Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lan : Khuấy Đảo Cổ Sử
Unknown
Chương 58 : Biến chuyển
Triều đình sân chầu, bọn quan quân đang mấy tên một mà xỉu ngang xỉu dọc, tên thì hộc máu ngay tại chỗ. Nguyên vi là do tất cả sổ sách về những việc ép dân làm việc ác đều lộ ra cả.
Vũ Vương nghe từng câu nào câu nấy đều bực cả mình, gần như ai cũng có tội. Mà trước mặt ông lại còn là tên chủ mưu phá dung của đứa con gái út nữa, một buổi thiết triều thôi mà nhao nháo cả lên.
- Hình bộ thượng thư! (Vũ Vương hét to lên) Phàm ai có tội như ri, chém hết! Không tha một cọng! Ở gần Phú Xuân mà chục năm lộng quyền như rứa là răng?!
- Thiên Vương xin… (Loan)
- Cậu cũng có tội! Câm miệng đi! Ta ái mộ cậu có vì lẽ ấy mà cậu lạm quyền như ri? Bao che như ri?!
Sở dĩ Vũ Vương xưng vậy là do Trương Phúc Loan là bên nhà ngoại của ông, về lý thì là cậu tức anh em của mẹ nên xưng như thế. Mà lúc này Loan cũng sợ cả lên, ngay cả con sát thủ mấy lần trao được việc mà nay cũng chịu mà b·ị b·ắt tại trận.
Luân ho ho vài cái, gãi người rồi chấp tay cúi người mà nói với phụ thân :
- Lần ni là Thanh Hà quận công lo chuyện lâu lắc, chứ không đã nhanh chóng giải quyết xong rồi ạ! Còn liên luỵ tới Ngọc Cơ…
Vũ Vương rút trong người thanh đao ra, ông chĩa thẳng vào người Diệu Quân mà tính chém xuống. Nhưng kìm lại mà tra vào vỏ, nói tiếp :
- Tội nghiệp Ngọc Cơ, như ri người ta nói như răng đây? Rồi ai cưới nữa?
- Thấy em ấy có ý tự xuống đó chơi mấy tháng liền, lúc con xuống cũng thấy vui vẻ bên tên Thanh Hà quận công, nên phụ thân chớ nên lo ạ.
- Thôi được, Hình bộ thượng thư mô? Ngươi nghe lại cho rõ : phàm tội nặng chém tất, tội nhẹ thì phạt ít nhất trăm trượng mà tính lên! Bao nhiêu của cải nộp hết vào công quỹ, cũng xét theo hàm bậc mà giảm dần án. Rõ chưa?!
Lúc này Vũ Vương phần nào bực tức, ánh mắt tuy tiều tuỵ nhưng vẫn cố tỏ ra thần thái vương giả. Ông tay run bần bật mà cầm ly nước vốn có thể có bột anh túc trong mà uống, Luân không cản, hắn cơ bản chẳng cản được nên thôi.
- Thưa… lĩnh chiếu Thiên Vương mà làm ạ! (Vũ Văn Trung)
- Rứa còn vụ Thanh Hà quận công? Con xử như răng nói ta coi? (Vũ Vương trừng mắt về phía Luân)
Lần này là ông trao cho Thế tử quyền xử phạt, với t·rừng t·rị Thanh Hà quận công, cho tên kia biết thế nào là lễ độ. Tiện coi cách xử thế của quốc vương tiếp theo như thế nào?
- À dạ… xử mấy trăm trượng tội không bảo vệ hoàng thất, tự ý in lại tiền thì thu xưởng, với tội biết nộ thần linh mà không báo… Riêng việc bán phá giá với tòng nữ binh, luật chưa định chưa thể xử ạ.
…
Nguyên hôm ấy, trước cửa Ngọ Môn, mấy tên quan tham lần lượt b·ị c·hặt đ·ầu tại chỗ, lính tráng toả khắp nơi hễ ai giấu của gì cũng thu lại hết. Bọn Loan và Thông may qua là tiền như nước nên hối lộ mới không bị thu hết, còn tên Viên thân công tử bị đem ra đánh mấy trượng với tát nước trị tội.
Trong cái loạn ấy, Luân tối lại cười hả hê mà ăn mừng với bọn cùng đảng.
Vũ Vương có qua thăm Cơ, ông thương con lắm, đặt mua cả mặt nạ đồ vậy cho cô che đi mắt nếu cần. Cô chỉ cảm ơn phụ thân nhưng không nhận, làm Vũ Vương càng đau nhói thêm lòng.
