Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 59 : Lại là hơi nước và binh quân

Chương 59 : Lại là hơi nước và binh quân


Chế tạo động cơ hơi nước bị chững lại rất nhiều, nồi hơi của bọn chúng thường hay bị nổ hoặc nứt, điều này phần nhiều là do thiếu khả năng về kỹ nghệ hàn kín. Nhưng may mắn trước đây hắn từng đi tham quan và thấy kỹ thuật hàn bằng đinh tán, tức là ở những chỗ hở, chúng ta phải lấy những mảnh kim loại được đục lỗ mà vá vào.

Chúng bước đầu học tập kỹ thuật này, với kỹ nghệ đương thời, thì khả thi nhất là lấy đinh tán (đinh cực kỳ to) nung đỏ nhét vào những lỗ trên những mảnh kim loại, tiếp hèn dùng búa đập chắc vào. Vậy là tạm thời thành công trong việc cải thiện việc chịu đựng của nồi hơi.

Còn những chỗ nhỏ, chúng chỉ có thể cải thiện bằng cách cắn đứt ruột, lấy một vài miếng đồng mà thêm một số thứ để làm ra thiếc. Mua chì rồi trộn vào mà nung chảy, trát vào những vết hở nhỏ như của ống dẫn...

Nói thêm, ban đầu bọn thợ nghe làm ra một loại động cơ "tự động" thì nhiều kẻ hoài nghi, nhưng mà Luân cũng tinh ý mà chọn những tên liều và già dặn như Như Lại, cốt là để có chí mà làm ra. Vậy nên, lần này rảnh mà mất hết tiền, Yến làm lâu lâu với chúng thì thấy kể từ đợt chế ra cơ bản thì chúng rất hăng hái trong việc cải tiến, chỉ tiếc là vẫn là thủ công, khó mà làm nhiều được.

Lại thêm vấn đề, bấy giờ đốt nhiều thì động cơ chạy cực mạnh, vấn đề nổ đã giải quyết nhưng lại lòi thêm việc là không kiểm soát được khi đã quá mạnh. Tất nhiên thì đơn giản là chế ra một cái van để gắn vào, giúp việc tăng chỉnh đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là việc đúc và rèn ra thì rất khó, khuôn làm mấy ngày mới xong vì quá nhỏ mà chi tiết lại khác thường quá.

Hai chiếc thuyền kia tuy chạy được nhưng mà gỗ làm ra thì cũng khá là đắt nữa, như này thì cũng rất vô cùng khó khăn... Hắn có đi ra ngoài đường, thấy nhiều người dân đang lấy nước từ giếng thủ công lên để tưới ruộng hoặc uống, tắm... Thì chợt nghĩ lại : Phải chăng đã quá chú trọng vào việc nhảy vọt quá?

Rất khó để nhảy từ máy ép nước mía sơ khai lên cái roẹt là máy động cơ thuyền được! Sao không làm thử máy bơm nước? Dù sao cũng tính là dễ hơn nhiều, rèn luyện hơn là mày mò như giờ. Coi nào, từ hơi nước ở nồi hơi, hơi sẽ truyền từ xi lanh mà giờ gọi là ống máy đẩy, đẩy piston (giờ gọi là máy đẩy) lên trên.

Van nhỏ phía bên trong do chính hắn rèn ra sẽ mở ra khi máy đẩy lên tới đỉnh, lúc này thì hắn có hơi bí. Nhớ lại cái đống Vật Lý mà hắn suýt liệt môn, bỗng hắn mơ ước giá rằng kiếp trước mình học Vật Lý nhiều hơn! Giờ hay là biết dùng khi mở van ra thì sẽ có một nồi nước lạnh được hàn kín phía trong phun một lượng nước ra, làm hơi nước trong ống dưới từ dạng hơi sang lỏng và tăng thể tích của nó.

Qua đó, lại tạo ra lượng chân không tạm, tiếp tục đẩy máy đẩy xuống. Máy đẩy được chúng gắn thẳng vào một đòn bẩy để hất nước lên... À mà thế thì sao mà áp dụng vào kéo giếng? Chỉ áp dụng được khi lấy nước từ sông Hương mà thôi, thế là làm cái này lòi ra cái kia, quả thực buồn cười! Thôi thì hắn đang lúc rảnh ngồi rèn ra hệ thống ròng rọc đơn giản, khoảng hai cái.

Tạm nối dây thừng vào đầu trên của một ròng rọc, đầu dưới của cái kia, rồi rèn chế ra cái tay quay để người dân lấy nước nhanh hơn. Quả thời này người dân ta cơ chế ròng rọc dùng chưa nhiều, thành ra tuy dễ nhưng người dân lại thấy làm lạ, chứ chế cháo như này với khả năng của hắn và bọn lính thì thừa việc mà chế.

