Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 57.5 : Nghe danh

Chương 57.5 : Nghe danh


Cơ dạo ấy còn khoẻ mạnh, ngày nào cũng có tên Quý Trạch với thêm mấy tên tới tặng quà xin đi chơi, ngâm ca thơ nhe vậy. Rất là chán nản…

Cô không thích lũ lỗ mãng, nhưng cũng không thích bọn thư sinh yếu đuối tí nào. Mà giờ võ thuật nhiều kẻ múa ra tí Võ Thần thôi đã dương oai dưỡng võ mà khoe khoang, cơ bản cũng chẳng ra làm sao.

Nhìn mấy chị có người hơn có 3 - 4 có người ý trung nhân, có người chồng thì cũng xót cả bụng lên. Nhưng khác mấy chị, Cơ luôn muốn tìm thấy một người vì nước vì dân, quan tâm người khác, văn võ song toàn… Nghe thôi đã biết cô là người tự ý thức giá trị bản thân, và cũng tự có ý chí độc lập riêng không bị chèn ép.

Bỗng ngày ấy Nguyễn Phúc Viên có chạy vào, tên này Cơ ghét đã lâu. Mấy lần cứ đòi ôm ôm hôn hôn làm cô phát ớn, nể đạo anh em không thì đã một đấm c·hết tươi tên này. Lần này hắn vào là để khoe mẽ mấy chuyện :

- Ha ha… bữa em có bảo ác hổ Triều Sơn c·hết thì lúc nớ ta đây mới được sờ sờ… Hi hi?! Giờ răng hèo…?

- Anh cút đi, đừng để em bực, họ g·iết chơ anh g·iết thì chuyện khác rồi, đừng làm phiền em nữa.

Mặc cho tên Viên nán lại bao lâu, sau cùng cũng bất lực mà bỏ về.

Cơ kêu Thị Bích đi hỏi han xung quanh, nghe danh Bạch Hổ đại nhơn một mình hoá Bạch Hổ g·iết c·hết ác hổ Triều Sơn. Dân họ ngu ngốc không biết chứ nghe thôi Cơ biết là kẻ này có Võ Thần với ý chí mãnh liệt, mới hoá ra được việc ấy.

Thôi thì cũng nghe người đó trẻ, coi là chúc mừng cho nước nhà có kỳ tài.


Mấy tháng sau, nghe tin Bạch Hổ đại nhơn gì đó có được triệu vào thiết triều vì tài cao, cô có cùng mấy người chị em núp núp mà coi coi là ai?

Để mà nói thì thời này kính phản chiếu tương đối ít với dân thường, nên Yến cũng chưa từng coi mặt mũi mình ra sao. Nhưng theo mấy người chị với quan lại thì thấy hắn là “nam thân nữ tướng” cơ bản là giống Na Tra.

Có người chị đùa rằng : “Khi mô tiểu nhơn (ý là trẻ con) ni là Na Tra chuyển thế ơ~! Người mô đẹp phi giới ghê~!” Chuyện này phần nào rõ việc mang vòng của Hồng Đăng Ngàn quốc mẫu mà hắn không bị Cơ nghi ngờ lắm sau này.

Tướng như hắn thì cơ bản cũng chẳng thiếu, như Lê Cao Kỷ trước đây cũng thế, chẳng qua giờ Kỷ để râu nên nhìn bớt lại. Sau có Lê Văn Duyệt cũng chẳng kém cạnh, nói chung là chuyện thường sinh chứ chẳng lo gì, bất quá do nam nhân ít lo chăm đẹp nên về già hơn hết cái “nam thân nữ tướng” như ấy.

Bọn công nữ tưởng tên kia cũng vào chơi tiệc, ai ngờ xong rồi hắn chỉ nói chuyện với mấy vị quan, nhận tiền rồi ra về chứ chẳng bận việc ăn chơi. Chứng tỏ không phải dạng xa hoa dễ bị cám dỗ. Thế mà hôm trước gặp thì Cơ tưởng hắn thuộc dạng như vậy, chân đất chân trần mua cả đống áo đối khâm mà mặc, còn toàn hàng tốt.

Vì gặp ngày trước nên cũng thấy tên này biết ăn nói, chứng tỏ chẳng phải dạng quê mùa hưởng lộc triều đình không thôi. Văn võ có phần song toàn, nhưng có khi là nửa vời, dẫu sao gặp mới đúng có lần thì không thể nào đánh giá hết được.

