Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lãng Nhân: Mỹ Nữ, Mời Tư Vấn
Unknown
Chương 40: Ghi Nợ
Mấy ngày tiếp theo không thấy Khương Chân Thủy đến làm phiền, Giang Tự hỏi ra mới biết tên này đã bị Khương Tịch Dao nhốt vào thư phòng. Mỗi ngày trừ lúc dùng cơm hay vệ sinh thân thể thì đều là đọc sách luyện thư pháp.
Đối với người chưa bắt đầu tu luyện, đây là một phương pháp tốt để rèn luyện tâm tính. Có điều Giang Tự biết đây là h·ình p·hạt vì đã “đốt” hết một ngàn đồng hoàng kim của gia tộc. Ngoại trừ mặc niệm ba giây cho Khương Chân Thủy thì hắn cũng không làm được gì khác.
Giang Tự giao lại bản cải tiến Ly Minh Phần Diễm Quyết cho Khương Tịch Dao vào ba ngày sau. Nàng nhận lấy, xem sơ qua rồi gật đầu chấp nhận, không phản đối hay đưa ra ý kiến bổ sung. Thật ra cấp độ của pháp môn đã có chút nâng cấp, nhưng Giang Tự vốn không có ý thể hiện nên cũng lười nói ra. Đợi Khương Tịch Dao hoàn thành chuyển tu, đột phá bước vào trung tứ phẩm sẽ nhận ra sự khác biệt.
Ngoài việc này, Giang Tự có ghé thăm bệnh cho Khương Sơ Tình một lần. Thương thế của nàng đã khôi phục năm sáu phần nhưng chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Các y sư được mời đến cũng không tìm ra nguyên nhân.
Sau khi kiểm tra, Giang Tự nhanh chóng đưa ra kết luận, Khương Sơ Tình nhân họa đắc phúc, may mắn đột phá nên tạm thời chưa tỉnh lại được. Tất nhiên nàng không phải đang đột phá ngũ phẩm võ giả. Khương Sơ Tình vừa mới đột phá tứ phẩm chưa lâu, còn cần tích lũy lâu dài. Ở độ tuổi này đạt đến tứ phẩm đã là rất khó, nếu là ngũ phẩm sợ rằng sẽ bị đám người ganh tị gọi là quái vật biến thái.
Không phải tu vi, là pháp môn Khương Sơ Tình tu luyện có đột phá. Sau khi thành công, các phương diện từ tốc độ hấp thu, luyện hóa linh năng cho đến số lượng, độ tinh thuần hay chiến lực đều sẽ tăng trưởng rõ rệt. Tu vi không tăng trưởng vẫn có thể mạnh lên đáng kể, đây chính là lý do một bộ pháp môn cao cấp có thể gánh lên cả một môn phái.
Ngày thứ bảy, cả Tiêu gia lẫn phủ thành chủ đều không có động tĩnh mới nào nhắm vào Khương gia. Nghe nói Chu Trạch đã b·ị b·ắt về quy án, kết tội là h·ung t·hủ g·iết Độ Minh và Hà Minh Vũ. Chuyện sau đó thế nào Giang Tự không quan tâm, đoán chừng kết cục sẽ không mấy tốt đẹp. Hai tên phản diện đầu tiên hắn gặp phải ở Khôn Sơn Thành đi quá nhanh, đúng là kiểu nhân vật làm nền chỉ gợi lên chút bọt sóng rồi thôi.
Kẻ địch chân chính vẫn chưa xuất hiện, xử lý vài tên tép riu không có ý nghĩa. Giang Tự cảm thấy khá nhàm chán, cộng thêm Khương Chân Thủy đã chịu phạt một tuần, Khương Tịch Dao cũng nới lỏng việc trông chừng, hắn quyết định đến thăm cẩu bằng hữu của mình một chuyến.
Nhìn thấy Giang Tự, Khương Chân Thủy vội vàng đặt bút lông trên tay xuống, vui vẻ đứng dậy:
- Ta còn tưởng ngươi đã quên ta rồi.
Vẻ mặt vui mừng nhưng giọng điệu lại như oán phụ này khiến Giang Tự rùng mình:
- Ngươi còn tiếp tục như vậy ta sẽ đi ngay.
Khương Chân Thủy bĩu môi xem thường, cẩn thận quan sát trước khi đóng cửa lại. Hắn lôi kéo Giang Tự đến bàn viết thư pháp của mình, lén lút lấy ra vài quyển tiểu thuyết:
- Xem thử đi, đều là tác phẩm mới nhất.
- Đây là…
- Tiểu thuyết mới ra mắt gần đây. Đừng nói là ngươi không biết?
Chính xác mà nói là biết nhưng không quan tâm. Có vài pháp môn của học giả yêu cầu sự sáng tạo ngay từ bước khởi đầu. Tất nhiên cũng không thể bắt một đám người còn chưa nhập môn sáng tạo những thứ cao siêu. Chỉ cần gợi lên được hứng thú, niềm yêu thích từ một bộ phận người dân đã tính là thành công, nhận được thiên địa phản hồi linh năng.
