Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Không Gian Riêng Tư

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Không Gian Riêng Tư


Khương Chân Thủy chột dạ:

- Thế nào?

Giang Tự cười gian:

- Ta còn nói tại sao cửa sổ căn phòng này lại một mực mở toang như đang mời k·ẻ t·rộm viếng thăm, còn có trận pháp cách âm nhất phẩm, thì ra là tiểu tình nhân của ngươi cố ý sắp đặt. Nói thật đi, có phải mục đích thật sự của ngươi là đến gặp Minh Xảo Cơ, xử lý Độ Minh chỉ là tiện tay?

Khương Chân Thủy hơi đỏ mặt, thiếu niên chưa trải sự đời rõ ràng không giỏi khống chế biểu cảm trên khuôn mặt:

- Nói bậy. Ta là nghĩ cho ngươi…

- Ngươi cũng nói ta lợi hại hơn Độ Minh, lẽ nào còn sợ hắn gây phiền phức? Chậc, muốn gặp riêng mỹ nhân thì cứ nói, ta cũng không ở đây làm bóng đèn.

Giang Tự vừa dứt lời liền đi về phía cửa phòng. Khương Chân Thủy thấy vậy liền hốt hoảng gọi theo:

- Ngươi muốn đi đâu? Chúng ta còn chưa biết vị trí của Độ Minh…

- Ta tự có biện pháp. Cho ngươi một giờ tâm tình, không thể lâu hơn.

Giang Tự nói xong cũng không đợi Khương Chân Thủy đáp lại, dứt khoát mở cửa đi ra ngoài. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi cửa phòng đóng lại, một thân y phục dạ hành cùng mặt nạ mèo đen đều biến mất, thay vào đó là bạch y tao nhã, trên tay có thêm một chiếc quạt xếp. Cùng với vẻ ngoài tuấn tú, hoàn toàn là bộ dáng một vị thiếu gia đến dạo chơi thanh lâu.

Giang Tự không có nhiều cố kỵ như Khương Chân Thủy, đương nhiên có thể dùng thân phận khách nhân bình thường tìm kiếm tung tích Độ Minh. Xử lý một tên nhị phẩm học giả là chuyện rất đơn giản, hắn vốn không quá để tâm. Chủ yếu là muốn xem thử nơi này có gì đặc sắc. Một đám học giả đến thanh lâu nghe giảng học thuật…mới nghe thôi đã cảm thấy kỳ lạ rồi.

Dù bị nhiều người coi thường, lãng nhân vẫn là chức nghiệp thuộc nhóm hành giả, giỏi về thân pháp tốc độ. Giang Tự từ lầu bốn đi xuống lầu một chỉ mất vài giây, không bị ai phát hiện, dễ dàng lẫn vào dòng người đang ngồi quanh sân khấu.

Hắn rất hào phòng chi một đồng hoàng kim mua một bàn tiệc gần sân khấu, gọi thêm một vị danh kỹ rót rượu. Một đồng hoàng kim là rất nhiều, nhưng ai bảo Giang Tự có tiền. Tiền kiếm được không tiêu phí thì còn để làm gì? Cùng làm lại đi tìm thêm vài khách hàng hữu duyên như Khương Chân Thủy là được.

Danh kỹ bên cạnh thỉnh thoảng rót rượu xong lại liếc nhìn Giang Tự với vẻ mặt u oán. Vị công tử này dáng vẻ học thức anh tuấn, vừa nhìn đã biết là một học giả lịch thiệp, không phải võ phu vai u bắp thịt. Hắn lại chi tiền rất rộng rãi, vừa đến đã ném một đồng hoàng kim. Phải biết chỉ có dãy bàn đầu tiên cạnh sân khấu mới có giá này. Nếu có thể “tiếp đãi” vị này một đêm…

Tiếc rằng Giang Tự từ khi ngồi vào chỗ chẳng buồn liếc nhìn nàng một cái. Hết cúi đầu ăn uống lại nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt như đang tìm kiếm ai đó. Rõ ràng nàng cũng rất xinh đẹp, trên bảng danh kỹ Ái Hương Lâu xếp thứ mười…

Lại qua một lát, nàng không nhịn được nói:

- Công tử, hôm nay Minh cô nương không có tiết mục.

Giang Tự đương nhiên biết, nàng còn đang bí mật đi gặp tiểu tình lang, làm gì có tâm trạng lên sân khấu giảng bài. Hắn quay sang vị danh kỹ không biết tên:

- Vậy còn Tô Viện?

- Tô Viện? Vừa rồi nàng được Độ Minh công tử đưa đi. Đêm nay sợ rằng không tiếp được thêm khách nhân khác.

Danh kỹ cố nói một cách uyển chuyển, trong lòng thầm oán Giang Tự không có mắt. Tô Viện xếp thứ mười bảy trên bảng, đặt trong hơn một trăm danh kỹ của Ái Hương Lâu cũng tính là khá cao.

Độ Minh nói thế nào cũng là người có thân phận, lại còn là học giả được người đời tôn trọng, dù tìm nữ nhân chơi đùa cũng có tiêu chuẩn riêng. Tô Viện nghiêm túc mà nói thì không quá xinh đẹp nhưng các phương diện khác đều ổn. Tất nhiên kém hơn mười vị trí đầu trên bảng không ít.

