Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5: Hiểu Lầm Lớn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Hiểu Lầm Lớn


- Đương nhiên không phải. Nhị tỷ là kẻ b·ạo l·ực, thích h·ành h·ung kẻ khác, đặc biệt là người khác giới. Ngươi nói sai nàng liền động thủ, ăn cơm không đợi cũng động thủ, kể cả không có lý do gì, chỉ đơn giản là nhìn ngươi chướng mắt cũng sẽ đánh một trận. Tuy ngươi vừa lừa ta ba đồng hoàng kim nhưng ta vẫn là thiếu niên ba tốt, không nỡ nhìn ngươi đâm đầu vào chỗ c·hết.

- Là kẻ nào nhẫn tâm lừa gạt ngươi? Nói đi, ta thay ngươi đánh hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khương Chân Thủy dừng lại một nhịp, cảm thấy chưa đủ sức thuyết phục nên vội bổ sung thêm:

- Ngươi điên rồi.


- Thì ra là ngươi. Ta còn nói tại sao lại quen…Không đúng, ta chưa từng gặp ngươi lần nào.

- …Hẳn là…sẽ không. Nghe nói Khương Sơ Tình là tiên nữ hạ phàm không vươn bụi trần, rời xa thế tục, phàm nhân không cách nào với tới.

Cố nén tò mò về chức nghiệp Hư Linh Gia, thiếu niên lúc này mới nhớ ra Giang Tự đang muốn đến Khương gia, đó chẳng phải là sân nhà của mình sao? Nghĩ đến đây, tinh thần của thiếu niên lập tức phấn chấn trở lại. Hắn vui vẻ hỏi:

- Không sao. Hiện tại nhị tỷ đã bộc lộ tài năng, ta cũng có chút ít thành tựu, nàng không cần phải vất vả như vậy nữa.

- Ta tìm ngươi hỏi đường. Là ngươi chủ động hỏi thăm dịch vụ tư vấn.

Giang Tự nhếch miệng:

Giang Tự mờ mịt:

- Ta cũng chỉ tùy tiện hỏi.

Đối phương không đáp, Giang Tự bất đắc dĩ lên tiếng:

- Kích động như vậy làm gì? Ngươi quen biết nàng sao?

Hôm nay hắn nghe được trong thành vừa mở một cửa hàng mới liền đến, chỉ định ăn một bữa nên không mang nhiều tiền. Hơn nữa dù có mang theo tiền, thiếu niên vẫn không dám tùy tiện trả ba hoàng kim cho một câu hỏi. Có trời mới biết tên Giang Tự này có hố mình thêm một lần nữa hay không.

Giang Tự cảm thấy khá thú vị, không nhịn được muốn đùa giỡn vài câu với thiếu niên trước mặt:

- Cho nên ngươi thừa nhận vừa mới hố ta?

- Ngươi…ngươi nói…là…Khương…Nhị…

Thấy Giang Tự không đáp, Khương Chân Thủy còn tưởng hắn đã động lòng:

- Có vấn đề gì sao? Số thanh niên tuấn kiệt theo đuổi đại tỷ xếp dài mấy con phố, thêm ngươi cũng không tính là nhiều. Ta nhìn ngươi thuận mắt nên mới giúp đỡ, cũng không đảm bảo sẽ thành công.

- Ta chỉ mới hố ngươi ba hoàng kim…A, cũng không đúng, chúng ta thuận mua vừa bán. Ta đã chân thành giải đáp câu hỏi, mỗi một chữ đều là thật.

Giang Tự quay đầu lại, khó hiểu đáp:

- Ta có lừa ngươi câu nào sao? Không phải, huynh đệ, ngươi sẽ không cho rằng chỉ cần trả ba hoàng kim là có thể hỏi bao nhiêu tùy thích chứ?

- Nếu từng gặp ta nhất định sẽ không quên một kẻ vô sỉ như ngươi.

Khương Chân Thủy khó hiểu:

- Khương Nhị Khương Tịch Dao.

- Vậy khách hàng mục tiêu của ngươi ở Khương gia là ai?

Khương Chân Thủy nhếch môi:

Khương Chân Thủy hừ lạnh, ba hoàng kim tương đương ba trăm bạch ngân, bằng thu nhập mấy năm của một hộ gia đình phổ thông, đầy đủ để nhi tử bọn hắn đăng ký một khóa học tại võ quán. Hắn dùng một số tiền lớn như vậy đổi lại được ba chữ “Hư Linh Gia” thậm chí còn chẳng biết chức nghiệp này là gì chứ đừng nói đến pháp môn tu luyện.

- Thế nào? Có phải đã thay đổi suy nghĩ hay không? Nếu muốn ta sẽ giúp ngươi.

Khương Chân Thủy khịt mũi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang Tự vờ như không nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Khương Chân Thủy, thản nhiên hỏi:

- Nếu ngươi thật sự muốn đặt chân vào Khương gian thì nên nhắm vào đại tỷ. A, ngươi nói người hướng nội hiền lành ít nói lại chi tiền rất mạnh tay chẳng phải là đại tỷ sao? Giang Tự, có phải ngươi đã nhớ nhầm danh tự hay không?

