Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 43: Mất Mặt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Mất Mặt


- Ta…

Chương 43: Mất Mặt

- Chu Dụ Ngôn trước nay vốn không hiểu y thuật. Lần này đến xem ra đã có chuẩn bị. Ngươi đoán xem hắn đã chi bao nhiêu tiền mời học giả, lại còn cố ý chọn đúng ngày Xảo Cơ thuyết giản y điển. Ta không nghĩ đây là sự trùng hợp.

Không có gì bất ngờ, Minh Ly đã nhận ra hai người nên mới can thiệp. Giang Tự thẳng thắn từ chối, để Khương Chân Thủy một mình đi theo thị nữ. Tên kia muốn cùng tiểu tình nhân tâm sự, hắn cần gì đi theo làm bóng đèn. Hơn nữa trong lòng Giang Tự chợt nổi lên cảm giác bất an. Trực giác của kẻ từng thân kinh bách chiến cảnh báo rằng tuyệt đối đừng theo, nếu không kết cục nhất định sẽ rất thảm.

Chu Dụ Ngôn vốn đã uống không ít rượu, nay lại bị chọc giận khiến gương mặt đỏ bừng. Trước mặt mỹ nhân mình yêu thích bị sỉ nhục, hắn làm sao có thể nhẫn nhịn.

- Khoe mẽ mà thôi. Một tên võ giả nhị phẩm cũng học đòi người khác bàn y đạo. Bọn ta không cần những thứ đó. Muốn bảo quản dược liệu hay điều chế đan dược trực tiếp đi tìm luyện dược sư không nhanh hơn sao?

Đang suy nghĩ bâng quơ, Giang Tự đột nhiên đứng dậy, đặt năm đồng hắc thiết xuống bàn thanh toán rồi mang theo túi đồ rời đi. Hắn đi theo trục đường chính một đoạn sau đó liên tục chuyển hướng, cuối cùng dừng chân trước một con hẻm cụt vắng người. Bốn phía xung quanh đều là nhà hoang đã lâu không có người ở.

Hắn đứng dậy đi về phía sân khấu, đến khi có gần một nửa số người phát hiện điều bất thường nhìn sáng mới dừng lại, cất giọng thản nhiên phản bác quan điểm của Chu Dụ Ngôn:

Đúng vào lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng mang theo lực lượng thần bí vang lên:

- Chu công tử, ta hoan nghênh ngươi đến Ái Hương Lâu làm khách. Nhưng nếu muốn gây rối thì xin mời ngươi đi cho, nơi này không chào đón ngươi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mệnh lệnh vừa được hạ xuống, hai tên hộ vệ sau lưng lập tức xông lên. Khách nhân xung quanh thấy vậy vội vàng tránh đường. Tuy bọn hắn không thích Chu Dụ Ngôn nhưng cũng không muốn vì một người xa lạ mà đắc tội phủ thành chủ. Tốt nhất là đừng xem vào.

- Tỏa.

- Ngươi có biết phụ thân ta là ai hay không? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nói rất đúng, chúng ta ở đây để nghe Xảo Cơ cô nương thuyết giảng. Ai quan tâm chút kiến thức y học ít ỏi đó của hắn?

Chu Dụ Ngôn mang hai tên thuộc hạ rời đi trong sự chế nhạo của mọi người. Buổi thuyết giảng cũng vì sự cố này mà kết thúc sớm. Minh Ly rời sân khấu, một lát sau Giang Tự và Khương Chân Thủy đã nhận được lời mời đến phòng riêng từ một vị thị nữ.

- Không biết. Có thể gọi hắn đến đây giới thiệu làm quen hay không? Con người của ta rộng rãi thích kết giao bằng hữu. Sẽ không vì hắn có một nhi tử thiểu năng trí tuệ mà xem thường.

Đi ra khỏi Ái Hương Lâu, nhìn cảnh đường phố hoa lệ về đêm, Giang Tự dự định đi dạo khu vực phường thị lân cận. Tên Khương Chân Thủy kia đoán chừng tối nay sẽ ở lại Ái Hương Lâu, hắn cũng không thể đi hai về một, đã như vậy liền dứt khoát đi qua đêm đi.

- Cũng đủ kiên nhẫn, đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội. Đều ra đi.

Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, Giang Tự liếc qua Khương Chân Thủy ở phía đằng xa, đưa tay làm một thủ thế “thêm tiền” rồi thản nhiên đáp:

Ánh mắt Chu Dụ Ngôn tràn ngập lửa giận nhìn thẳng vào Giang Tự:

Chu Dụ Ngôn há hốc miệng, nhất thời không nói ra được lời nào. Mọi người xung quanh cũng đã nhận ra người vừa ra tay chính là hoa khôi Minh Xảo Cơ. Nàng là tam phẩm học giả, dùng ngôn thuật thi triển linh kỹ để rút ngắn thời gian và tăng cường kiểm soát không phải thủ đoạn thường dùng của nhóm chức nghiệp này sao?