...

Sai đợt qua rồi dính vào chuyện chống bè đảng Phúc Loan, thân là người thương dân nên Cơ muốn dẹp loạn ấy đi. Nên dẫu không thích Trạch nhưng Luân có khóc lóc nhờ vả chuyện mỹ nhân kế mà lôi kéo Trạch với cái lò rèn của hắn vào quân của Thế tử. Chẳng sao lại gặp tên Nữ Như này nữa.

Trên đường hỏi qua thì hỏi tìm lò rèn như thế nào? Nhưng dân thời này thì đâu ra mà biết chữ, họ lại bảo tới chỗ của "Hoa Lang đệ nhất học tử" là có, ngay quầy bán khoai tây chiên. Món thì lạ, còn danh hiệu thì nghe kiêu vô cùng, rõ biết Trạch chữ nghĩa mù mờ chứ đâu ra có thể có danh hiệu đó được? Ắt hẳn là người khác.

Tới nơi thì thấy ngay tên bữa trước được phong tước vị, bán ngay giữa đường. Để mà nói thì tước "hầu" không lớn, và lương cũng chẳng nhiêu, quyền cũng không có, nên bán đồ làm thêm tiền chẳng có gì lạ cả. Cũng may tìm ra con bé Bích nữa, trò chuyện rồi thêm vụ tiền bạc, tiền giấy làm cô cũng có hào cảm với loại người như này.

Phải rõ nhiều kẻ rèn biết phân biệt tiền giả thật, nhưng chúng cơ bản là không bao giờ nói ra mà toàn đi trục lợi từ đó. Chỉ riêng tên này cũng lớn (theo tuổi phong kiến) mà lại không có tính ấy, còn chỉ cho lối làm tiền rẻ mà khó làm giả tạm thời nữa, sức mạnh và vẻ đẹp tri thức, sự bí ẩn phần nào làm cô cũng choáng ngợp trước hắn.

Ấy thế mà bữa sau thấy hắn hồng hộc xông vào, Tết nhất rõ biết là ai ai cũng nóng lòng xong chuyện, nhưng ai ngờ chuyện lớn như thế mà hắn lộc xộc thẳng vào trong phủ Thế tử đánh nhau loạn xạ. Nếu không vì Luân nói đỡ vì hắn có công, thì cũng khó mà sống. Nhưng từ vụ ấy mà Cơ thấy hắn thực có võ công, thực có học thức, chuyện anh túc mà cũng biết thì cô cũng chẳng biết nói gì hơn.

Nhưng vẫn làm Cơ hơi ghét, loại hấp tấp với ra tay với người nhà thì đúng là vô đạo bất lương. Cô quên cả việc Trạch tự ý đóng làm lính hộ vệ mà đánh người nhà không nương tay, còn Yến là đánh phản lại thôi.

Nhưng từ đợt ấy, Luân tin tưởng Yến hơn, xin hẳn cho vì giúp quốc chúa tương lai nên cho cả tước quận công. Việc ấy tuy hơi nhanh, nhưng vì công lớn nên cũng tạm chấp nhận được, còn sau Cơ chẳng quan tâm gì nữa, mấy tháng liền chẳng thèm để ý hay nhớ về cái tên ấy nữa.

...

Tối hôm ấy, đang ngủ ngon thì nghe thấy mấy tiếng đùng đoàng, phải dậy mặc đồ gấp, nghe bọn lính chạy liến thoắng mà hỏi qua. "Có tên mô bắn vô phủ công tử Thuần ơ! Công nữ cũng theo công sự (việc công) mà chạy ra chữa cháy thôi!" làm Cơ phải cùng mấy người dẹp cháy cả một khu thành Phú Xuân.

Hôm sau, gặp phe đảng của Luân, mới vô cái thấy Luân đập bàn, ho vài cái rồi mới nói to cho cả đám nghe :

- Là tên Ngọc Yến! Hắn hôm qua là vô nói xàm tục ngụ ý vụ t·ấn c·ông tối qua! Quá vô đạo rồi! Dẫu có g·iết con bài của Loan thì cũng không thể răng mà dám tự đúc pháo, tự ý g·iết đống người như ri được!

