Lãng Mạn Của Anh
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70
Hai ngươi giao lưu, nhất thời có chút khó khăn.
Hai người đồng thời chăm sóc, chờ đến ngày hôm sau lúc trời sáng, nhiệt độ nhìn chung hạ xuống rồi, Chu Túy Túy cũng thở ra một hơi.
Chu Túy Túy cũng ích kỷ, cô biết công việc của Thẩm Nam là gì, cho nên sẽ không đi ngăn cản việc mà anh muốn làm, nhưng đồng thời, cô lại khát vọng Thẩm Nam có thể sớm trở lại, bình an trở về.
Đột nhiên, cô bé ở trước mặt Chu Túy Túy biểu diễn, cô bé cầm lấy một trái sơn tra ăn vào, sau đó ôm lấy bụng bắt đầu xuất hiện vẻ mặt thống khổ.
*
Chờ bác sĩ truyền nước cho cô nhóc liền rời đi, Lưu Mai cùng Chu Túy Túy liếc nhìn nhau.
Chu Túy Túy đáp ứng, ba người loanh quanh trong nhà bếp, Lưu Mai đi làm cơm cho cô, Chu Túy Túy cầm sơn tra đi ra, cùng với cô bé chơi đùa.
Lưu Mai kinh hô một tiếng, cười nói: "Vậy chúng ta nhanh đi tìm bác sĩ xem."
Lưu Mai: "Mang thai có rất nhiều thứ không được ăn, chị đặc biệt trở về làm cho em một danh sách."
Chu Túy Túy: “Em cũng vậy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không dám tin hỏi: "Có tiểu bảo bối rồi?"
Nói đi bọn họ liền đi, trực tiếp đi phòng nghỉ ngơi của quân y tìm anh ta.
Sau khi cô mặc quần áo cho cô bé, sấy khô tóc, lúc này mới đưa trà nóng cho bé: "Uống đi, tránh bị cảm lạnh."
Chu Túy Túy bật cười, trực tiếp nói: "Sắp làm ba rồi, chúc mừng."
Chu Túy Túy hiểu rõ: "Vâng."
Chu Túy Túy: "...... Chúng ta còn một tuần nữa sẽ trở về."
Quân y bật cười: "Tốt xấu gì tôi cũng làm bác sĩ nơi này lâu năm, cái này sẽ không chuẩn đoán sai, nhưng mà thân thể của cô có chút không ổn định, thời tiết bên này dù sao cũng quá khắc nghiệt, còn phải cần chú ý nhiều, mấy ngày này nghỉ ngơi nhiều một chút, mỗi ngày lại chỗ này của tôi, tôi xem giúp cô một chút."
"Được."
Chu Túy Túy mò di động qua, xem một chút ngày tháng, còn có một tuần, bọn họ liền phải trở về rồi.
Hai người im lặng một hồi, Thẩm Nam chuyển chủ đề, anh nhướng mày mỉm cười nhìn vợ mình, muốn cho tâm tình hai người tốt hơn một chút, thấp giọng nói: "Vậy tin tốt là gì?"
Bác sĩ kiểm tra một chút, cô bé phát sốt rồi, ba mươi bảy độ rưỡi, không tính là rất cao, nhưng càng lo lắng là sẽ cứ sốt như vậy. Anh ta hướng về phía Chu Túy Túy: "Đêm nay họn họ đều tạm thời ở đây, tôi tiêm cho cô bé trước, sức đề kháng của trẻ em rất yếu."
Chu Túy Túy thở dài nói: "Em có chút đói, nhưng lại không có khẩu vị." Cô nhìn xung quanh một vòng: "Chồng chị cũng đang nghỉ ngơi đúng không?"
Bởi vì đơn vị quân đội của Thẩm Nam bọn họ đóng quân cách nơi xảy ra sự cố gần nhất, cho nên những người được cứu ra toàn bộ đều đưa đến bên đó, trong nhà ăn cùng phòng nghỉ, trong nháy mắt đầy người.
Chu Túy Túy ừm một tiếng, không lên tiếng.
