Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lãng Nhân: Mỹ Nữ, Mời Tư Vấn
Unknown
Chương 1: Không Phải Bói Toán
Chu Thiên Giới, Khôn Sơn Thành, thành trì biên giới phía nam Thương Vũ Quốc, phía đông giáp núi, phía tây giáp biển, trước mặt sau lưng đều là rừng rậm. Chỉ có một con đường duy nhất băng qua khu rừng, tiến vào Khôn Sơn Thành để đến được Thương Vũ Quốc. Tất nhiên điều này chỉ áp dụng với dân chúng bình thường, người tu luyện có thể bỏ qua.
Là thành trì trọng điểm trấn thủ phía nam quốc gia, toàn bộ bốn phía tường thành được gia cố bằng đá biển nổi tiếng cứng rắn. Mặt tiếp giáp với đường biên giới có tổng cộng chín cổng vào, phía biển có ba bến cảnh với cổng vào riêng, mặt sau có đến mấy chục cổng lớn nhỏ do phải liên tục cải tạo, mở rộng diện tích sinh sống.
Vì Thương Vũ Quốc là quốc gia lớn nhất trong hàng trăm năm qua khu vực nên nơi này khá yên bình, giao thương phát triển. Lượng khách ra vào mỗi ngày lên đến vài chục ngàn người, chưa tính các cảng biển hoạt động ngày đêm không nghỉ.
Dân cư đông đúc, kinh tế phát triển, đời sống người dân cũng được cải thiện. Nhưng vì tính cạnh tranh quá cao, vẫn có không ít người rơi vào hoàn cảnh khó khăn không có nổi một ngôi nhà để che mưa tránh nắng.
Trên con phố gần cổng vào số ba, mặt tiếp giáp với biên giới có một sạp hàng nhỏ, chỉ gồm một cái bàn cũ bày biện giấy bút và vài món đồ lạ mắt, một chiếc ô lớn che mưa nắng cùng hai tấm bảng hiệu giới thiệu. Một bảng hiệu còn khá mới được đóng khung sắt, viền sơn vàng, bốn chữ mực đỏ nổi bật: “Dịch Vụ Tư Vấn”.
Tấm còn lại cũ kỹ mục nát, giống như tùy tiện nhặt mảnh gỗ bên đường rồi dùng mực đen viết lên: “Không Phải Bói Toán, Không Phải Bói Toán, Không Phải Bói Toán. Chuyện Quan Trọng Nhắc Lại Ba Lần”.
Giang Tự đến Khôn Sơn Thành hơn ba tuần, tổng cộng có mười một người dừng chân trước sạp hàng nhỏ của hắn. Tất cả đều bị bốn chữ “Dịch Vụ Tư Vấn” của hắn thu hút, điểm này Giang Tự vẫn rất hài lòng, cho đến khi những kẻ đó hỏi hắn có phải thầy bói l·ừa đ·ảo hay không.
Để tránh tình trạng này tái diễn, Giang Tự đã “đặc biệt” nhặt một tấm gỗ ở góc đường, viết thêm một bảng cảnh báo. Hiệu quả cực kỳ tốt, từ khi đặt thêm tấm bảng thứ hai, không còn một người nào dừng chân trước sạp hàng của hắn nữa.
Ba tuần, hơn hai mươi ngày không kiếm được một đồng. Cho nên…khí trời rất tốt cho sức khỏe, đặc biệt là vào ban đêm. Điểm này Giang Tự dám tự tin khẳng định.
- Cuộc sống của thường nhân chưa bao giờ là dễ.
- Bớt lắm lời. Đến đây.
Người có giọng điệu thô lỗ này là một nam nhân trung niên, chủ quán bánh nướng ngay bên cạnh sạp hàng của Giang Tự, Chu Thúc. Một danh tự khá dễ xưng hô, gọi thẳng tên cũng không có cảm giác thiếu tôn trọng người lớn tuổi.
Không giống với Giang Tự, Chu Thúc đã mở quầy bán bánh nướng ở vị trí này được hơn mười năm. Trước đó nghe nói là bán ở thành tây cổng vào số tám nhưng đối thủ cạnh tranh nhiều, phải bán nhà thu hồi vốn vốn, chuyển đến khu vực dân cư giá rẻ gần đây.
Quy luật cuộc sống của Chu Thúc tóm gọn lại không phải bán bánh nướng cửa đông thì là bán bánh nướng cửa tây, không phải đang làm bánh nướng thì là đang đi giao bánh cho khách. Điểm sáng lớn nhất đời hắn là lấy được một nương tử xinh đẹp, sinh ra một cặp long phụng đáng yêu. Đây cũng là điểm duy nhất Giang Tự cảm thấy ngưỡng mộ Chu Thúc. Mới hơn năm mươi đã đạt được thành tựu to lớn như vậy, thật đáng nể.
- Tới ngay.
Giang Tự đặt cuốn tiểu thuyết vừa mua trên tay xuống, vui vẻ đi đến quán ăn của Chu Thúc.
