Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36: Ta Là Lãng Nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Ta Là Lãng Nhân


Sau một hồi cưỡng bức dụ dỗ, Khương Chân Thủy cuối cùng cũng khuất phục. Hắn cõng nam nhân dáng người thấp bé trên lưng, đợi Giang Tự thu thập xong mảnh vỡ v·ũ k·hí vào túi đồ liền trở về.

Vừa rồi trận chiến kết thúc quá nhanh, không gây ra động tĩnh quá lớn nên quân lính canh gác tại cổng thành số bốn và quân tuần tra vẫn chưa phát hiện ra. Khương Chân Thủy chỉ cần lấy một tấm vải nhỏ trùm lên, người đi đường nhìn vào đều cho rằng hắn đang cõng một đứa trẻ ngủ say.

Trên đường trở về, Khương Chân Thủy ngập ngừng hỏi:

- Người này…thật sự là võ giả tứ phẩm sao?

Trung tam phẩm đã có thể xem là cao thủ, đây là thường thức chung của tất cả mọi người. Với một kẻ chưa tu luyện như Khương Chân Thủy, tứ phẩm đã là tồn tại cực kỳ mạnh. Thế nhưng cách đối phương bại trận quá nhạt nhẽo. Tứ phẩm giao đấu, dù không có uy lực bài sơn đảo hải thì ít nhất cũng nên đánh sập vài chục ngôi nhà, lưu lại những vết kiếm dài hàng trăm mét trên mặt đất mới đúng tiêu chuẩn.

Giang Tự thản nhiên đáp:

- Không phải ngươi đã thấy bản mệnh linh khí của hắn rồi sao?

Từ tam phẩm lên tứ phẩm võ giả cần luyện hóa bản mệnh linh khí. Các nhóm chức nghiệp khác sẽ có sự khác biệt, không nhất định phải là v·ũ k·hí. Nhưng dù là gì, đây vẫn là tiêu chí phân biệt giữa trung tam phẩm và hạ tam phẩm. Sở hữu bản mệnh chắc chắn phải từ tứ phẩm trở lên, đây cũng là thường thức.

- Ta làm sao biết đó là bản mệnh của hắn?

Một ít v·ũ k·hí do luyện khí sư lợi hại luyện chế có thể lưu giữ trong thể nội. Chúng khác bản mệnh linh khí ở chỗ không có liên kết sinh mệnh, không thể trưởng thành cùng chủ nhân. Nhưng người chưa tu luyện như Khương Chân Thủy làm sao phân biệt được những thứ này.

Câu ở trên không hẳn là chất vấn, hắn chỉ đang cảm thán về sự kém cỏi của chính mình. Giang Tự vừa nhìn không lớn hơn Khương Chân Thủy là bao, tại sao chênh lệch lại lớn đến vậy? Ta không phải siêu cấp thiên tài sở hữu Thanh Linh Thể được Lập Đế Học Phủ nhìn trúng sao? Hàng loạt thao tác biến thái của Giang Tự đã khiến vị thiên tài này hoài nghi chính mình. Đến đại tỷ cũng chưa từng cho hắn cảm giác như vậy.

Giang Tự nghĩ nghĩ rồi đáp:

- Cũng không quan trọng lắm. Tóm lại hắn chính là h·ung t·hủ đã g·iết Hà Minh Vũ, điều này tuyệt đối không sai. Đúng rồi, Bát Cực Phân Quang Kiếm kia dường như là linh kỹ của Tiêu gia. Ngươi về hỏi mẫu thân mình một chút đi.

Khương Chân Thủy có biết về Tiêu gia nhưng không nhiều. Dù sao mẫu thân ở đó địa vị không cao, sau khi thành thân với phụ thân liền rời đi, cắt đứt mọi quan hệ. Đã nhiều năm không liên lạc, đám người kia vì sao còn tìm đến, lại còn nhắm vào đại tỷ? Nhưng bất kể gia tộc kia có âm mưu gì, hắn hiện tại đều hữu tâm vô lực. Trọng trách vẫn phải đặt lên người phụ mẫu và hai vị tỷ tỷ.

Thấy tâm trạng Khương Chân Thủy có phần sa sút, Giang Tự định an ủi vài câu. Có điều nhớ đến định vị “vật hiến tế vĩ đại” kia, hắn liền lựa chọn im lặng. Trước tiên phải tìm hiểu xem tên này có vai trò thế nào trong cuộc đời Khương Sơ Tình và Minh Ly mới bàn tiếp được.

Gần về đến Khương phủ, Giang Tự lấy từ trong túi đồ ra một khối cầu rồi đi sát lại gần Khương Chân Thủy, đặt một tay l·ên đ·ỉnh đầu nam nhân dáng người thấp bé. Vài giây trôi qua, hắn rút ra một ngọn lửa màu xám đưa vào trong khối cầu. Hai mắt Giang Tự khép hờ, lặng lẽ “đọc” thông tin từ bên trong.

- Ra là vậy. Ta đã nói mà, tính tiết này vốn không nên xuất hiện mới đúng.