Chu Túy Túy bị phản ứng của anh chọc cười, ôm lấy cổ anh làm nũng, cọ cọ mềm giọng nói: "Anh nói xem, đội trưởng Thẩm."
Thẩm Nam nghe xong, im lặng ừm một tiếng, sờ đầu cô: “Sau này còn có cơ hội, chúng ta lại trở lại xem xem."
Chu Túy Túy ừm một tiếng, ôm cô ấy động viên: "Chị tin em đi, có thể mà! Bây giờ y học phát triển như vậy, chắc chắn không vấn đề."
Chu Túy Túy:....
Nhưng không có cách, người đàn ông bọn họ yêu là quân nhân, mặc dù là không gánh vác được, cũng sẽ cố gắng đi gánh vác, làm tốt.
Cô giải thích nói: "Hôm đó em có chút hiếu kì, liền hỏi một chút Thẩm Nam, em không có ý muốn nghe ngóng chuyện của hai người.....chỉ là nhiều chuyện một chút."
"Không đâu." Chu Túy Túy khuyên bảo: "Chúng ta nên có lòng tin, những bác sĩ mà chị gặp đều không có kiểm tra kỹ càng, bạn của em có quen biết một bác sĩ khá lợi hại, chị nếu như tin tưởng em, chờ trở về liên lạc, em giới thiệu cho chị được không?"
Nhưng bây giờ đến xem, có thể không phải như vậy.
Hai người trông coi đứa bé, vốn định không muốn ngủ, nhưng thật sự quá mệt quá buồn ngủ, đến cuối cùng Chu Túy Túy lúc nào ngủ cũng không biết. Lúc cô lần nữa thức dậy, chỉ có Thẩm Nam ở bên cạnh.
Cô bé sững sờ, nhìn thứ ở trong tay cô, đột nhiên mạnh mẽ lắc đầu Chu Túy Túy.
Ý của Lưu Mai không phải nói Chu Túy Túy là người không có nhẫn nại, mà là đêm hôm qua cảnh cô chăm sóc cô bé có chút giống như đang chăm sóc đứa bé nhà mình, cố gắng tận lực, vô cùng lo lắng. Lưu Mai cũng là người suýt nữa làm mẹ, có thể lĩnh hội được tâm trạng cảm giác này, nhưng Chu Túy Túy kỳ thật không có, cho nên có thể làm tới bước này, có thể nhìn ra cô thật sự thích trẻ con.
"Có chút."
Lưu Mai nói: "Bọn họ chuẩn bị ngày mai đi đưa hai người công nhân đã qua đời."
Nhưng bây giờ vẫn còn một vấn đề quan trọng là, mọi người đều lo lắng tuyết sẽ lở lần nữa, hiện giờ thời tiết này, có ngoài ý muốn hay không đều không xác định.
Anh cũng vậy, không nỡ rời đi, nơi này tuy rằng khổ cực, nhưng cũng thật đẹp, tất cả mọi thứ đều tuyệt đẹp!
Tất cả mọi người đều sống sót sau tai nạn, thân thể không ngừng run rẩy, Chu Túy Túy thậm chí còn phát hiện một đứa bé, sắc mặt trắng bệch, một mình ôm lấy đầu gối run lên. Cô liếc nhìn, dùng chăn phủ lên người đứa trẻ đó, cúi đầu nhìn cô bé: "Lạnh không?"
Cô ngây người một lát, trong đầu không hiểu sao xuất hiện một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Tác giả có lời muốn nói: Đội trưởng Thẩm:!!!!! A a a a a a a vui vẻ!
Chu Túy Túy nhìn thấy vẻ mặt có chút buông lỏng của cô ấy, tiếp tục nói: "Chị xem, chị đã đi gặp bác sĩ nhiều lần rồi, cũng không kém thêm một lần này đúng không." Cô cười nói: "Liền xem như để em báo đáp ân tình chị luôn làm cơm cho em, như thế nào, sau khi quay về em liên lạc giúp chị."
"Tại sao?" Chu Túy Túy hiếu kì, suy nghĩ rồi lại nói: "Là muốn chị đưa cái này cho em sao?"
