Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Viên đá bí ẩn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Viên đá bí ẩn


“45 tỷ lần thứ nhất!”

Cuộc đấu giá kết thúc với sự cạnh tranh kịch liệt, chiếc lư hương cuối cùng thuộc về một nhà sưu tầm tới từ Sài Gòn với mức giá 7 tỷ 500 triệu đồng, cao hơn khá nhiều mong đợi của trung tâm đấu giá.

“Được, được! Cho mượn, cho mượn nhưng đừng quên trả lãi một bữa nhậu đó nhé” Lâm Thịnh khua khua tay cười đáp. Hắn cũng không hỏi Hoàng Khải cần bao nhiêu, đơn giản là đối với hắn tiền chưa bao giờ là vấn đề. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Biến, ai mới là vật tụ theo loài...”

Hoàng Khải, 28 tuổi, vốn là một nghệ nhân tài năng, sống cuộc sống phong phú và đầy đam mê với nghệ thuật chế tác đá quý. Theo đuổi khát vọng chinh mục thành tựu nghề nghiệp cao hơn, hắn không ngừng tìm kiếm những bí mật của đá quý cùng vật liệu kỳ lạ, và đó cũng là lý do mà hắn có mặt ở hội đấu giá ngày hôm nay.

Phan Anh chờ đợi một hồi, thấy không còn ai đưa giá, mới gõ mạnh búa xuống bục hô lớn:

Hoàng Khải bật cười trước sự hóm hỉnh của Lâm Thịnh, trong khi xung quanh, các nhà sưu tầm và người tham gia khác đang chăm chú vào các món đồ sắp được đấu giá. Người dẫn chương trình, một người đàn ông trung niên với bộ vest lịch lãm và giọng nói sang trọng, bước lên bục và bắt đầu giới thiệu các món đồ.

Khi cuộc đấu giá kết thúc và thủ tục thanh toán bàn giao được thực hiện xong, Hoàng Khải và Lâm Thịnh rời khỏi phòng đấu giá. Trên xe, thấy Hoàng Khải say mê nhìn vật phẩm trong tay, Lâm Thịnh dò hỏi:

Hoàng Khải đặt chân vào vùng đất quen thuộc, nơi cảnh vật yên bình và hoang sơ đang chào đón anh bằng sự dịu dàng của nó. Cảnh tượng hiện ra trước mắt giống như một bức tranh thủy mặc, nơi non xanh nước biếc hòa quyện với không khí trong lành, tạo nên một khung cảnh đầy thơ mộng và thanh bình.

“45 tỷ đồng!”.

Viên đá kích thước chỉ bằng lòng bàn tay, phía trên khắc họa những hoa văn kỳ lạ, nhìn qua giống như một bức Mạn Đà La của tộc người Tây Tạng, đây là một vật thể phi phàm, cũng là nguồn cơn của những thay đổi lớn trong cuộc đời Hoàng Khải.

“Ha ha...”

Hà Đô, (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng Khải không đáp, chỉ cười mỉm, mắt vẫn dõi theo món đồ đang được đấu giá.

Không có một ai theo giá, ngay cả người vừa hô mức giá 42 tỷ trước đó cũng im lặng, đơn giản là đó cũng là hạn mức cao nhất mà người này có thể chấp nhận.

“15 tỷ 200 triệu!” một người đứng dậy ra giá.

“Nhìn chiếc bình này đi,” Lâm Thịnh thì thầm, “Có vẻ như nó đã từng là một vật trang trí cho bữa tiệc của một phú ông nào đó có gu thẩm mỹ lạ... hay ít nhất là gu này dành cho những ai muốn làm cho phòng khách của mình trông như một kho đồ bỏ đi.”