- Không hề, biết được chức nghiệp phù hợp và thông tin về chức nghiệp đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ta cũng không ngốc, nếu không quy định rõ ràng, lát nữa ngươi lại yêu cầu ta chỉ dạy pháp môn tu luyện của Hư Linh Gia thì phải làm thế nào?

- Thời tiết không tệ, khi nào chúng ta khởi hành đến Khương gia.

- Ngươi là Khương Chân Thủy?

Thiếu niên ngơ ra, hình như đúng là vậy. Hắn có chút không cam tâm:

Ngồi trên xe ngựa đến Khương gia, Giang Tự đưa mắt qua ô cửa nhìn ngắm dòng người nhộn nhịp, vẻ mặt nhàn nhã khiến thiếu niên giận mà không có chỗ phát tiết.

- Chỉ như vậy liền đòi ba đồng hoàng kim? Sao ngươi không đi c·ướp đi.

- Khách hàng mục tiêu có gì khác với khách hàng hữu duyên?

- ???

Khương Chân Thủy xoắn ống tay áo:

Khương Chân Thủy từng gặp kẻ l·ừa đ·ảo, nhưng l·ừa đ·ảo xong vẫn vênh váo ngồi xe của mình đi về nhà mình như tên Giang Tự này thì đúng là lần đầu. Quả nhiên thế giới này không có vô sỉ nhất, chỉ có càng vô sỉ hơn mà thôi.

Không phải gia tộc nào cũng có chuyện tranh giành quyền lực, huynh đệ g·iết hại lẫn nhau. Khương gia ban đầu chỉ là gia tộc thương nhân nhỏ, hiện tại dù danh tiếng và tài phú vượt xa quá khứ, mối quan hệ giữa các thành viên, đặc biệt là ba tỷ đệ vẫn rất thân thiết. Bọn hắn không có suy nghĩ tranh giành, chỉ muốn nỗ lực để cùng nhau gánh vác gia nghiệp.

- Phải rồi, có một chuyện cần nhắc nhở trước. Vì ngươi là khách hàng hữu duyên nên sẽ bị giới hạn trong ba câu. Vượt quá ba câu này giá cả mỗi câu sẽ tăng gấp mười, tịnh tiến theo cấp số nhân. Huynh đệ, lần này ta không hố ngươi, suy nghĩ thận trọng.

- Ngươi đến Khương gia để làm gì?

Phật cũng có ba phần lửa giận, thiếu niên phẫn nộ đập bàn:

- Ngươi tiết lộ điều này cho một người mới gặp lần đầu như ta có ổn không?

Âm thanh im bặt, Khương Chân Thủy nhận ra mình đã lỡ lời gọi nhị tỷ trong giây phút kích động. Tuy vừa vị Giang Tự hố mất ba đồng hoàng kim, hắn vẫn không nỡ nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt đâm đầu vào chỗ c·hết. Khương Chân Thủy từng được tận mắt chứng kiến một lần, cảnh tượng thê thảm đó cả đời hắn cũng không quên được.

- Không phải sao?

- Huynh đệ, nói chuyện một chút đi. Chuyện của nhị tỷ là thế nào? Nàng trong ấn tượng của ta là một nữ nhân hướng nội hiền lành ít nói nhưng tiêu tiền rất bạo tay, thỏa thỏa một tiểu phú bà.

Thiếu niên vô thức rùng mình một cái, kinh hãi nhìn Giang Tự, giọng nói cũng trở nên run rẩy:

- Nhưng vừa rồi là ngươi…

Chương 5: Hiểu Lầm Lớn

Giang Tự nói đến đây liền dừng lại một nhịp, suy nghĩ rồi mới tiếp: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ta đang hỏi về cùng một vấn đề.

- Cho nên ngươi là khách hàng hữu duyên.

- Không phải đã nói rồi sao? Đương nhiên là để tìm khách hàng mục tiêu của ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ngươi muốn giúp một người vừa gặp chưa được bao lâu tán tỉnh đại tỷ của mình? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Một cái là tự tìm đến ta, một cái là ta tự tìm đến, đương nhiên không giống.

- Ngươi có biết nhị tỷ của ta là một kẻ điên đặc biệt thích h·ành h·ung nam nhân hay không? Tám phần số công tử xuất thân từ các gia tộc, thương hội có quan hệ làm ăn với Khương gia từng bị nàng đánh qua. Lần này nàng trở về là để xử lý hai phần còn lại. Nếu ngươi không muốn c·hết thì…

- Người ngoài không hiểu đại tỷ lẽ nào ta cũng không hiểu. Tính cách đại tỷ từ nhỏ rất nhút nhát, nhưng vì là người đầu tiên bộc lộ thiên phú, bị đặt lên vai trọng trách trấn hưng gia tộc nên mới trở nên ít nói, xa lánh thế nhân, giữ hình tượng cao lãnh uy nghiêm.

Giang Tự nghi hoặc:

Giang Tự nhìn sang hướng khác:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Hiểu Lầm Lớn