Khương Chân Thủy chăm chú quan sát khối cầu, ngoài việc có thêm một ngọn lửa trắng xám đang cháy bên trong thì không nhìn ra có gì bất thường. Hắn nhớ thứ này gọi là Lưu Ảnh Châu, một vật chuyên dùng để lưu giữ hình ảnh mà Giang Tự đã bỏ ra hai đồng hoàng kim mua từ cửa hàng. Bên kia có giới thiệu loại giá rẻ chỉ hơn mấy chục bạch ngân nhưng Giang Tự từ chối, tiền là Khương Chân Thủy trả nên hắn nhớ rất kỹ.

- Thứ này có tác dụng gì?

- Lưu giữ hình ảnh.

- Ta không hỏi chuyện đó.

Giang Tự cũng không quanh co làm khó:

- Ta vừa trích xuất ký ức của tên này. Hắn gọi là Tiêu Nham, thuộc thế lực ngầm do Tiêu gia bí mật bồi dưỡng. Lần này nhận lệnh đến Khôn Sơn Thành là để thăm dò thực trạng Khương gia. Tìm cách đưa Khương Sơ Tình vào biên chế triều đình. Nhưng cả Khương gia vốn là một cái nồi sắt, đều là kẻ cứng đầu. Hắn vốn chưa tìm được cơ hội ra tay, là ngươi cho hắn cơ hội đó.

Khương Chân Thủy ngơ ngác:

- Liên quan gì đến ta?

Giang Tự cười:

- Ngươi quên nguồn gốc của mọi rắc rối rồi sao?

- Độ Minh? Lẽ nào tên kia cũng là do…

- Cái này thì không. Sau khi bị ngươi sỉ nhục, Độ Minh và Chu Trạch đã đến một quán rượu. Bọn hắn uống say, tranh cãi rồi đánh nhau một trận. Chu Trạch không phải đối thủ của Độ Minh nên đã sử dụng c·hất đ·ộc mà phụ thân hắn tặng cho để phòng thân. Đây cũng là lý do Chu Trạch vội vàng rời khỏi Khôn Sơn Thành. Hắn là sợ tội bỏ trốn. Phải rồi, loại độc này có chu kỳ phát tác tương đối chậm. Nếu ngươi kiên nhẫn đợi thêm một ngày thì đã không dính vào vụ án này.

Khương Chân Thủy ngỡ ngàng rồi bật ngửa, cho nên đây chính là chân tướng sự việc? C·h·ó cắn c·h·ó, kết quả là hắn trở thành kẻ c·hết thay? Không đúng, Giang Tự mới là đối tượng bị tình nghi. Sau đó đại tỷ đi tìm cách giải quyết, vô tình gặp phải đám người Hà Minh Vũ liền đánh đối phương một trận. Tiêu Nham nhân lúc đám người kia suy yếu bồi thêm một đao, tạo hiện trường giả để Chu Bằng Viễn chỉa mũi nhọn vào Khương Sơ Tình.

Trong chuyện này có một nửa là trùng hợp, một nửa là dựa theo tình huống phát sinh cố ý sắp đặt. Vốn chỉ cần tra án, tìm bắt Chu Trạch, kết quả Tiêu Nham nhúng tay vào khiến mọi thứ rối tung lên. Mẫu thân đã sớm cắt đứt quan hệ với Tiêu gia, bọn hắn vì sao vẫn muốn ép đại tỷ vào triều đình?

- Ngươi là hồn sư?

Rút hồn luyện phách là linh kỹ mọi chức nghiệp đều có thể học. Thủ đoạn này có phần tàn ác, người bị rút hồn sẽ chịu nổi đau khủng kh·iếp cho đến khi linh hồn bị nghiền nát hoàn toàn. Nhưng thứ Giang Tự vừa thực hiện lại hoàn toàn khác, bởi vì Tiêu Nham rõ ràng vẫn còn sống. Thủ đoạn có thể trích xuất ký ức từ linh hồn nhưng không s·át h·ại mục tiêu chỉ có hồn sư mới làm được.

Giang Tự lắc đầu:

- Không phải, ta là lãng nhân.

Khương Chân Thủy rất muốn rống thẳng vào mặt Giang Tự rằng “Làm gì có lãng nhân nào toàn năng như ngươi”. Nhưng hắn không làm, chỉ là cảm thấy danh hiệu thiên tài của bản thân thật nực cười. Về sau nếu có kẻ nào đứng trước mặt gọi Khương Chân Thủy là thiên tài hắn nhất định sẽ nói cho đối phương rằng “Ngươi nghĩ như vậy là vì chưa từng gặp thiên tài chân chính”.

Giang Tự nhìn vẻ thất thần của Khương Chân Thủy liền đoán được phần nào suy nghĩ của tên này. Giả heo ăn thịt hổ không phải phong cách của Giang Tự, người có năng lực nên thể hiện ra khi cần, đừng quá tự cao tự đại là được. Có lẽ tương lai hắn sẽ thử vài phong cách mới, hiện tại thì chưa.

- Đừng nghĩ nhiều. Đợi ngươi chính thức vào Lập Đế Học Phủ, tu luyện pháp môn hàng đầu, tiếp xúc nhiều hơn với cường giả thượng tam phẩm, thậm chí đế cảnh sẽ biết những chuyện như thế này rất bình thường.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Ta Là Lãng Nhân