Chu Túy Túy cảm nhận được tâm tình biến hóa của anh, ngừng một chút hỏi: "Có ngoài ý muốn sao?"
Cô bé nói chuyện Chu Túy Túy nghe không hiểu, cho nên tự nhiên liền cho rằng cô bé là không muốn ăn. Cô bật cười, cong môi: "Không thích ăn sao, được rồi, vậy chị không ép em."
"Không cần ạ." Cô bé nhìn cô lắc đầu.
Cô cúi đầu, ngồi ở bên cạnh cô bé mở ra một bọc sơn tra, sơn tra này lần trước là ai mua cô không nhớ rõ.
Không tới một lúc sau, Lưu Mai với bác sĩ liền tới.
Chu Túy Túy cười, nhìn anh: "Có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?"
Buổi đêm cùng ngày, Thẩm Nam cùng với các đồng đội cứu viện cũng không trở về.
Chu Túy Túy nhìn, không hiểu sao lại có khẩu vị, cô vừa lấy ra một trái từ bên trong ra, chuẩn bị cho vào miệng cắn, thì bị cô bé giành lấy.
Đứa bé vừa mới sáu tuần, vẫn còn tốt.
"Không bình thường." Chu Túy Túy không chút do dự nói: "Đặc biệt là sau khi đến đây, lúc trước em cho rằng bên này quá lạnh, dù sao thì khí lạnh rất nặng, chậm lại cũng bình thường." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ấy sờ đầu cô bé, nhẹ giọng nói: "Sau này em có con, nhất định có thể chăm sóc rất tốt."
Quân y ngây người một lát, cười với Chu Túy Túy: "Được, vậy giao cho cô, có việc lúc nào cũng có thể gọi tôi, tôi luôn ở phòng ở tầng dưới."
Chu Túy Túy cong môi cười, mặt mày cong cong nhìn anh: "Đội trưởng Thẩm, chúc mừng nha."
Tác giả: Hình tượng của anh sụp đổ rồi nha, anh là đội trưởng Thẩm, không thể biểu đạt sự vui vẻ của mình như vậy.
Cả một đêm, cô bé trong lòng Chu Túy Túy đều ngủ không an ổn, nhiệt độ cơ thể thất thường, cô thức dậy nhiều lần nấu nước lau người cho cô bé, Lưu Mai bởi vì lo lắng, cũng ngủ ở bên đây.
Quân y cười: "Được, tuyệt đối không nói trước với đội trưởng Thẩm."
"Vợ ơi."
"Vâng ạ."
"Ăn chút gì đi."
Cô bé nghe hiểu hai chữ bảo bối, vội vàng không ngừng gật đầu: "Vâng!"
Chu Túy Túy ừm một tiếng,có chút bất an vẫn như cũ: "Em hơi lo lắng cho bọn họ."
Cô bé gật đầu.
Chu Túy Túy trả lời từng tin nhắn của hai người, suy nghĩ vẫn là không nói cho mẹ Thẩm người vẫn luôn chờ mong tin tức tốt này, hai là nói cho ba đứa bé trước tốt hơn, tránh đến lúc đó Thẩm Nam cảm thấy đắng lòng.
Thẩm Nam im lặng gật đầu.
Sau khi ăn xong cơm trưa, cô bé được Lưu Mai chăm sóc, Chu Túy Túy tự mình hưng phấn trở về nhà, không biết tại sao, lúc trước chưa phát hiện ra, cô cũng không quá có cảm giác, nhưng bây giờ phát hiện ra rồi, cô đột nhiên cảm nhận được thân thể mình cũng trở nên quan trọng.
Cô bé chớp chớp mắt, nhìn Chu Túy Túy:"Cảm ơn chị ạ."
Lưu Mai bị cô nói dở khóc dở cười: "Được......vậy thì thử lần nữa."
Chu Túy Túy dạ một tiếng, trên mặt khó mà che dấu nụ cười: "Đúng rồi, em ra ngoài đi dạo."
