Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Giam Cầm Phệ Thiên
Phệ Thiên bước đi loạng choạng tới trước mặt Lưu Tử Tinh, dùng trong tay điếu cày chỉ hắn mà nói: “Ngươi biết không! Ta từ rất sớm đã thấy ngươi ngứa mắt! Hôm nay Bổn Cẩu dùng trong tay ta đồ vật đ·ánh c·hết ngươi!”
Lưu Tử Tinh tức giận lấy lại điếu cày trong tay Phệ Thiên: “Sau này cấm ngươi dùng những thứ này!”
“Không!! Khụ khụ! Ta bảo vật! Ta thuốc tiên! Khụ khụ khụ! Ngươi cái này dân ăn c·ướp trả lại cho ta a!!”
Đúng vào buổi tối hôm đó, phía ngoài Phi Thuyền xuất hiện một cái cỡ nhỏ Phi Thuyền, so sánh có thể nói rằng một cái như trâu, một cái như ruồi...
“...”
Huỳnh Nghịa sắc mặt đỏ tươi định mắng chửi nhưng bỗng dưng thấy bầu trời tối sầm lại, hắn bị Phệ Thiên cho nuốt!
Lưu Tử Tinh: CON NGHIỆN tư tưởng, người thường là đoán không được...
Khỏe chỗ nào? Nói cho ta nghe xem? Ta xem ngươi cẩu mệnh cũng gần xong rồi...
“Bạch!”
Phệ Thiên: “Không!! Khụ khụ khụ!!”
Huỳnh Kiếm Trang bị dọa cho tái mặt: “Cẩu...Cẩu Quỷ đại nhân tha mạng!!”
Toàn bộ người đều lên Phi Thuyền mới, vị kia cũng thu hồi cái Phi Thuyền được Tịnh Ninh ‘cải tiến’.
Huỳnh Nghĩa nghiêm túc gật gật đầu: “Ngươi nói rất đúng! Trong đây có hơn trăm căn phòng nhưng ngươi thấy không! Phía bên kia kìa!”
...
“Bành!” Huỳnh Nghĩa đánh lên đầu Huỳnh Kiếm Trang, tức giận nói: “Chúng ta là Ma Đạo! Chẳng lẽ liền Ma Quỷ ngươi cũng sợ!”
Càng ngày càng giống ma quỷ, xem ra cơn nghiện đã đem linh hồn của nó cho tha hóa!
Huỳnh Nghĩa tay run run chạm vào vai của cái kia bóng đen, tiếng hít thở đi theo dừng lại...
Cầm lên điếu cày, Phệ Thiên hít một hơi thật sâu, khói từ mũi miệng so trước càng nồng!
Chương 40: Giam Cầm Phệ Thiên
“Đại...Đại ca...Nơi này...có hay không quỷ quái a?”
Tiết tháo ngươi đâu? Chẳng lẽ thứ chất này đã ăn mòn nó! Ngươi cẩu tâm không đau sao?
“Con c·h·ó kia! Ngươi đây là đang bán linh hồn cho quỷ dữ!”
“Hô hô hô! Hương vị này! Chính xác là hương vị này!” Ngũ khiếu thả khói, bộ dáng như ma quỷ Phệ Thiên đang bắt đầu tuyên thề bản thân tư tưởng: “Nhiều như vậy thuốc tiên! Ta chắc chắn phải để cho nhiều người trải nghiệm nó tư vị! Phải tuyên truyền cho mọi người cùng hưởng thụ! Đúng vậy! Đúng vậy!!”
“Tìm xem chung quanh có hay không cần thiết đồ vật xem!”
Trong phòng tối Phệ Thiên một mình lẻ loi, cơn nghiện đang từ từ xâm lấn cả người của nó...
“Bám lấy ta! Ta dùng Dịch Chuyển Phù đưa hai ta vào trong!”
“Không! Không! Không! Ngươi đây là không hiểu!! Ta đang rất tỉnh táo!!” Càng nói, mắt của nó càng đỏ nhìn bộ dáng đã sắp tới giai đoạn cuối...
“Thật..Thật sự a đại ca!”
Lưu Tử Tinh hừ lạnh một tiếng, không nói gì liền rời đi.
Lưu Tử Tinh: “...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Huỳnh Kiếm Trang gật gật đầu nhưng sau đó thì cả ngươi run lên: “Đại...Đại ca! Ta...Ta nghe thấy...Một tiếng động lạ!”
“Để ta xem ngươi thoát ra như nào...” Bỏ lợi một câu liền rời đi.