Sau khi thấy tình cảnh “ế ẩm” của Giang Tự, vị Chu Thúc giọng điệu thô lỗ nhưng tâm tính tốt bụng này vẫn luôn để lại vài phần bánh nướng cho hắn. Tất nhiên nguyên nhân chính vẫn là do bán không hết, hai đứa trẻ ở nhà đã sớm ngán món này, bản thân ăn không hết bỏ đi lại lãng phí nên mời tặng cho kẻ khốn khó.
Ăn hết ba cái bánh nước, uống cạn một ấm trà, Giang Tự thản nhiên hỏi:
- Chu Thúc, chuyện của Chu Trọng đã xong chưa.
Hai cánh tay lực lưỡng đang thu dọn dụng cụ của Chu Thúc dừng lại. Hắn thở dài một hơi, ném chiếc khăn lau bàn trên tay xuống, bước lại ngồi đối diện với Giang Tự:
- Không tốt lắm, phía võ quán không đồng ý giảm học phí. Hiện tại ta không gom đủ tiền, nhưng nếu chậm trễ thêm một năm nữa sẽ bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất.
Giang Tự trầm tư vài giây rồi hỏi tiếp:
- Còn thiếu bao nhiêu?
- Ba trăm bạch ngân.
- Một năm ba trăm? Ăn c·ướp sao?
- Là trọn gói bốn năm học phần cơ sở. Bọn hắn nói gần đây tình trạng đệ tử học được vài tháng liền bỏ trốn liên tục xảy ra nên mới đổi quy định thu phí.
- Nhảm nhí.
Chu Thúc thở dài. Hắn không ngốc, cũng hiểu đó chỉ lý do đối phương tùy tiện bịa ra để đòi tiền. Nhưng như vậy thì thế nào? Võ quán đó là nơi có tiêu chuẩn thu nhận đệ tử thấp nhất.
Chu Trọng không phải thiên tài, tư chất thậm chí còn kém cả người bình thường. Ưu điểm của đứa trẻ này chính là kiên trì chịu khó, không ngại gian khổ. Nếu được dạy dỗ bài bản, tương lai sẽ không đến mức giống như hắn chỉ biết bán bánh nướng kiếm sống qua ngày.
Giang Tự tự rót cho mình thêm một tách trà, nhâm nhi thưởng thức rồi thử đề nghị:
- Chu Thúc, nếu không ngươi cân nhắc lại đề nghị trước kia của ta một chút? Làm lãng nhân có gì không tốt. Nổi hứng lên liền đi, hết tiền dừng lại mở sạp hàng, tiêu dao tự tại biết bao.
Chu Thúc ném cho Giang Tự một ánh nhìn khinh bỉ:
- Giống như ngươi? Muốn tiền không có tiền, muốn sức mạnh không có sức mạnh. Còn học đòi người khác làm lãng nhân?
Sức mạnh của tất cả các sinh vật trên thế giới này đến từ một thứ gọi là linh năng. Có rất nhiều phương thức để thu được linh năng, mỗi phương thức lại chia ra thành những nhánh nhỏ, từ đó tạo nên một hệ thống chức nghiệp đa dạng. Lãng nhân mà Giang Tự và Chu Thúc vừa nhắc tới cũng là một trong số đó.
Lãng nhân thuộc một nhánh của chức nghiệp hành giả. Hành giả, những người thông qua việc ngao du khắp nơi để thu được linh năng được chia thành ba nhánh chính.
Hành giả phổ thông, thông qua việc ngao du thu lấy linh năng, không có bất kỳ ràng buộc nào.
Khổ hành giả, phải liên tục di chuyển không ngừng, dừng lại sức mạnh liền thụt lùi. Chỉ có thể nghỉ ngơi thư giãn hoặc dừng việc di chuyển sau khi kết thúc một giai đoạn nào đó. Những chuyến đi càng khó khăn gian khổ, càng là khu vực bí ẩn đầy nguy hiểm thì thu hoạch càng to lớn. Vậy nên chức nghiệp này mới có thêm một chữ “khổ” phía trước. Tất nhiên chuyện gì cũng có hai mặt, tốc độ thu nạp linh năng của khổ hành giả vượt xa hai chức nghiệp còn lại.
Cuối cùng là lãng nhân, cũng là kiểu không có bất kỳ ràng buộc nào như hành giả phổ thông nhưng lại càng tùy tiện hơn. Hành giả phổ thông sẽ trở về sau những chuyến du ngoạn. Lãng nhân không có nơi ở cố định, nay đây mai đó, hứng thú nổi dậy liền xách hành lý lên và đi. Chức nghiệp này yêu cầu sự tự do, thoải mái trong tâm hồn. Nếu miễn cưỡng di chuyển liên tục không chỉ không thu được linh năng mà còn hao tổn, mất nhiều hơn được.
Mỗi loại hành giả có phương pháp tu luyện riêng, ngưỡng vào cửa không cao nhưng muốn tiến xa đều cần thiên phú. Chín trên mười hành giả đứng đầu đều là kẻ được thiên tuyển từ khi sinh ra. Không có thiên phú như Chu Trọng rất khó đạt được thành tựu đáng kể.
Nhưng hành giả vẫn có một ưu điểm rất lớn so với võ giả, cũng là nguyên nhân Giang Tự cật lực đề cử với Chu Thúc, tiết kiệm.