Cô bé vẫn là chỉ vào bụng của Chu Túy Túy.
Chu Túy Túy nhìn cô bé, hậu tri hậu giác hỏi: "Em không muốn để chị ăn cái này?"
"Tin xấu."
Sơn tra k*ch th*ch ăn uống, thích hợp ăn.
"Ăn nhiều một chút, em gầy rồi."
Cô duỗi tay ôm lấy Thẩm Nam.
Nghe vậy, Lưu Mai trong nháy mắt hiểu ra.
Hạ Văn cùng mẹ Thẩm đều gửi tin nhắn qua, đều nghe được tin tức có tuyết lở, muốn biết tình hình của bọn họ.
"Ừm, quá mệt."
Đoàn người hành động vô cùng có trình tự, chỉ vì muốn cứu hết công nhân cùng với những người khác bị vây lại ra, tuyết lớn rơi lả tả, hạt tuyết trắng tinh rơi trên người bọn họ, trang phục của bọn họ nhanh gọn linh hoạt, chỉ vì để thuận lợi cứu người nhanh hơn.
Cô không biết tiếng phổ thông, nhưng ý nghĩa đại khái Chu Túy Túy có thể hiểu một chút. Cô bé nói không cần, Chu Túy Túy liền rời khỏi phòng tắm, đến một bên tìm chiếc áo lông ngắn của bản thân ra, cô mặc là ngắn, nhưng ở trên người cô bé có thể bao bọc toàn bộ thân thể.
Nghe vậy, Chu Túy Túy có chút ngượng ngùng: "Thẩm Nam vẫn đang ngủ, chúng ta trước tiên đi xem thử, sau đó có kết quả lại nói đi." Cô nhỏ giọng nói: "Trước tiên không cần quấy rầy anh ấy, ngỡ đâu không phải."
"Hửm?" Thẩm Nam không rõ nguyên do, duỗi tay ôm lấy cô.
Chu Túy Túy nhìn trời tuyết vẫn không ngừng rơi, lặng lẽ cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng có việc gì, đừng lại xảy ra bất cứ việc gì mới đúng.
"Không cần đâu." Chu Túy buồn cười nhìn cô ấy: "Đêm qua chị cũng bận cả một đêm, nếu không chị nghỉ ngơi một lát?"
Nhưng cô ấy lại lo lắng bản thân kì vọng quá cao, đến lúc đó lại biến thành thất vọng.
Chu Túy Túy nghiêng đầu, nhìn cô bé nằm ngủ trên giường, trên mặt cô bé có vết tích do giá rét làm bị thương, nơi ngón tay có vết chai, vừa nhìn liền biết cô bé tuy còn nhỏ đã phải nhà làm việc, thoạt nhìn làm người khác vô cùng đau lòng.
Cô bật cười: "Muốn ăn thì nói với chị, chị cho em ăn."
Chu Túy Túy ngây người một lát, bật cười nói: "Kỳ thật cũng chỉ có việc này."
Đến buổi trưa cùng ngày số người được tìm thấy cũng chỉ có hai phần ba, còn có một phần ba số người chưa tìm được, đã sắp qua một ngày rồi, nếu còn không tìm được, không biết ở trong trời tuyết lớn như thế này, một ngày không ăn uống, còn bị đông lại sẽ như thế nào.
"Ừm."
Lưu Mai lắc đầu: "Ngủ không được." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cần chị tắm cho em không?"
Chu Túy Túy chỉ: "Cô bé không cho em ăn sơn tra."
Chu Túy Túy nói với người khác một tiếng, trực tiếp dẫn cô bé mới vài tuổi về nhà, tắm cho cô bé.
Lưu Mai nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, buồn cười nói: "Không cần xin lỗi, chị hiểu, chị cũng thường xuyên tám chuyện."
Vành mắt Chu Túy Túy trong nháy mắt ẩm ướt, cô nhanh chóng ôm cô bé lại, thấp giọng nói: "Vậy cùng đi tắm với chị nhé, tắm xong chúng ta liền ấm áp rồi."
Chu Túy Túy cười: "Không cần khách khí."