Một con c·h·ó cầm miếng giấy đốt lên hút hút kì lạ, hai mắt đỏ tươi, khói từ ngũ khiếu xuất ra...
Theo hướng nhìn của Huỳnh Kiếm Trang, Huỳnh Nghĩa thấy một cái bóng đen quay lưng về phía họ, nó liên tục phát ra tiếng hít hít khó tả...
Huỳnh Kiếm Trang nhanh chóng bám lên người Huỳnh Nghĩa, bóp nát Linh Phù, cả hai hóa thành quang điểm biến mất...
“Đại ca anh minh! Đại ca anh minh!”
Nghiện là dở òi!
“Rầm!” Đóng chặt cửa lại, khóa trái cửa rồi còn dùng một loại Linh Phù phong ấn...
Không nói một lời lấy ra từ bên trong một cây điếu cày, đốt lên hít một hơi thật sâu: “Hít!!!”
Phệ Thiên bộ dáng này nghiện đều đã tới giai đoạn cuối, hoàn toàn là điên rồi!
“Nước nơi đó rất sâu! Động thời lần này Thiên Kiêu Đại Hội thì thấy Sát Tinh Điện đệ tử cứ g·iết sạch cho ta! Lũ đó chơi rất dơ, đừng có mà lưu tình!”
Huỳnh Nghĩa nhíu mày, căn phòng này có chút kì quái thế nhưng không những tối đen như mực mà còn có mùi lửa đốt khét!
Hai người ở trên cỡ nhỏ Phi Thuyền bắt đầu bàn luận: “Đại ca! Chúng ta cần lựa chọn một căn phòng để lẻn vào! Sau đó phá hủy bọn hắn động cơ! Nếu như thành công chắc chắn Trưởng Lão sẽ khen thưởng cho chúng ta!”
Nghĩ tới cái gì, Lưu Tử Tinh lấy xuống Túi Trữ Vật ném vào một góc khuất: “Ngươi cái này phục vụ ma quỷ công cụ liền yên nghỉ tại đây đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“...”
“Gâu!! Thả ta ra!!” Định lao lên thoát khỏi cửa nhưng đơn giản cảm thấy cả người vô lực, cơn phê pha vẫn kéo dài làm nó không còn sức phản kháng...
Lưu Tử Tinh cười lạnh nói: “Xem ra ngươi hít tới cẩu mệnh cũng không cần a!”
Phệ Thiên mắt c·h·ó trợn tròn, đi đến vài bước thì trực tiếp té lăn, sắc mặt không cam tâm mặc dù khói đều bao kính lấy nó mặt nhưng vẫn là không cam tâm!
“Trưởng Lão! Thiên Kiêu Đại Hội là sao?”
“Hô hô hô! Không được, không được! Ta cần phải ra ngoài! Thôn!”
Đi tới bên trong Phi Thuyền một căn phòng, Lưu Tử Tinh ném Phệ Thiên vào trong, sắc mặt uy h·iếp nói: “Thật tốt cai nghiện! Ta không muốn thấy một con c·h·ó cứ suốt ngày nghiện ngập!”
Điểu khiển Tiểu Phi Thuyền tiếp cận, Huỳnh Nghĩa lấy ra một chiếc phù chú.
Huỳnh Kiếm Trang xoay đầu nhìn lại thì ánh mắt sáng lên: “Căn phòng đó không có ánh đèn! Chứng minh rằng không có người bên trong!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đó!! Đại ca! Là âm thanh này!”
“Hô hô hô!” Ngược lại thì hắn bắt đầu thở gấp, xem ra là nỗi sợ đã lên max điểm!
“Nói chung là đánh nhau, đặt tên cũng cho ngầu xíu thôi! Chỉ cần dưới 20 tuổi liền được tham gia! Tới lúc đó g·iết sạch kẻ địch là được!”
Bóng lưng của Lưu Tử Tinh càng lúc càng xa...
Phệ Thiên: Ta đây là học theo ngươi! Kẻ dẫn đầu lại giáo d·ụ·c kẻ học theo! Đây là cái gì đạo lý!
“Ngươi thấy không! Khụ khụ! Ta rất khỏe! Thậm chí so với trước càng thêm khỏe! Khụ khụ khụ! Đây là nhờ thuốc tiên! Khụ khụ khụ!”