Tạm gác việc máy đẩy gia công còn chưa chính xác, ấy cải thiện qua những khuôn đúc sau. Hắn còn lo ống dẫn và xi lanh phải bền nữa, dần mấy người bọn hẳn từ làm bằng gang thì chuyển sang làm mấy cái này bằng thép, cũng tình cờ thực tế lịch sử thì xi lanh ban đầu cũng từ gang thành thép. Và may hắn thực tế nữa, chứ xi lanh hay ống máy đẩy của động cơ hơi nước thì đơn giản hơn xe máy đồ vậy rất nhiều, đỡ mệt.

...

Hắn cũng không quên việc Cơ bỏ đi về Phú Xuân để lại đống nữ binh. Hôm ấy, sau mấy ngày lo việc cải tiến tiếp động cơ hơi nước, hắn ghé qua coi bọn nữ binh có tự luyện như thế nào. Cũng không ngờ Cơ lại rèn được kỷ luật của chúng rất hay, mới vào đã thấy hàng ngũ chỉnh tề, thấy hắn là đã chào to "Chào quận công ạ!".

- À ừ... Ai là trưởng ở đây rứa?

Hắn đáp lại ậm à ậm ừ là do mấy người này dân biển nên nói cái to tới mức mà hắn cũng rén. Hắn giờ mấy bữa nay áp lực tiền bạc, công việc bộn bề, mà theo yêu cầu của Cơ là hắn đi ra ngoài còn phải có theo 6 tên lính túc trực, nên hắn cũng thấy khó chịu vì tự dưng có cả đám người đi theo đòi giúp việc này việc nọ.

Đội trưởng của chừng hơn trăm nữ binh chính là Tự Linh, bữa nay sảng quá ăn nói lễ phép, tuy hắn quen rồi nhưng vẫn thấy kỳ cục.

Thân hắn trước giờ binh thường cũng chưa từng huấn luyện qua, với nữ binh thì sao cho dễ được? Chưa kể là bọn này học Thiên Mục Sơn, tức là hệ phái đối ngược lại với Bạch Hổ Sơn Quân, hắn chưa từng học qua thì làm sao mà dạy đây? Thấy khó chịu hẳn ra, thôi tạm bảo bọn chúng thực hiện theo lệ thường ngày là được.

Thấy mấy nữ binh tập luyện nhẹ hơn rất nhiều so với mấy tên lính, mà mấy tên lính sáng tập rồi chiều cứ đi mà ngắm mấy chị em tập luyện mà hò hét. Làm hắn phải đuổi đi mấy đợt mà vẫn không nổi, vì trong cái đám ấy còn có cả thằng sư huynh Nguyễn Hữu Công nữa, tày trời thật. Tất cả là vì thời này làm gì có áo lót, mấy tên kia thấy mấy chị em chạy mà nảy lên nảy xuống mà lấy làm vui.

Bỗng có thấy mấy người không chịu tập mà cứ ngồi trong góc mà ôm bụng. Chà, chắc chắn là tới tháng rồi, cũng là ít chứ không phải nhiều vì thức ăn thời này chưa có nhiều chất làm r·ối l·oạn hay tăng hormone nữ estrogen như bây giờ. Hắn có tới hỏi han, thấy mùi hôi hôi tanh tanh.

Nói thì bẩn, chứ thời này có ảnh hưởng đạo giáo nên phụ nữ hay đàn ông bên trong chẳng bao giờ mang đồ lót, hay có ý niệm đó cả. Duy phụ nữ có mang áo yếm để che bên trong không lộ quá ra thôi, chứ dưới thì hoàn toàn không. Tới tận thời Pháp thuộc và gần độc lập, phụ nữ Việt Nam nhiều nơi vẫn quen thói mà không mang gì để che cả...

Thấy mấy người này vì không được mang váy theo lệnh chúa, mà mang quần, thọc tay vào dùng mấy tấm lá chuối, lá dong mà lót tạm vào, buộc lại bằng vải. Có mấy người rảnh hơn thì mua vải lanh hoặc vải bông mà gấp thành nhiều lớp mà cầm tay thấm. Thực làm phụ nữ khổ thật nhỉ? Nhưng ít ra mấy người này được nghỉ ngơi.

Thấy hắn đi tới, mấy chị này có luống cuống đứng lên nhưng hắn chỉ nói "Vô trong ngồi nghỉ." chứ chẳng ý chửi bới như họ tưởng. Có mấy người bị tẩy não từ nhỏ còn bảo :

- Dạ con có kinh... ngài coi vô trong bẩn lắm ạ, không được mô.