Thẩm Nam nhất thời chưa phản ứng kịp, ồ một tiếng: "Ai sắp làm......" Anh dừng lại, trợn tròn mắt nhìn Chu Túy Túy: "Em vừa nói cái gì? Ai sắp làm ba rồi?"
Chu Túy Túy cười: "Vâng."
"Bọn họ sẽ không sao, không chừng tối nay có thể trở về rồi."
Thẩm Nam ừm một tiếng, sờ đầu cô: "Xin lỗi, để em lo lắng rồi."
Nhưng lại có cách nói là, bởi vì giữa trẻ em với nhau có một loại cảm ứng tâm linh, chúng sẽ càng rõ ràng cảm nhận nhau.
Chu Túy Túy vỗ vai cô ấy, cổ vũ: "Thân thể của chị nhất định cũng sẽ không vấn đề."
Anh đi xem những công nhân đã cứu trở về, nhân tiện bàn bạc với đồng đội việc ngày mai phải đi làm, bàn bạc xong, Thẩm Nam lại mở họp, lúc này mới về nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Túy Túy nhíu mày, nhìn cô bé rất lâu, thấp giọng hỏi: "Ở đây đợi chị một lát được không? Chị đi tìm bác sĩ tới."
Không bao lâu Chu Túy Túy thật sự bị Thẩm Nam dỗ ngủ rồi. Nhìn thấy cô ngủ xong, Thẩm Nam mới hôn lên trán cô, cẩn thận đi ra ngoài.
"Nên làm." Lưu Mai nói: "Chị nhìn em như vậy chị cũng vui."
"Thật sao?"
Tiểu nha đầu nhìn cô, đôi mắt sáng long lanh, đột nhiên hướng về trước mặt Chu Túy Túy cúi người.
Dụng tâm lương khổ của đại đội trưởng và chính ủy Thẩm Nam đều hiểu, cho nên không từ chối, cũng từ chối không được. Chỉ có luyến tiếc duy nhất chính những người ở đây, đồng đội nơi này, lúc nào có thể trở về một lần còn không chắc chắn, xa xôi cách trở, thật sự quá khó khăn.
Chu Túy Túy đáp ứng, đột nhiên mím môi cười: "Cái đó, bác sĩ anh giúp tôi giữ bí mật một chút nha."
"Ừm!"
Lưu Mai bật cười: "Ừm."
Trong lúc này, thân thể và ý chí của quân nhân là thứ mà tất cả mọi người không cách nào sánh được.
Chương 70
............
Đến đây rèn luyện tính cách của anh, sau khi trở về bản lý lịch cũng sẽ càng tốt hơn một chút.
Chu Túy Túy mỉm cười nhìn cô ấy: "Được ạ, cảm ơn chị Lưu Mai."
"Vâng."
Người đàn ông mà cô yêu đó, dùng mạng của bản thân cứu người trở về, giao cho mình, sao cô có thể không cố gắng hết sức chăm sóc bọn họ, bảo vệ tốt bọn họ chứ.
Cô biết bây giờ tâm trạng Thẩm Nam không tốt, loại tình huống này đổi thành ai đều sẽ khó chịu.
"Mọi người cố lên! Tranh thủ trong hai tiếng đồng hồ tìm ra được người dân khác bị vây lại!"
Nghe vậy, Lưu Mai có chút động tâm.
Mười phút sau, quân y nhìn Chu Túy Túy cười: "Chúc mừng, cũng chúc mừng đội trưởng Thẩm."
*
Bình yên liền tốt, bình an liền đại biểu cho bình an, sẽ không có việc ngoài ý muốn nào.
"Nấu chút trà gừng, bọn họ đều rất lạnh."
Nói đến đây, Chu Túy Túy liếc nhìn Lưu Mai: "Chị Lưu Mai, chị có từng nghĩ, lại đi kiểm tra lần nữa?"
*
Chu Túy Túy bật cười: "Dạ."
Cô trợn tròn mắt nhìn cô bé, lại cúi đầu nhìn bụng dưới bằng phẳng của chính mình, khó có thể tin nhìn cô bé: "Em nói chị.....???"