Tiểu thuyết là lựa chọn phổ biến nhất, vừa dễ được chấp nhận vừa kiếm được tiền trang trải cuộc sống. Nếu có thể vẽ thêm tranh minh họa đẹp mắt lại càng tốt hơn.
Đa phần những tiểu thuyết này được viết ra chỉ để phục vụ tu luyện, chất lượng không cao, thường tập trung vào nhóm khách hàng là thiếu nữ chưa trưởng thành. Vậy nên Giang Tự rất chướng mắt với chúng, chưa từng bỏ thời gian đi đọc thử. Không ngờ Khương tam thiếu lại thích thứ này. Lẽ nào thứ giấu bên trong vẻ ngoài phách lối của hắn là một tâm hồn thiếu nữ mới lớn?
Cảm nhận được ánh mắt kỳ quái từ Giang Tự, Khương Chân Thủy lập tức giải thích:
- Ta chỉ đang tham khảo một chút.
Hắn vừa nói vừa đẩy bức thư pháp đang viết dở sang một bên, lấy từ trong giá sách phía sau ra một quyển sổ bí mật:
- Đây là thứ ta tập viết trong lúc nhàm chán, ngươi xem thử một chút.
Giang Tự nghi hoặc cầm lấy, xem đến trang thứ ba liền đặt xuống, xoa xoa đôi mắt vừa bị t·ra t·ấn của mình. Khương Chân Thủy thấy vậy chỉ biết cười gượng:
- Không tệ đến vậy chứ?
Giang Tự bất đắc dĩ hỏi:
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Khương Chân Thủy buồn bực đáp:
- Còn không phải chuyện tốt của ngươi sao? Một ngàn đồng hoàng kim đó đã bị phụ thân ta cho ghi nợ, tuy không tính lãi nhưng nhất định phải trả hết trong năm năm. Ta sắp tham dự khảo hạch, dù thành công hay thất bại cũng mất ba năm. Còn lại hai năm tối đa là có chút thành tựu tại Lập Đế Học Phủ hoặc một trong mười học viện. Lấy đâu ra thời gian kiếm tiền? Nếu không trả hết…
Hắn nói đến đây mà giọng có chút run, rõ ràng vẫn chưa hết ám ảnh bởi trận đòn từ Khương Tịch Dao.
Giang Tự nghe đến đây cũng đã hiểu ra, đối phương là muốn kiếm tiền trả nợ. Viết tiểu thuyết là một lựa chọn không tệ. Chỉ cần đủ hấp dẫn, hai ba cuốn là đủ để trả hết một ngàn hoàng kim. Tất nhiên không thiếu các trường hợp thậm chí còn không xuất bản nổi. Có vẻ như Khương Chân Thủy rất tự tin vào tài năng khiêm tốn của mình.
- Nếu ngươi muốn dựa vào đại cương này để tiếp tục, ta khuyên ngươi nên sớm từ bỏ. Đừng lãng phí giấy.
Khương Chân Thủy nhăn mặt, do dự nhưng vẫn hỏi:
- Ngươi có đề nghị nào hay không?
Giang Tự suy nghĩ vài giây rồi đáp:
- Chỗ ta có một cố sự. Tuy không chắc là sẽ thành công nhưng ít nhất vẫn tốt hơn cái mà ngươi đang viết. Nếu ngươi muốn ta sẽ chỉ đưa ra cốt truyện sơ lược, diễn đạt chi tiết để thu hút độc giả đều phụ thuộc vào ngươi.
- Mau nói đi. Khoan, đợi một lát, ta lấy giấy bút ghi chép lại.
Khương Chân Thủy rất vui mừng. Hắn không cảm thấy tài văn chương của mình có vấn đề. Chủ yếu là hiếm khi rời khỏi nhà, kinh nghiệm sống ít dẫn đến trí tưởng tượng bị hạn chế. Chỉ cần Giang Tự cung cấp một dàn ý đủ tốt, Khương Chân Thủy tin mình có thể viết ra một tác phẩm xuất sắc.
Nhìn dáng vẻ của thiếu niên, Giang Tự không nỡ đả kích. Giấy bút bày xong, hắn dùng giọng điệu thản nhiên chậm rãi giảng giải cố sự:
- Có một thiếu niên sinh ra trong gia đình nghèo khó, lên năm thì phụ mẫu q·ua đ·ời, trở thành cô nhi.
Khương Chân Thủy nghe đến đây liền ngắt lời:
- Khởi đầu cô nhi bị mọi người chà đạp sỉ nhục đã lỗi thời rồi.
Giang Tự trừng mắt:
- Im lặng. Ai nói với ngươi hắn bị sỉ nhục?
Khương Chân Thủy dứt khoát ngậm miệng, còn làm thêm một động tác kéo khóa như một lời đảm bảo.
Giang Tự tiếp tục:
- Thiếu niên có dung mạo xuất chúng được mọi người yêu thích. Tuổi trẻ tuy có chút khó khăn nhưng trôi qua khá tốt. Khi hắn tích góp đủ tiền liền ghi danh vào một học quán, ước mơ trở thành học giả để đổi đời…