- Đánh gãy tay chân ném ra ngoài cho ta.

Nhưng Minh Xảo Cơ thì khác, nàng có thực lực cũng không thiếu tiền bạc, người ủng hộ. Cùng lắm là tự chuộc thân rời khỏi Ái Hương Lâu, rời khỏi Khôn Sơn Thành cũng có thể tùy tiện gia nhập một thế lực tam phẩm trở lên. Danh kỹ thanh lâu làm được đến mức này xưa nay cũng không có mấy người.

Bước chân vào phường thị, cảm giác bất an lập tức mờ nhạt đi đáng kể. Giang Tự cũng không lo nghĩ nhiều, bắt đầu dạo quanh mua sắm, túi đồ trên lưng dần đầy ắp. Số tiền Khương Diệp Ngư đưa cho bốc hơi một cách nhanh chóng. Giang Tự chọn một quán ăn đêm ven đường ngồi xuống, vừa kiểm kê thành quả vừa tính toán xem khi nào có thể mua một món bảo vật không gian để chứa đồ.

Muốn một kẻ giàu có chi tiêu rộng rãi chủ động tìm mình tư vấn rất khó, chủ yếu là danh tiếng không đủ. Nếu không…tiếp tục mở sạp hàng? Hiệu suất thấp nhưng ít ra vẫn tốt hơn cả ngày ở trong Khương phủ.

- Ngươi…

Khách hàng mục tiêu đều giống như Khương Tịch Dao, chín phần là ăn chùa uống chùa, điểm này Giang Tự đánh bó tay. Cho nên kiếm tiền vẫn phải tập trung vào khách hàng hữu duyên. Mấu chốt là hai chữ “hữu duyên” này cần đối phương chủ động tìm đến hắn.

Từ trong không gian, hai sợi xích sắt xuất hiện khóa chặt lấy hai tên hộ vệ. Xích sắt siết chặt, hai tên hộ vệ vô pháp chống cự, bị trói thành một khối trên mặt đất. Bọn hắn giãy dụa trong sự bất lực, cuối cùng từ bỏ ngoan ngoãn nằm yên.

Những lời xì xào bàn tán xung quanh như lưỡi dao đâm vào tai Chu Dụ Ngôn. Hắn đương nhiên biết đám người này không thích mình. Nhưng vậy thì sao chứ? Từ đầu đến cuối mục tiêu của Chu Dụ Ngôn chỉ có hoa khôi Minh Xảo Cơ. Người khác nói thế nào hắn không quan tâm, chỉ cần đừng vạch trần là được. Thân phận thứ tử thành chủ vẫn có trọng lượng. Nào ngờ hôm nay lại nhảy ra một kẻ điên…

Giang Tự chỉ nói vài câu đơn giản đã nhận được rất nhiều sự đồng tình. Chu Dụ Ngôn là khách quen của Ái Hương Lâu, đặc biệt là của hoa khôi Minh Xảo Cơ. Hắn gần như không bỏ qua bất kỳ buổi thuyết giảng nào của nàng, mỗi lần đều bày trò thu hút sự chú ý. Điều này khiến không ít người cảm thấy khó chịu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chủ nhà cũng đã lên tiếng, Chu Dụ Ngôn còn nói được gì? Hành động của hắn hôm nay chính là đập phá quán, p·há h·oại việc làm ăn của người khác, lại còn muốn động thủ đánh người. Danh kỹ bình thường có lẽ sẽ vì e ngại phủ thành chủ mà nhịn xuống.

Bọn hắn ưa thích hoa khôi, càng thích lợi ích mà bài thuyết giảng của nàng mang lại. Có ai muốn xem một tên nam nhân khoe mẽ trước mặt mình? Bất quá phần lớn đều e ngại thân phận của Chu Dụ Ngôn nên không dám đứng ra phản bác. Giang Tự thì khác, hắn chỉ sợ chuyện không đủ lớn, đương nhiên không ngại ném thêm một bao tải đá xuống giếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Những điều ngươi nói đều đúng nhưng chọn sai hoàn cảnh. Người có mặt tại đây chỉ cần nắm giữ kiến thức cơ bản trong y điển, nhận được thiên địa phản hồi linh năng, trở thành học giả. Cải tiến công thức là chuyện tốt, nhưng nếu bọn hắn muốn tìm hiểu sâu hơn nhất định sẽ tìm y sư hoặc học giả chuyên nghiên cứu phương diện này thay vì đến đây. Những kiến thức ngươi nói đã được biên soạn thành thư tịch, được công nhận bởi Thông Thiên Thạch Bia hay chưa? (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong đầu Giang Tự nhảy ra một dấu chấm hỏi. Tranh luận không lại liền lôi gia đình dòng họ ra hù dọa? Tên này là trẻ con ba tuổi sao? Giang Tự đột nhiên mất sạch hứng thú, chà đạp loại người chậm phát triển trí não này chẳng có chút cảm giác thành tựu nào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Mất Mặt