Lưu Mai hiểu suy nghĩ của cô, hai người an ủi lẫn nhau.
Chu Túy Túy là sau khi tỉnh lại mới nghe thấy Lưu Mai nói, có một đoạn đường xuất hiện tuyết lở, tuyết rơi mấy ngày gần đây khá lớn, có một đoạn đường thi công xuất hiện tuyết lở, hơn một trăm công nhân bị kẹt lại dưới tuyết. Bộ giao thông vận tải cùng võ cảnh bên này chờ những nhân viên cứu viện từ các nơi khác đến, toàn bộ đều điều động lên đường rồi.
"Cảm ơn."
Nói xong, cô tiếp tục lấy ra.
"Ăn rồi." Lưu Mai cười nói: " Em muốn ăn gì? Chị đi làm một chút cho em."
Chu Túy Túy kinh ngạc nhìn cô bé: "Muốn ăn sao?"
"Có phải không thoải mái không?"
"Là gì?"
Lưu Mai nhìn cô cười: "Tôi không ngờ rằng, cô nhẫn nại như vậy.”
Lưu Mai vỗ vai cô: "Em đi nghỉ ngơi đi, để chị chăm sóc cho bé." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Túy Túy ánh mắt sáng lên, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn anh: "Anh trở về rồi!"
Lưu Mai ngây người, xoay đầu nhìn cô bé: "Tại sao?"
Cô hỏi Lưu Mai: "Hai người ăn gì chưa?"
Chờ cô bé tắm xong, Chu Túy Túy thay một một bộ quần áo sạch sẽ cho bé, trong bộ đội không có con nít, có thì cũng rất ít, quần áo trong tay cô là Lưu Mai đưa cho, vốn là muốn đi tặng những người dân xung quanh một bộ quần áo ấm.
Lưu Mai cùng Chu Túy Túy đi theo giúp đỡ.
Tuyết lở, loại thiên tai này là thứ con người không cách nào ngăn cản. Cô không biết nếu như có lần thứ hai, Thẩm Nam sẽ làm sao. Cô chỉ hi vọng mấy người Thẩm Nam đều có thể bình an trở lại.
Anh cúi đầu, khó có thể tin nhìn bụng bằng phẳng của Chu Túy Túy.
Đôi mắt cô sáng lên, nhìn về hướng tiểu bảo bối: "Em tỉnh dậy lúc nào vậy, thân thể không sao rồi chứ."
Thật ra đều giống nhau, bọn họ ở bên ngoài cứu viện, một ngày một đêm chưa trở về, bọn cô làm sao có thể an ổn mà ngủ chứ.
Nói thật, cuộc sống của quân tẩu thật sự rất khổ cực, rất nhiều người tuy rằng thích quân nhân, nhưng cũng sẽ không muốn trở thành một vị quân tẩu, lo lắng sợ hãi, thậm chí còn sống hằng năm ở nơi xứ người, không phải ai cũng có thể chịu được. Cho nên đây là một loại đau lòng của quân tẩu.
Hai người liền ôm nhau trên giường rất lâu, qua một hồi, Chu Túy Túy phát hiện Thẩm Nam đã mệt đến ngủ thiếp đi rồi.
Nghĩ vậy, Chu Túy Túy bật người đứng dậy, dọa Lưu Mai một cái.
Chu Túy Túy kích động muốn khóc.
Chu Túy Túy nhìn cô bé, nhẹ giọng nói: “Bọn họ đều là người mà bọn Thẩm Nam mạo hiểm tính mạng của bản thân cứu về, em chăm sóc bọn họ giống như đang chăm sóc Thẩm Nam, cho nên đều có nhiều hơn một chút nhẫn nại với yêu mến."
"Lạnh." Cô bé nhìn cô, giọng địa phương: "Chị ơi, em lạnh."Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không lâu sau, tất cả mọi người liền nhanh chóng tập hợp, toàn bộ xuất phát đi cứu viện.
"Anh có đói bụng không, muốn hay không ăn chút cơm."
