lòng đã chuẩn bị sẵn những câu hỏi cần thiết để làm rõ mọi điều còn lấn cấn.
Hoàng Khải cười khẽ, đôi mắt ánh lên vẻ bí hiểm. "Anh Cường, tôi không thể nói hết mọi điều ngay lúc này. Bí mật chẳng phải là cơ sở để chúng ta ngồi đây bàn chuyện hợp tác hay sao? Nhưng anh chỉ cần hiểu rằng, thiết bị này không chỉ là một công cụ. Nó có ý nghĩa rất lớn với sự phát triển của quốc gia và của cả loài người"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.