Hắn thấy mệt, vào trong lấy mấy tấm vải thừa vốn dùng để quấn hình nộm mà đưa cho chúng. Bắt mỗi người cố mà buộc lại thành cái khố nhẹ kèm mấy cái khăn lá đó vào, chứ không được cột qua loa nữa. Mà công nhận hôi thiệt chứ? Thời hiện đại thì đâu ra như này?

Từ luyện binh, lại thành giải quyết vấn đề phụ nữ. Đây không phải hắn ghét hay dị ứng gì, mà là hắn thấy xót thôi, cũng là dân nên hắn cũng phải lo mà giúp chứ? Để bọn lính ở lại xem nhau, đi ra ngoài mà mua với hái vài loại cây...

Coi nào, lá trầu, ngải cứu, sả, gừng, hương nhu... Mấy cái này thường mẹ hắn kiếp trước đau bệnh hay trùm chăn lại mà xông. Bỏ vào một nồi nước làm nóng lên thành hơi mà xông, tuy đây không bệnh tật gì nhưng hắn vẫn làm để khử mùi cho mấy chị em. Tạm thôi chứ muốn hiệu quả thì phải thay vải đệm, giặt rồi tái sử dụng liên tục...

Hắn để cho mấy tên lính coi, cũng như mấy nữ binh, dạy cho một phương thuốc mà hắn biết để trị cảm cúm, khử mùi. Dặn vợ con đau thì cứ xông coi được thì đỡ tiền, đỡ hôi trong nhà. Cái rồi đun lên sôi sùng sục thì hắn đem vào trong gian phòng riêng mà lùa mấy người đang có kinh vào trùm chăn lớn chung với nhau mà xông cho đỡ mệt.

Hắn thấy Công và Linh còn cứ ngồi nói chuyện với nhau, đợi Linh chạy đi rồi, bọn lính hò hét vào Công mà hắn tới chất vấn liền :

- Huynh ri là thích con bé tê à?

- Ây! Thằng ni! Nói đúng thì nói nhỏ thôi!

- Kh·iếp, cổ (cô) ấy có cái chi mà anh thích rứa?

- Xời mi có công nữ lạnh lùng bơ không hiểu cái ấm áp như của bé Linh mô...

Thực ra là do thời gian Linh ở đây với tính cũ được đúng hai ba ngày, nên thành ra Công không rõ mà mê lúc nào chẳng hay. Có khi là từ đợt hắn ném Linh cho sư huynh, có thể là vậy.

- Huynh biết rõ thì hay đỏ! Ha ha! Thôi em đi phát.

- Chặc chặc... (Công vừa nói vừa lắc đầu) Mi đúng người nhạt toẹt, không hiểu chi vẻ đẹp hết...

Thở dài, hắn chỉ vỗ vai Công vài cái, nhắc nhẹ có gì hắn tạo điều kiện, rồi cũng ngồi coi một tí thôi đã bị con bé Hằng từ đâu véo tai hắn rồi. Cũng chẳng biết từ đâu mà con bé này bữa nay lại hỗn với hắn như thế? Bữa nhận cha nhận mẹ với ông ba Thuần với Tuyết thì còn ngoan lắm cơ mà?

- Chị bảo em là không có được để anh coi mấy cái ni mô! (Hằng)

- Chị, chị mô?!

- Chị Ngọc Cơ ơ! Chỉ (chị) bảo anh mà coi kỹ viện hay mấy cái chi không hay thì phải ngăn lại hết, có chi ưa thì nói chỉ (chị) sau!

- Bớt đi mi ơi! Cả ngày tao làm mệt, đây là trông binh chơ coi coi cái chi!?

Ngày hôm sau, thì Quân với mấy người đi theo mới được áp giải về Thanh Hà, nhờ Luân với Cơ xin hộ nên mới may vậy, điều ấy cũng là vì thông cảm cho hoàn cảnh của người Minh Hương. Hắn định khuyên thăm tí, rồi sẽ xin thôi cái hôn ước gì đó đi, vì lỡ nhận ý của người này thì khó mà nhận ý của người khác, vã nỗi hắn chém lần nào cũng ác ý, vào chỗ hiểm làm tàn phế người ta chứ không c·hết... Thành ra khó nói nhỉ?

Chém vào đầu gối như thế là do đoạn ấy hắn nhớ Tôn Tử cũng bị hại chém vào gối mà què quặt, phải lết suốt phần đời còn lại mà ra tay y chang với Quân. Chứng tỏ lúc ấy liều quá hóa dại, để coi... nếu được thì xin tên bằng hữu Linh Thiều cho mà cưới, để hắn có tiền nhà vợ mà lo bớt việc đi...

Chương 59 : Lại là hơi nước và binh quân