- Tên này tuy thế thâm sâu khó lường, con nên coi lại mà phạt vừa phải thôi, chưa kể trước giờ Loan hay Thuần chúng ta chẳng mảy may hỏi răng hắn biết? Mà hắn lại tự biết tự làm, chứng tỏ là tài nhơn. (Hạnh)

Thì ra là cái tên nghịch tử Ngọc Yến làm, g·iết hơn 300 người. Lại thêm điểm mất trong lòng Cơ, l·ễ t·ang chung cái thấy hắn tới đã đi vào mà chửi dạy tới tấp rồi... Nhưng không thể phủ nhận hắn nặn đâu ra cái "Ngự Bình sơn thánh" còn đúc được pháo dù hơi nhỏ, vận chuyển bí mật thì chưa nói, chứ nghĩ ra được việc đem pháo lên Bình Sơn (núi Bằng) mà bắn thì cũng chẳng phải dạng vừa.

Từ lúc gặp tới nay, đã 3 lần hắn thể hiện mấy cái tư duy với lối đi khác người, có cái cô thích có cái không, nhưng mà quan trọng là người này dù gốc thợ rèn nhưng có trí óc vượt bậc, rất hợp gu, tuy vài chỗ thì hơi đấm vào ngực người đối diện một tí.

Thời gian ở trong phủ, với theo dõi, thì thấy cái lống sống tên này cũng khá phóng khoáng nhưng không tùy tiện. Là người tốt, vậy thì mấy việc như g·iết người vô tội có khi là lỡ thật như hắn nói. Còn đâu như người khác kể : tên này nấu ăn ngon thực, hắn làm Cơ ghen tị luôn cả tài nấu ăn.

Được cái mấy lần cố để thu hút hắn thì cứ bị hắn đẩy ra, chặp Cơ cũng chán, có khi là do Cơ không thực đẹp như bọn con trai đi theo hay nói? Chăng rằng chúng muốn lấy cô để có tước, có tiền và có quyền? Nhưng nghĩ lại có khi Yến nhận thức được ý đồ của cô, với hắn không đam nữ sắc thì sao? Tự lấy cái ấy mà trấn an.

Theo hắn, thì cũng thấy tên này có tư tưởng thương phụ nữ rất cao, đâu ra trước cứu con gái nhà họ Châu trước, rồi lập nữ binh. Tuy biết lập đa phần là để vượt luật nhưng chứng tỏ cũng có ý không coi thường và khinh rẻ nữ nhân. Ở cạnh Yến cũng chẳng thấy hắn xấu ác gì với mấy người nữ hầu của mấy nhà tới nộp đơn để duyệt hàng.

Thanh Hà dưới tay hắn tuy nhiều cái vượt rào vượt luật, nhưng ít ra phát triển hơn rất nhiều. Thấy người dân với thuyền bè ra vào nhiều hơn trước, đời sống có phần ổn định, việc nông thì Yến rất lo vì sợ tương lai dân càng đông thì càng thiếu lương, n·ạn đ·ói hoành hành rất khó khăn. Nên cho là người vì nước, vì nhân dân mà cống hiến, hết mình và rất lo âu cho mọi người...

Cái ấy quả trưởng thành, là tầm nhìn đế vương, của kẻ trị dân. Chứ chẳng như quý tộc quan lại bấy giờ, cứ lo ăn chơi làm giàu không thôi. Cứ ở gần như vậy lâu lại sinh ý niệm ái ân tự bao giờ chẳng biết?

...

Cứu hắn...? Ừ thì phần không muốn nhiệm vụ bao lâu tan mây khói, phần tính hào hiệp, phần riêng là cũng có ý tứ tâm tư riêng với hắn. Tưởng chừng một lần thử thì sai không bị quá nặng, ai ngờ b·ị đ·âm đau tới tận xương tủy, tưởng gần c·hết tới nơi... Hay nỗi bỗng tên kia tự tỉnh dậy, tự đánh người mà giải cứu cô, phải chăng là hắn thương cô mà xé bỏ tư tưởng riêng của bản thân? Việc ấy tuy có hơi trách nhưng cũng làm hớp lòng một chút.

Tuy mắt mù một con, nhưng qua mấy ngày thấy hắn cứ lo lắng cho cô mà cô còn tưởng hắn thực có ý tứ. Âu không biết hắn sợ Luân về đem theo đống tội để trị hắn, bất quá có thế mà ép hắn nữa để hỏi ý hắn sao, mong muốn tấm tình của người này cho người kia được chấp nhận?

(Tôi nhác viết ngôn tình quá mấy bác, cố tí, đọc hơi khó hiểu thì góp ý chỉnh lại nha)

Chương 57.5 : Nghe danh