Ngôi làng cổ hiện ra như một viên ngọc quý giữa thiên nhiên. Những mái nhà lợp tranh, màu sắc xỉn đậm như một hồi ức từ quá khứ, đang tỏa khói bếp nhẹ nhàng hòa quyện với làn sương sớm. Các con đường nhỏ hẹp được lát đá tự nhiên, bao quanh bởi cánh đồng xanh mướt và những khu vườn trĩu quả. Các dãy núi hùng vĩ nhấp nhô phía xa, và dòng suối nhỏ chảy róc rách qua làng, tạo nên một bản giao hưởng của thiên nhiên.

Phòng đấu giá lặng đi trong giây lát, Phan Anh nhìn quanh khán phòng rồi theo trình tự hô lên:

Hoàng Khải gật đầu, đôi mắt không rời khỏi viên đá, “Có thể, nhưng nếu đây là cơ hội để khám phá điều gì đó đặc biệt, tao không thể bỏ lỡ.”

“4 tỷ!” một người đứng dậy ra giá.

Cuộc đấu giá tiếp tục, với sự cạnh tranh gay gắt giữa các nhà sưu tầm. Lâm Thịnh quay sang Hoàng Khải khẽ nói “Những vật phẩm đầu tiên thường không quý giá gì, tôi thấy cái bình đó mua về chỉ để cắm chổi lông gà!”

Người dân trong làng sống đơn giản và hồn hậu, họ cúi chào Hoàng Khải với những nụ cười rạng rỡ, như thể anh là một người quen cũ vừa trở về sau một thời gian dài vắng mặt. Những câu chuyện và tiếng cười của họ hòa quyện với không khí trong lành, tạo nên một cảm giác ấm áp và thân thiện.

***

“5 tỷ”

“18 tỷ 500 triệu!” một người khác đáp lại ngay lập tức.

Có điều, vật dù quý thì cũng phải có một mức giá giới hạn, sau khi con số đạt tới mức 42 tỷ đã không còn ai ra giá cao hơn. Hoàng Khải chờ đợi đến lần đếm giá thứ 2 của Phan Anh, thấy chẳng còn người ứng tiếng, mới quyết định giơ bảng: (đọc tại Qidian-VP.com)

Hội trường bị phá vỡ bởi tiếng vỗ tay và những lời khen ngợi, viên đá quý cuối cùng thuộc về Hoàng Khải, với mức giá cao ngất ngưởng.

“À, vật là tụ theo loài mà!”

Lúc này, đứng bên cạnh hắn là Lâm Thịnh, một phú nhị đại luôn tự cho mình là người nhiều đồ cổ nhất Hà Đô, cũng là bạn thân của Hoàng Khải. Lâm Thịnh đang chỉ tay về phía một chiếc bình cổ xưa, mắt lấp lánh sự hào hứng:

“Và giờ, đến món đồ cuối cùng của đêm nay,” Phan Anh tuyên bố, “Chúng tôi xin giới thiệu một viên đá quý đặc biệt với hoa văn kỳ lạ, được gọi là ‘Viên Đá Tây Vực’. Viên đá này có hình dạng không đồng nhất và ánh sáng từ nó phản chiếu ra những hoa văn trông giống như một bức Mạn Đà La. Chúng tôi tạm thời chưa đánh giá được lai lịch nhưng có thể khẳng định viên đá này xuất xứ từ các triều đại xa xưa thuộc dãy Hi Mã Lạp Sơn, liên quan đến một thời kỳ phi thường nào đó trong quá khứ”

Lời vừa dứt, một người đàn ông tuổi trung niên giơ tay và ra giá đầu tiên, “2 tỷ 200 triệu đồng!”

“Hừm... đừng nói nhảm! Có cho mượn không?” Hoàng Khải trừng mắt nhìn tên bạn thân, anh không thích nghe người khác nói tới chủ đề bạn gái lắm, điều đó thật vô bổ.

“Thật?”

Tất cả xuất phát từ buổi đấu giá hôm đó! (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Thịnh trợn mắt nhìn Hoàng Khải, phát hiện đối phương giống như không phải đùa giỡn mới hậm hực mắng:

“Chiếc bình này không chỉ là một kiệt tác của nghệ thuật gốm sứ mà còn mang trong mình giá trị lịch sử vô giá,” người dẫn chương trình giải thích. “Giá khởi điểm là 2 tỷ đồng, mỗi bước giá thay đổi tối thiểu 100 triệu.”