Cô đang rất cố gắng ăn nhiều một chút.
Chu Túy Túy gật đầu: “Được, đêm nay cứ để em ấy ngủ lại nơi này của tôi đi, ngủ cùng người tôi lo lắng không có người chăm sóc."
Cô nắm lấy tay của cô bé, nhẹ giọng nói: "Thật ra em đối tốt với cô bé, ngoại trừ bởi vì thích con nít ra, còn có một nguyên nhân khác."
Điều Thẩm Nam hy vọng nhất đó là ở nơi này tất cả đều bình yên.
Đến bây giờ, cô không tin hình như cũng không thể rồi.
Anh cùng Chu Túy Túy sắp rời đi rồi, lúc ban đầu nói đó là đến đây thời gian hơn hai tháng gần ba tháng, sau khi tất cả mọi việc đều giải quyết, cũng nên trở về rồi. Lúc ấy, đại đội trưởng nói là trừng phạt Thẩm Nam, nhưng thực tế là ngầm nói với mọi người, Thẩm Nam sắp thăng chức.
Chu Túy Túy: "......"
Thẩm Nam lúc này tâm trạng vẫn có chút sa sút, cũng không chú ý tới vợ mình không thích hợp. Anh sờ đầu Chu Túy Túy, thấp giọng nói: "Nghe nói em đêm qua cũng không ngủ được, bây giờ có muốn ngủ bù không?"
Chu Túy Túy xuống lầu, lúc tìm thấy cô bé, em ấy đang chơi cùng Lưu Mai.
Quân y lúc này cũng đang kiểm tra thân thể cho bọn họ.
Cô bé gật đầu, ngoan ngoãn đáp ứng.
Có sự việc này làm gián đoạn, chờ sau khi quay về Lưu Mai lần nữa điều chỉnh lại một chút cơm trưa cho Chu Túy Túy, làm một bữa khá dinh dưỡng cho cô.
Buổi tối cùng ngày, sau khi Thẩm Nam về nhà bất ngờ phát hiện tâm tình vợ mình không tệ.
Mà bọn Thẩm Nam, giờ phút này đang ở tuyến đầu, bọn họ đến địa điểm tuyết lở đầu tiên, Thẩm Nam liếc nhìn nơi bị vây lại, bàn bạc với Hà Chính, bố trí cứu viện có trình tự, xe xúc tuyết đã tới, cần phải xúc hết tuyết ở trên bề mặt trước, mới có thể đi tiếp vào trong.
Nghe vậy, Chu Túy Túy hiểu rõ: "Là nên như vậy."
Lưu Mai tròn mắt nhìn cô: "Em ở đây......kì sinh lý vẫn bình thường chứ?"
Cô ấy im lặng một hồi, thấp giọng nói: "Đã đi xem qua nhiều lần, nhưng bác sĩ đều nói không có cách."
Nhưng có điều, cô ấy cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nếu như vậy, cũng không thể không bị quá thất vọng.
"Vâng."
Chu Túy Túy bật cười lên, đem người nâng ngồi xuống: "Không cần khách sáo, nên làm mà."
Chu Túy Túy muốn tự mình nói với Thẩm Nam, muốn cho người đó một bất ngờ đặc biệt.
Giây tiếp theo, cô bé sờ bụng của cô, chỉ vào sơn tra lắc đầu.
Hơn một trăm người, trong khí trời tuyết lớn rơi lả tả này, đủ để nghĩ ra sẽ có hậu quả như thế nào.
"Có hai công nhân lúc tìm thấy đã qua đời rồi." Bởi vì bị chôn trong tuyết quá sâu, thêm vào mặc quần áo mỏng, lúc tìm thấy thân thể bọn họ toàn bộ đã cứng ngắc rồi, nhưng tất cả mọi người vẫn nâng bọn họ trở về.
Không nỡ rời đi nơi này.
Lúc đó Chu Túy Túy còn cảm thấy rất kỳ quái, người lớn đều không biết, trẻ em làm sao sẽ biết được.
