Lãng Nhân: Mỹ Nữ, Mời Tư Vấn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Khương Gia Nổi Tiếng Nhất
Pháp môn nhập môn của hành giả được phát miễn phí, tùy thời đều có thể tìm được. Không như võ giả, dù có là phương pháp rèn luyện thân thể hay cảm ứng linh năng sơ cấp đều bị bán với giá cắt cổ.
Vậy nên võ quán mới là con đường ngắn nhất để người bình thường trở thành võ giả. Tuy học phí rất cao so với mức thu nhập bình quân nhưng nếu tính thêm chi phí ăn ở, có võ sư dạy dỗ, được tổ chức thi đấu nhận thưởng…thì vẫn có thể chấp nhận được.
Lý do hành giả vừa rẻ vừa dễ nhập môn nhưng ít người lựa chọn là vì khó tiến xa được, nếu không muốn nói đến chín mươi chín phần trăm đều sẽ dừng chân ở bước đầu tiên. Sau khi hoàn thành các chuyến đi, hành giả cần trải qua tích lũy cảm ngộ để thu được linh năng. Bước này yêu cầu ngộ tính và vận khí nên rất ít người thành công. Tình trạng du ngoạn mấy chục năm liền nhưng cơ thể vẫn chẳng có chút linh năng nào không phải hiếm lạ.
Võ giả dù thiên phú kém cỏi nhưng nếu vào được một võ quán, phấn đấu mấy chục năm cũng sẽ có chỗ đứng. Không cần phải là thiên tài, học được chút võ thuật, cơ thể ngưng tụ một phần linh năng có thể làm bộ khoái trong nha môn. Kém hơn chút có thể vào tiêu cục hay được các gia đình giàu có thuê làm hộ vệ. Tóm lại là không c·hết đói được.
Nhưng hành giả thật sự có thể c·hết đói, đặc biệt là lãng nhân như Giang Tự tỷ lệ này lại càng tăng vọt. Hành giả thông thường cần chuẩn bị đầy đủ, di chuyển chủ động. Khổ hành giả đã quen khổ cực nên năng lực sinh tồn rất mạnh. Ngược lại là đám lãng nhân đi theo hứng thú và linh cảm, ngẫu hứng liền xách hành lý lên, khả năng gặp phải đạo tặc hay c·hết đói dọc đường rất cao.
Giang Tự dừng chân ở Khôn Sơn Thành được ba tuần, từ lúc dựng sạp hàng tư vấn đến nay chưa kiếm được đồng nào. Tiếc rằng tên này không tự biết mình, lại còn muốn lôi kéo người khác. Chu Thúc đương nhiên sẽ không để nhi tử đi vào con đường tà đạo này.
Thấy thuyết phụ bất thành, Giang Tự liền thay đổi đề nghị:
- Thật ra ta còn biết nhiều thứ khác. Võ giả, luyện khí sư, phù lục sư, ngự thú sư, tầm bảo sư…tùy tiện chọn một cái đều là hạng nhất. Không nhất định phải đến võ quán. Ta chỉ thu…
Chu Thúc đã quen với bộ dạng khoác lác của Giang Tự, hừ lạnh đáp:
- Dừng. Nếu ngươi tài giỏi như vậy đi đến đâu cũng được săn đón, cần gì chạy đến nơi này mở sạp hàng.
Giang Tự than thở:
- Chu Thúc, ngươi không hiểu. Sống trên đời phải chọn việc mình thích để làm. Hiện tại ta muốn làm lãng nhân, sở thích khác là mở dịch vụ tư vấn. Khách hàng hữu duyên thế nào cũng được, quan trọng vẫn là khách hàng mục tiêu.
- Ha, ta chờ gần một tháng vẫn chưa thấy mặt khách hàng mục tiêu của ngươi.
Giang Tự bất đắc dĩ đáp:
- Tính toán thời gian có sai lệch. Trí nhớ của ta không…
Lời còn chưa dứt, vài sinh vật có hình dạng gần giống ngựa kéo theo một cỗ xe lớn bay lướt qua bầu trời, để lại một vệt lửa ngắn phía sau.
Tại Khôn Sơn Thành, chỉ có các đại nhân vật hoặc các thế lực gia tộc lớn được phi hành trong khu vực nội thành. Số người này không ít nhưng so với một thành trì đông dân thì chỉ chiếm khoảng một phần vạn. Trung bình mỗi ngày mỗi khu vực có thể nhìn thấy trên dưới mười lần.
Là dân nội thành, Chu Thúc đã sớm quen với cảnh tượng này. Tuy loại xe sang trọng dùng yêu thú kéo xe như vậy khá hiếm thấy nhưng không đủ để kích thích trí tò mò cho hắn.
Giang Tự thì khác, hắn đứng bật dậy, ánh mắt dán vào chiếc xe đang đi xa dần như vừa trông thấy thứ gì rất đáng ngạc nhiên.
Chu Thúc cười châm chọc:
- Mấy ngày nay còn chưa nhìn đủ sao?
Giang Tự lắc đầu:
- Rốt cuộc cũng đợi được rồi.
- Đợi cái gì?