“4 tỷ 500 triệu!” một người khác đáp lại ngay lập tức.

“...”

“Hừ, 2 tỷ rưỡi cũng nghĩ đoạt được bảo vật, tôi ra giá 3 tỷ” lại một người khác nhảy ra tranh giành.

“Thịnh, tao cần mượn một ít tiền, viên đá này có vẻ rất đặc biệt, tao phải có nó.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng Khải thì chỉ quan tâm về đá quý, đáng tiếc từ đầu buổi lại không có vật phẩm liên quan cho nên hắn vẫn là ngồi im xem kẻ khác tranh giành, mãi tới lúc người dẫn chương trình chuyển sang món đồ cuối cùng của đêm—viên đá quý bí ẩn—hắn mới bị gợi lên sự hứng thú.

Một loạt những món đồ đấu giá tiếp theo được mang lên, tất nhiên với uy tín của trung tâm thẩm định, liền khơi lên màn tranh đoạt quyết liệt từ người tham dự, đơn giản là những ai có thể ngồi ở đây thân phận và thân gia đều không tầm thường, tấm vé mời của Trung tâm Đấu Giá Đế Vương vẫn là rất có hàm lượng.

“45 tỷ lần thứ ba”

“Xin chúc mừng quý khách ở vị trí ghế số 68 đã trúng đấu giá vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay. Vật phẩm sẽ được chuyển tới lô riêng của quý khách để hoàn thiện các thủ tục giao dịch, mong quý khách chuẩn bị”

Theo lời giới thiệu, một thiếu nữ xinh đẹp trang nhã từ trong cánh gà đẩy ra một chiếc xe có lồng kính phía trên, bên trong lồng kính đặt một chiếc bình gốm sứ được đưa ra với các họa tiết hoa văn nổi bật, gồm các hình dạng và họa tiết hình rồng, hổ, và các biểu tượng phong thủy. Ánh sáng từ đèn phản chiếu trên bề mặt tinh xảo của chiếc bình, làm nổi bật sự đẹp đẽ và quý giá của nó.

“Không biết”

Hoàng Khải nhếch miệng cười, cũng không cãi cọ thêm với Lâm Thịnh, trong vay khẽ nắm lại viên đá quý, ẩn ẩn cảm nhận có một sự kỳ diệu nào đó đang đến với mình.

“Rào... rào”

Chậm rãi rót một ly trà đã sớm ủ sẵn từ trước, Hoàng Khải bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra.

Hoàng Khải tiến vào ngôi nhà của mình, nơi hơi thở từ quá khứ vẫn còn đọng lại trong từng góc nhỏ. Căn nhà với các bức tường bằng đá cổ kính và mái ngói rêu phong dường như đang chờ đợi sự trở về của anh. Ngồi xuống chiếc ghế bành làm từ thân cây lê cổ, Hoàng Khải hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ vừa rôi với chị chủ tịch tập đoàn Vincorp, anh khẽ kéo từ trong ngực ra một viên đá kỳ lạ đặt lên bàn gỗ cũ kỹ, ánh sáng vàng nhạt từ viên đá phản chiếu lên những bức tường, tạo ra những hình ảnh huyền bí và ma mị.

“Hừm, chê ai vậy? Tôi ra giá 3 tỷ 200 triệu”

“Thật!”

“Tiếp theo là chiếc lư hương bằng đồng thuộc triều đại Lý,” người dẫn chương trình tiếp tục. “Chiếc lư hương này theo các chuyên gia nhận định, từng được sử dụng trong các buổi lễ hiến tế của Quốc sư Minh Không. Giá khởi điểm 3 tỷ, bước giá tối thiểu là 500 triệu”

“2 tỷ 500 triệu!” ngay lập tức, một người khác trong phòng lên tiếng.