Chu Túy Túy cười, làm ổ trong lòng anh: "Không có chuyện gì, người đều cứu ra rồi sao?"
Chu Túy Túy: "!!!"
Người bị vây lại trong tuyết khá nhiều, tuy rằng phát hiện sớm nhưng vẫn rất khó khăn.
Lưu Mai nhìn ánh mắt lo âu của cô, vỗ vai cô nói: "Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu."
Cô bé tiếp tục lắc đầu, bé không phải quá hiểu tiếng phổ thông, nhưng ngẫu nhiên vài từ có thể nghe hiểu.
Đội trưởng Thẩm: Mặc kệ tôi!
Tâm tình anh tuy rằng không tốt, nhưng cũng sẽ không thật sự toàn bộ đem về nhà, anh cúi đầu hôn Chu Túy Túy: "Sao vui vẻ như vậy?"
"Em muốn làm gì vậy."
Cô liếc nhìn thời gian, lại ngủ tới 10 giờ sáng.
Thẩm Nam bật cười: "Sao ngủ lâu như vậy, đói không?"
Cô bé trợn tròn đôi mắt nhìn cô, lắc đầu.
Sau khi về tới nhà, Chu Túy Túy vẫn đang ngủ, Thẩm Nam chau mày, duỗi tay sờ trán cô, ngược lại tất cả bình thường.
"Tiểu bảo bối ăn sơn tra không?"
Lưu Mai nhìn cô: "Không có khẩu vị hả, lần trước bọn họ ra ngoài mua sơn tra trở về, em có muốn ăn không."
Cô sờ bụng mình, mở cửa vào nhà.
Lưu Mai cũng vui mừng cho cô, duỗi tay ôm lấy cô: "Quá tốt rồi."
"Vâng!"
Cô khiếp sợ nhìn chằm chằm cô bé, vẫn không dám tin tưởng.
Chu Túy Túy suy nghĩ hai giây, gật đầu: "Dạ."
"Đi đi đi."
Hôm sau, chờ lúc Chu Túy Túy tỉnh lại Thẩm Nam đã không có ở trong nhà.
Vừa tiến vào phòng, Thẩm Nam liền cũng tỉnh dậy, anh nhìn Chu Túy Túy: "Đã ra ngoài sao?"
Cô sờ đầu cô nhóc, kiểm tra nhiệt độ cơ thể của em ấy, có chút hơi cao.
Chu Túy Túy nhìn một cái, gật đầu: "Em đi tìm chút quần áo qua, bọn họ đều ướt sũng, tắm một cái càng tốt hơn."
Cô bé run rẩy, lông mi rũ xuống: "Vâng."
"Vâng?" Chu Túy Túy mơ mơ hồ hồ đáp lại một tiếng, nâng mắt nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Một đêm này, hai người ăn xong liền sớm nghỉ ngơi, nghỉ đến ngày hôm sau Thẩm Nam có việc phải làm, Chu Túy Túy tạm thời không nói cho anh tin tốt đó, cô muốn chờ qua vài ngày, chờ tâm tình Thẩm Nam tốt hơn một chút lại nói đi.
Lưu Mai nhìn cô: "Thật tốt."
"Không cần." Thẩm Nam cầm lấy tay cô dắt trở lại phòng ngủ: "Dỗ em ngủ xong anh ra ngoài một chuyến, xem bọn họ."
Nhưng tay vừa mới đặt qua, liền bị cô bé nhỏ giữ chặt lấy.
Cô sẽ cố gắng.
Cô bé ngây người, sau khi được Chu Túy Túy sờ đầu xong, mới gật đầu. Cô bé có chút choáng.
Kỳ thật cô lúc trước từng nghe qua rất nhiều chuyện kỳ lạ, ấn tượng vẫn có chút sâu sắc giống như bây giờ, liền nhớ là có một câu chuyện nào đó, hình như là nói cô gái không biết bản thân mình đã mang thai, lúc muốn làm chút gì đó liền bị trẻ em trong nhà một lời nói rõ. Nói cô ấy không được làm, bảo bảo trong bụng sẽ không thoải mái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.