Bỗng lên cơn tức, lại sai quân lính tới Thanh Hà “tặng” cho Yến thêm trăm trượng t·ội p·hạm thượng từ đâu ra. Không biết, Yến bị đập mà chửi rủa cả Luân và Cơ.
Nhưng chúng cũng không quên dẫn theo đám người mà Yến thu làm hốt phân, đi từng hộ xin bô xin hố mà vớt lên múc vào hai giỏ hai bên rồi đem đi cất trong kho riêng.
Luân nể tên Yến này, việc nghĩ ra vấn đề thịnh suy - dân cư tăng với lương thực, của Á Đông là việc không thể của người thời này. Họ cứ quan tâm mở mang canh tác chứ chưa chú trọng hoàn toàn vào năng suất.
Mà ở đàng Trong, khái niệm phân bón có nhưng mông lung, Yến không biết nghe từ ai lại biết 6 tháng ủ thì cỡ được phân bón, còn rõ phân thượng đẳng với phân hạ đẳng.
Cuộc nói chuyện vui mà hở mồm lại bảo :
- Tên ni có khi Bắc Hà nhơn! Trộm được kĩ thuật làm c*t của bọn chúng thì quá ghê! Ha ha ha! (Ba)
- Ừ! Thế là biết một cách né đi bánh xe thiên mệnh! Là nhờ c*t! (Hạnh)
Mãi cứ “c*t” vì nghe hắn giải thích được vòng quay Thiên Mệnh và cách phá giải thì ai cũng mừng cả.
Thế : vòng xoay Thiên Mệnh là gì? Nó bắt đầu từ việc một triều đại khởi phát, phát triển, hưng thịnh, suy tàn, tan rã, c·hiến t·ranh, rồi lại khởi phát. Suốt mấy trăm năm, không ai nghĩ ra được cách phá giải nó cả.
Nhưng Nữ Như đây là mở ra ý phát triển nông nghiệp chú trọng năng suất thay quy mô và số lượng, cốt yếu là để tránh nạn dân đông lương thiếu của Á Đông. Tức là tìm ra chìa khoá mà đem đưa cho Luân và đồng bọn.
Lẽ ấy Luân càng tin hắn là Văn Thánh hơn, vì cũng như Cơ, hắn thấy được hào quang của Văn Thánh trên người Yến. Muốn hay không cũng phải giữ món hời này!
Mà mặt bên kia, tối tới nơi rồi mà xử chưa hết tội nhân. Riêng Quân thì đáng lẽ bị trảm, nhưng vì đầu thú lấy sổ sách làm công chứng diệt tham quan nên miễn mà cho về tiếp tục lấy công chuộc tội, bằng cách phục vụ canh giữ Thanh Hà.
Vũ Vương cũng ra lệnh cho phê chuẩn lập xóm Thanh Hương và tách Minh Hương khỏi Minh Thanh. Nhưng phạt Minh Hương và Thanh Hương thuế nhiêu thì tăng 3 quan, tiền và văn tương ứng.
Lần này còn bú nhẹ luôn xưởng in, làm Luân thấy chơi với tên này có cái gì cũng được hưởng hết, đỡ cực nhọc, cực kỳ lời.
Đâu mấy con bò thì biếu Vũ Vương, xong cớ không hợp thổ nhưỡng nên xin đem lên vùng Thượng mà chăn nuôi. Lấy lòng quốc chúa, củng cố vị thế.
…
Bọn Loan bị đem ra đập mấy trượng, tức tối mà định sai người cho nổ nguyên Thanh Hà luôn. Nhưng thế của Thanh Hà giờ đâu còn dễ chống phá nữa, triều đình sai quân xuống đề phòng, mà còn là của Luân nữa?
Đám lính chỉ chừng 600 quân mới, Yến đúng đau ra quyền dùng? Nhưng Luân là bí mật mà cho, còn hắn lại đưa cho Đông để sư phụ bớt xao nhãng uống rượu.
Thời này, hắn nghe rõ từ Thanh Hà tiếng hét của Loan. Chứng tỏ là đập rất đau và thốn, nhưng bản thân hắn bị đập cũng đau không kém.
Ít ra biến chuyển lần này là làm giảm nghiêm trọng vị thế của Phúc Loan và loạn thần. Nhiều kẻ bị hành hình, xử tù nên lực của chúng giảm nhiều vô cùng.