- Khách hàng mục tiêu của ta.
- Ai?
- Trên cỗ xe đó.
- Hả?
Thấy Chu Thúc có dấu hiệu lãng tai ở người già, Giang Tự không dài dòng thêm nữa, nhanh chóng quay trở lại sạp hàng của mình thu dọn hành lý. Bàn ghế của hắn đều là loại có thể xếp gọn, nhét vào giỏ đồ cùng với bảng hiệu, giấy bút và các vật phẩm khác rồi đeo trên lưng. Cây dù che nắng mưa được xếp lại vác lên vai. Một cước đá vỡ tấm bảng gỗ cũ nát “Không Phải Bói Toán” Giang Tự hiên ngang bước đi.
Ba phút sau, hắn quay đầu lại nhìn Chu Thúc vẫn đang ngơ ngác:
- Cái đó…Khương phủ ở đâu?
- Ngươi đang hỏi Khương gia nào?
Tại Khôn Sơn Thành, có khoảng mười gia tộc họ Khương được tính là danh gia. Có gia tộc chuyên buôn bán vải vóc, có gia tộc kinh doanh khoáng sản, cũng có gia tộc võ giả. Chu Thúc không biết Giang Tự đang hỏi về Khương gia nào.
Giang Tự bất đắc dĩ hỏi:
- Chu Thúc từng nghe qua cái tên Khương Tịch Dao hay chưa?
- Chưa từng.
- Chính là vị tiểu thư đã gia nhập học viện Chu Đế.
Chu Thúc như bừng tỉnh:
- Ngươi đang nói Khương Nhị sao? Tên thật của nàng là Khương Tịch Dao?
Trong tất cả các gia tộc họ Khương có tiếng tăm tại Khôn Sơn Thành, Khương gia mà Giang Tự muốn tìm là nổi danh nhất. Thế lực bọn hắn không lớn nhất, chỉ là một gia tộc thương nhân phổ thông có chút sản nghiệp tại Khôn Sơn Thành.
Lý do nổi tiếng cũng khá đặc biệt…Danh tiếng của Khương gia đều dến từ ba vị nhi tử của gia chủ đương nhiệm. Khương đại tiểu thư Khương Sơ Tình, ba tuổi bắt đầu học võ, tám tuổi có chút thành tựu, được một vị đại sư đến từ học viện Thanh Thủy nhìn trúng, đặc cách cho nhập học mà không cần trải qua bài kiểm tra đầu vào.
Không tính các loại hình thế lực lợi ích đi cùng với trách nhiệm như môn phái tổ chức hay thế lực triều đình, giáo d·ụ·c thuần túy của Chu Thiên Giới chia thành ba cấp bậc. Thấp nhất là học quán, ví dụ như võ quán, văn quán, thư quán…các loại. Điều kiện mở quán không cao, thu học phí dựa theo trình độ của người giảng dạy, dân thường có chút điều kiện đều có thể đến học.
Tiếp theo là học viện, đừng nhìn nó chỉ xếp ở giữa mà xem thường. Chu Thiên Giới chỉ có mười học viện được công nhận do mười vị siêu cường giả đại đế lập ra. Còn lại đều là nhận bừa với mục đích khoác lác hoặc l·ừa đ·ảo người thiếu hiểu biết. Như vậy mới thấy được việc Khương Sơ Tình tám tuổi đã được đặc cách nhận vào học viện Thanh Thủy là chuyện đáng kinh ngạc cỡ nào.
Cao nhất, toàn bộ Chu Thiên Giới chỉ có một cái, Lập Đế Học Phủ. Không nói những thứ khác, việc có bốn trên mười vị cường giả đại đế thành lập học viện xuất thân từ đây đã đủ thể hiện sự vượt trội về mọi mặt. Lập Đế Học Phủ do mấy vị đế cấp thành lập, sản sinh ra bao nhiêu đế cấp, hiện có mấy người tham dự với tư cách cố vấn hay trực tiếp giảng dạy…Tất cả đều là bí ẩn. Chỉ khi đủ điều kiện nhập học mới có tư cách tiếp xúc với tòa đại sơn khổng lồ này.
Sau vị Khương Đại Khương Sơ Tình tràn đầy sắc thái truyền kỳ, Khương Nhị Khương Tịch Dao lại là kiểu lặng lẽ kín đáo, đột ngột hót vang một tiếng chấn kinh bao nhiêu người.
Bị hào quang của đại tỷ che khuất, trước đó nhiều người thậm chí còn chẳng nhớ Khương gia có một vị Khương nhị tiểu thư. Cho đến khi nàng giấu gia đình thuê một chiếc xe đến thành trì khác, nơi đang tổ chức tuyển chọn học viên cho học viện Chu Đế rồi giành lấy hạng hai. Đừng xem thường xếp hạng này, người đánh bại Khương Tịch Dao giành lấy hạng nhất hiện đang được đánh giá là một trong ba kẻ mạnh nhất niên khóa đó.
Cuối cùng là Khương Lão Tam Khương Chân Thủy, người được cho là sẽ vượt qua hai vị tỷ tỷ…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.