Mười hạng đầu đều có quyền lựa chọn khách nhân đón tiếp, càng không nói đến người đứng đầu như Minh Xảo Cơ không cần tiếp khách, thỉnh thoảng lên sâu khấu giảng giải học thuật, tấu một khúc đàn, ngâm một bài thơ là đủ gánh một nửa thu nhập của Ái Hương Lâu.

Vị danh kỹ xếp hạng mười này chọn Giang Tự vì hắn tuấn tú, chi tiêu hào phóng. Tất nhiên nếu đối phương muốn qua đêm sẽ phải chi thêm tiền, thấp một chút nàng cũng sẽ không từ chối. Nào ngờ đối phương lại bị mù.

Giang Tự không biết nữ nhân bên cạnh đang nghĩ gì, có biết cũng lười giải thích. Hắn thản nhiên hỏi tiếp:

- Tối nay không có thuyết giảng học thuật sao? Ái Hương Lâu của các ngươi ngoài Minh Xảo Cơ không còn người khác?

Danh kỹ vừa nghe liền ho khẽ vài tiếng, khẽ lắc đầu. Các nàng là danh kỹ thanh lâu, đàn hát ngâm thơ còn miễn cưỡng, muốn giảng giải học thuật…Minh Xảo Cơ dựa vào tài năng mở ra con đường này và cũng chỉ có nàng đi được. Những người khác học theo đều trở thành trò cười. Về sau cũng không có ai cậy mạnh đi thử nữa.

- Chậc, thật đáng tiếc. Ta còn muốn xem thử cảnh tượng một đám học giả ngồi trong thanh lâu cầm theo bút viết ghi chép học thuật.

Dù không xem được cảnh tượng thú vị, tâm trạng Giang Tự vẫn khá thoải mái. Thức ăn ngon miệng, rượu không tệ, tuy đông người nhưng tất cả đều lịch thiệp không ồn ào, mùi son phấn cũng không quá nồng. Tuy là thanh lâu nhưng lại có cảm giác nho nhã của văn nhân, có lẽ là bị vị hoa khôi Minh Xảo Cơ kia ảnh hưởng.

Nửa giờ trôi qua, Giang Tự đột ngột đứng dậy:

- Đi thôi.

Nữ nhân chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác hỏi:

- Đi đâu?

- Mở phòng.

- …

Mười phút sau, Giang Tự nhìn nữ nhân nằm b·ất t·ỉnh trên giường, vẻ mặt đầy phức tạp. Đều trách hắn không nói rõ ngay từ đầu, kết quả vừa đóng cửa phòng nữ nhân này đã bắt đầu cởi đồ. Hết cách, hắn cũng chỉ có thể đánh nàng b·ất t·ỉnh để tránh ồn ào. Hiện tại ngẫm lại chính Giang Tự cũng thấy mình không bình thường. Cùng kỹ nữ mở phòng lẽ nào còn muốn uống trà tâm sự?

Do dự một lát, cuối cùng hắn vẫn quyết định đặt lại đầu giường ba đồng hoàng kim xem như tạ lỗi. Là kẻ theo chủ nghĩa chúng sinh bình đẳng, Giang Tự không cảm thấy bản thân thượng đẳng hay khinh thường kỹ nữ, chỉ có thích hay không thích. Làm lỡ mất một đêm tiếp khách của nàng đương nhiên phải đền bù.

Cũng đã gần đến giờ hẹn với Khương Chân Thủy, Giang Tự nghe ngóng thêm một lát, kết hợp với chút thông tin vụn vặt có được trong cuộc trò chuyện cùng nữ nhân, dễ dàng phán đoán được vị trí của Độ Minh. Chuyện này thật ra khá đơn giản, nếu không phải muốn cho đôi tình nhân kia thêm thời gian hắn đã sớm kết thúc ngay từ khi bắt đầu.

Đứng ở một góc khuất tầm nhìn, nghe từng âm thanh rên rỉ không ngừng vang lên, Giang Tự lặng lẽ lấy ra một que nhang. Hắn đốt nhang, chọc thủng một ô cửa nhỏ rồi đưa vào.

Đây là thứ Khương Chân Thủy đặc biệt chuẩn bị cho Độ Minh, công dụng chính là biến một nam nhân chân chính thành chân phụ. Triệt để cắt đứt ý niệm của hắn với Khương Sơ Tình. Mặt khác, khi phát hiện ra bệnh tình, Độ Minh tuyệt đối không còn tâm tư đi tìm Giang Tự gây phiền phức. Không cần g·iết người vẫn đạt được hiệu quả mong muốn.

Xong việc, Giang Tự tiêu sái rời đi. Hắn về đến trước phòng còn không quên gõ cửa, tránh bị cảnh tượng “khó xử” của đôi tình nhân làm mù mắt.

Tất nhiên đó chỉ là lời biện minh hắn tự tìm cho mình. Tiếng gõ vừa vang lên, cửa phòng cũng theo đó mở ra…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Không Gian Riêng Tư