Lính tráng nhiều kẻ cũng bị đi tù, lực lượng quân phản tặc bị suy giảm nặng nề.
Tiếc là đống sổ sách ấy không hết được toàn bộ việc của bọn chúng, mà chỉ quanh quanh hối lộ và g·iết người thôi. Thành ra không dứt điểm được Loan…
Trở lại Phú Xuân, người ta lạ vì đâu ra những người đi thu thập và trả tiền cho đống phân mà họ thường vứt xuống hố chung hoặc xuống sông thì thi nhau, đem phân ra bán để kiếm lời kiếm chác.
Dù gì giữ trong nhà rồi đem đổ hố, đổ sông đâu có tiền? Đâu ra bọn nghèo hèn bán buôn đống rác khó vứt, trả cả tiền nữa mới ghê. Mà tiền ấy tuy ít nhưng cũng là lời với họ, chứ chẳng thiệt gì.
Mấy ngày liên tục nhau, mấy đứa trẻ cứ ra coi bọn quan bị xử hình chưa xong.
… Uống ngọm nước, giờ hắn thiếu tiền do bị xử phạt. Nhưng còn nhiều chuyện còn cần làm, như giờ là đào tạo cho mấy tên lính biết dùng s·ú·n·g đã.
Dù s·ú·n·g điểu thương được trang bị khá rộng, nhưng ai ai cũng có thì chưa có thể. Toàn bộ kho cả năm đúc làm ra được mỗi 234 khẩu, đủ trang bị cho toàn bộ lính cũ chứ mới thì không.
Trước đây dây mồi đắt đỏ, người ta phải dùng vải dài để cồn cháy đủ để kích lửa. Nay hắn có công nghệ phân dơi thì dây mồi được làm gọn nhẹ lại.
Mỗi lần bắn thì phải đút dây vào lỗ mồi, thả lõng xuống trên quai đeo, rồi dùng đá lửa đánh đánh mới cháy được. Với mồi cũ thì làm dài mới kịp phản ứng khi cháy rất nhanh, nhưng có khi cháy xong không ăn. Còn dây mới cháy lâu và ổn định hơn, đánh xong có thời gian căn chỉnh trước khi nổ s·ú·n·g.
Với thay vì phải đánh cả đống lần để lửa bắt vào mồi, hắn còn học Luân và bọn lính mới, lấy mấy gỗ thừa từ xưởng mộc mà gọt ra, tẩm thêm diêm sinh (tức lưu huỳnh) thành từng đống. Giờ khi cần thì đánh lửa bắt vào chúng nhanh hơn, để lên trên dây mồi tiện hơn là đánh thủ công cho trúng dây.
Còn vụ nữ binh, vốn Ngọc Cơ được phân bổ vào quản. Nay cô đi về Phú Xuân chữa trị thì đống binh này ai quản? Tự Linh cơ bản khả năng quản lý chưa tốt được.
Mới mấy vụ mà hắn lại rơi vào thế người nuôi thì đông mà lại thiếu tiền. Hoàn toàn dựa vào tiền bán trung gian giữa hàng thương nhân ngoại với trong nước.
…
Về nhà sau cả buổi b·ị đ·ánh, Loan ê ẩm bực tức cả lên. Mấy lần á·m s·át thì hụt, phá thì cũng chẳng tới nơi, ăn lại thì bị một vố đau chịu không nổi, giờ thêm vụ này nữa?!
Ăn không được thì đạp đổ, nghe tình báo làm người hầu ở phủ Thế tử, hắn có ý được là quan hệ giữa Luân và Yến có chỗ không thân. Như này dùng kế ly gián, thay kế phá và á·m s·át mới khỏi.
Không rõ tên kia số lớn hay sao, nghe tin đâu đó người ta đồn hắn lúc được cứu độc đã ngấm mà c·hết, xong lại tỉnh dậy như đúng rồi.
Thế thì chỉ đành đợi mấy ngày nữa, hắn gây lung lay mối quan hệ của Yến với Luân, liệu ấy mà một g·iết c·hết luôn, hai thì lôi kéo một tên nguy hiểm như vậy về phe hắn.
Chẳng hiểu đâu ra tên nhóc c·h·ó c·hết này!? Làm kế sách hơn chục năm của hắn bay gần hết trong vào tháng! Dạng như này vốn hắn chẳng thèm đi thăm chứ giờ lại phải lôi kéo. Mà vốn ban đầu không chiêu được mà tự tên nhóc ấy theo tên Thế tử mà?