Cuộc đấu giá viên đá bắt đầu, sự hưng phấn trong phòng tăng lên khi giá của viên đá nhanh chóng leo cao. Các nhà sưu tầm tranh giành nhau ra giá, và những cuộc trao đổi sôi nổi diễn ra liên tục.

Hoàng Khải gật đầu, cũng chẳng khách sáo cảm ơn. Anh nhanh chóng quay lại đấu giá, giá đấu khi này đã lên tới 35 tỷ, mức khá cao với một đồ vật còn chưa rõ lai lịch.

“45 tỷ lần thứ hai!”

“Mẹ, không biết mà lại trả giá cao đến thế? Người ta hay nói tao là thằng phá của, nhưng xem ra vẫn thua mày”

Sau lời giới thiệu hóm hỉnh của người dẫn chương trình là một tràng cười vui vẻ của những người tham gia, chờ không khí ổn định lại, ông ta tiếp tục, “Không để quý vị chờ đợi lâu, xin được giới thiệu món đầu tiên trong danh sách ngày hôm nay. Uhm... Đó là một chiếc bình cổ xưa thuộc triều đại nhà Hậu Lê, thuộc về Hoàng thất từng sử dụng. Chiếc bình này được làm từ gốm sứ với các hoa văn tinh xảo thể hiện sự tinh tế của nghệ thuật chế tác gốm thời bấy giờ.”

Chương 2: Viên đá bí ẩn

“Xin chào mọi người! Tôi, Phan Anh, xin chào mừng quý vị đến với buổi đấu giá đêm nay tại Trung Tâm Đấu Giá Đế Vương,” ông ta mở đầu, “Chúng tôi rất hân hạnh được mang tới buổi đấu giá ngày hôm nay những món đồ quý giá có ý nghĩa khảo cổ và lịch sử to lớn. Hãy chuẩn bị một tâm hồn đẹp để thưởng lãm những cổ vật trân quý và... tất nhiên, một hầu bao phong phú cho buổi tối ngày hôm nay”

Lâm Thịnh nhướn mày, có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười, “Xem ra viên đá này hút hồn mày rồi! Giá như có cô gái nào cũng làm được như vậy thì tốt quá”

Chiếc lư hương bằng đồng, với các họa tiết đậm chất cổ xưa, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Tiếp đó, giá của nó bắt đầu leo thang nhanh chóng.

"..."

Trong ánh đèn rực rỡ, phòng hội trường của Trung Tâm Đấu Giá Đế Vương với những tấm thảm đỏ trải dài và những bức tranh cổ điển trang trí trên tường, giống như một lâu đài cổ tích giữa lòng thành phố. Những món đồ cổ quý giá được trưng bày trên các kệ kính sáng bóng, ánh đèn phản chiếu lên từng chi tiết tỉ mỉ của chúng. Những tiếng rì rầm của cuộc đấu giá đang dần dâng cao, tạo nên một không khí vừa hào hứng vừa căng thẳng.

“Nó có gì đặc biệt?”

Lâm Thịnh nhìn thấy sự quan tâm của Hoàng Khải liền hỏi, “Thế nào, muốn sao? Nhưng theo tình hình này, tao sợ là nhiều người đồng ý bán vợ đợ con để có nó đấy?”

Một chiếc hộp gỗ cũ kỹ được mở ra, hiển lộ một viên đá quý hình đĩa phát sáng với các hoa văn uốn lượn. Ánh sáng phản chiếu từ viên đá tạo nên những hình ảnh huyền bí trên bức màn sân khấu phía sau, thu hút sự chú ý của tất cả những người có mặt. Trong chớp mắt, khi vừa nhìn thấy nó, Hoàng Khải như bị hút một cách kỳ lạ, cảm giác như có gì đó sâu xa thúc giục đầy ham muốn, khiến anh không thể rời mắt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Viên đá bí ẩn