“Tiếp theo 3 tháng chúng ta liền sẽ tới Hồng Nguyệt Quốc Đế Đô! Việc này trước đó Thái Thượng Trưởng Lão cũng có nói rồi! Mặc dù ta Ngũ Tà Môn thực lực mãnh mẽ nhưng ở Đế Đô cũng như thịt trước miệng hổ đồng dạng! Ta hi vọng các ngươi không vì vài lí do nhảm nhí mà chủ động gây sự!”
“Ư ư ư...”
“Hừ! Tiểu tử ngươi sau lại gan nhỏ như vậy!”
Phệ Thiên hít một hơi thuốc lào, thờ phì phò vòng khói: “Ta nói nhầm...”
Phệ Thiên từ miệng mình móc ra một tấm Linh Phù giống với hồi nãy Huỳnh Nghĩa sử dụng, liên tục nói nhảm: “Nhịn không được! Nhịn không được nữa rồi! Của ta thuốc tiên! Của ta bảo bối! Không có kẻ nào có thể đụng tới nó! Của ta thuốc tiên! Của ta bảo bối!!”
...
“Tốt! TÌm cửa ra đi!”
Phệ Thiên: “Hít miếng không bạn ơi?”
“Vâng, vâng...”
Đột nhiên nhìn thấy trong góc khuất Túi Trữ Vật, Phệ Thiên ánh mắt sáng lên sủa loạn: “Gâu gâu! Ngươi đây rồi! Ngươi đây rồi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy ở đây không có gì ở lại xem, Lưu Tử Tinh tự động rời đi.
Lưu Tử Tinh: “...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai mắt đỏ rực, miệng thở phì phò: “Hô hô! Bảo bối ngươi ở đâu! Bảo bối!”
Huỳnh Nghĩa tán thưởng gật đầu: “Rất thông minh! Chúng ta chỉ cần lẻn vào đó, thần không hay quỷ không biết! Dễ dàng phá hư cá chiếc Phi Thuyền!”
Bồng lên bóng đen, Huỳnh Nghĩa từ từ xoay mặt nó lại nhìn mình.
Lưu Tử Tinh khinh thường liếc Phệ Thiên một cái, CON NGHIỆN này chắc giai đoạn cuối rồi a!
“Tiểu đệ a! Chúng ta phải để cho toàn đệ tử Sát Tinh Điện biết đến Nghĩa Trang Song Huynh Đệ chúng ta!”
“Ngươi nói nhỏ nhỏ tiếng thôi, một hồi mà bị phát hiện là c·hết...”
Lưu Tử Tinh nếu ở đây chắc chắn sẽ hét lên: Đừng nghiện nữa!
“Vâng thưa đại ca!!”
Mấy vị Trưởng Lão nhìn nhau thì rốt cuộc có người thở dài nói: “Ai! Để ta nói một vài điều cho các ngươi!”
“Nói...Nói có lí...”
“Bị khóa rồi!” Vấn đề có chút lớn, nếu như làm bậy bạ quá to tiếng nhất định sẽ b·ị b·ắt! Lúc đó thì hỏi sao lại khóc a!
Lưu Tử Tinh đằng xa nghe được thì rất im lặng, vị Trưởng Lão này có chút cục s·ú·c a!
Huỳnh Nghĩa sắc mặt hơi cứng, xem ra trong căn phòng này không đơn giản...
“Từ bây giờ! Ngươi phải bắt đầu cai thứ độc hại này lại!”
Dịch chuyển ra căn phòng, Phệ Thiên dùng mũi c·h·ó nhanh nhạy của mình mát bắt đánh hơi.
“Đại ca!! Đằng kia có cái bóng đen!!!” Bỗng dưng Huỳnh Kiếm Trang hét lên kinh dị, bên cạnh Huỳnh Nghĩa nghe đều có hết kinh hồn.
Tống Tuyền Vi ném Tịnh Nịnh vào một căn phòng liền rời đi.
Rất nhanh! Nguyên hình nó liền lộ ra!
Huỳnh Nghĩa đi qua kiểm tra, đích thực là cửa ra! Bất quá...
Cả hai bắt đầu mần mò, rốt cuộc thì Huỳnh Kiếm Trang sờ được tay cửa: “Đại ca! Nó ở nơi này a!”
Hai tên họ Huỳnh lúc này sợ tới ngưng thở, suy đoán đấy là một loại quái vật không biết tên.
Huỳnh Nghĩa chân có chút run nhưng lại cắn răng đi tới, càng lại gần tiếng hít thở càng sâu...
Huỳnh Kiếm Trang biến mất, giống như anh trai của hắn kết cục...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.