Lãng Nhân: Mỹ Nữ, Mời Tư Vấn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Hai Lần Miễn Phí
Nói đùa, từ khi đưa tiền đến giờ Khương Chân Thủy vẫn luôn nhìn chằm chằm Giang Tự, xác định tên này không tiếp xúc với ai ngoài bản thân mình. Nếu có…chẳng lẽ đối phương đã kịp thông đồng với phu xe. Không thể nào.
- Tiền bạc xem như xong. Ngươi giúp ta giải đáp vài vấn đề, tất nhiên là miễn phí.
- Ba đồng hoàng kim của ta?
- Xem như ngươi có não.
- Vạn sự nhờ ngươi, nếu thành công nhất định sẽ có hậu tạ.
- Không đúng, trước đó ngươi còn hỏi ta đường đến Khương phủ, bây giờ vừa nhìn cảnh vật bên đường đã biết sắp đến nơi. Lẽ nào ngươi đã sớm biết ta là Khương Tam Thiếu nên mới cố ý sắp xếp ra cuộc gặp gỡ tình cờ này?
Giang Tự lắc đầu, kéo rèm xe ra hết mức để Khương Chân Thủy có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài:
- Vừa tặng người khác.
Giang Tự dứt khoát từ chối:
Nhìn thấy những hàng quán quen thuộc mà bản thân đã ghé qua vô số lần, Khương Chân Thủy khẽ gật đầu. Sau một giây, hắn lập tức tỏ vẻ cảnh giác:
- Không, ngươi không có. Chúng ta sắp đến nơi rồi.
- Đây là vấn đề nguyên tắc, không thể thương lượng.
Khương Chân Thủy đột nhiên đưa tay ra, lặp lại động tác đòi tiền trước đó của Giang Tự:
Nhập môn Linh Phù Sư cần không ngừng vận dụng linh năng vẽ linh phù. Để linh phù chứa được lượng linh năng to lớn, tạo thành các năng lực thần kỳ, bút mực, giấy vẽ, thậm chí nước rửa bút đều phải dùng loại chuyên dụng, giá cả đắt đỏ.
Chế tạo linh phù có tỷ lệ thất bại cao, dù là những linh phù sư lâu năm cũng không đảm bảo mình chế tác mười tấm thành công cả mười. Mới nhập môn càng không cần nói, một trăm tấm thành công một tấm đã được tính là có thiên phú. Linh phù chế tác thất bại liền vô dụng, không giống trận pháp sư chỉ cần điều chỉnh hoặc thay mới bộ phận là có thể tái sử dụng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Tự thành thật đáp:
Giang Tự nghe mà có chút nhói lòng, ngoài mặt vẫn thản nhiên như không.
- Hai vấn đề, cũng chính là hai lần giá cố định. Về sau mỗi vấn đề sẽ tăng gấp mười, bắt đầu từ ba mươi hoàng kim.
Chương 6: Hai Lần Miễn Phí
- Ta ít học, ngươi đừng lừa ta.
- …
Người trẻ tuổi quả nhiên giỏi tiếp thu học hỏi cái mới và khả năng thích ứng rất mạnh. Giang Tự thừa nhận mình vừa hố Khương Chân Thủy, nhưng không phải lừa gạt mà là chia nhỏ vấn đề.
Một phần đổi ba phần, nghe có vẻ như rất có lời. Mấu chốt là Giang Tự không phản bác được đạo lý của Khương Chân Thủy. Hắn cũng tin rằng quy tắc lập ra là để phá vỡ. Về phần các nguyên tắc của bản thân, đây đã là bộ nguyên tắc thứ mười bốn, mười lăm sẽ sớm có. Chủ yếu là tốc độ phá quá nhanh, chưa có thời gian suy nghĩ đổi mới mà thôi.
Kết quả đối phương học một hiểu mười, lập tức nhìn thấu chiêu trò bên trong. Chỉ mới câu thứ hai đã bao quát tất cả vấn đề. Giang Tự cũng không định tiếp tục lươn lẹo trong chuyện này. Hắn mở là dịch vụ tư vấn, làm ăn uy tín, có thể hố nhưng sẽ không l·ừa đ·ảo. Một câu hỏi bao quát liền giải đáp trọn vẹn cả vấn đề cũng thuộc phạm vi quy tắc nghề nghiệp.
- Tại sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ta muốn biết mọi thứ về Hư Linh Gia.
- Ta có thời gian.
- Không phải, là linh phù nhất phẩm ta may mắn nhặt được. Ngươi xem, dùng mặt này chạm vào vật phẩm để lưu lại ấn ký. Trong phạm vi bán kính một ngàn bước chân, tổng thể tích các vật phẩm không lớn hơn nắm tay đều có thể chuyển đến. Giới hạn ba lần sử dụng.
- …Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Linh Phù Sư, một chức nghiệp rất hiếm gặp, đi đến đâu cũng sẽ được trọng dụng nhưng không có mấy người yêu thích. Lý do chính là vì quá đắt đỏ.
Phải biết giá của linh phù rất đắt do chi phí vật liệu, dù là nhất phẩm cũng phải tính bằng đơn vị hoàng kim. Linh phù sư lại đi chế thứ chuyên dùng cho mục đích trộm vặt này, Khương Chân Thủy đặc biệt khinh bỉ, không nhịn được lại châm chọc thêm mấy câu.
Lại nói linh phù sư chỉ cần đạt đến nhất phẩm, tỷ lệ chế tác thành công gia tăng đáng kể, miễn cưỡng đạt đến trình độ tự cung tự cấp. Tuy vẫn chưa đủ để làm giàu nhưng tuyệt đối không giống giai cấp vô sản như Giang Tự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khuong Chân Thủy còn chưa mặt dày đến trình độ bóc lột giai cấp vô sản, hắn chỉ muốn đòi lại tiền của mình:
- Không có. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xác định đối phương đang đùa giỡn, Giang Tự phối hợp đáp:
- Ngươi là Linh Phù Sư?
- Kẻ dở hơi nào chế tạo ra thứ này?
- Ngươi có cảm thấy mình nên bày tỏ thành ý trước hay không?
Hai vấn đề tức là sáu đồng hoàng kim, Giang Tự bỏ ra mà chẳng chút đau lòng. Ba đồng trước đó nhất định phải lấy đủ là vì học phí của nhi tử Chu Thúc. Hiện tại chuyện học phí đã giải quyết xong, hắn cũng không có việc gì gấp gáp cần đến, không ngại phá nguyên tắc đùa giỡn một chút. Tiền là công cụ thỏa mãn nhu cầu, vui chơi thư giãn cũng là một trong số đó, có gì phải tiếc. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Quy tắc lập ra là để phá vỡ. Nguyên tắc ngươi tự lập cho mình tại sao không thể phá? Thế này đi, ngươi ra thêm một phần sức lực, lát nữa ta giúp ngươi thêm ba phần công phu?
Khương Chân Thủy biết không có khả năng moi tiền từ tên này nên chuyển hướng trục lợi từ góc độ khác:
Hắn biết đối phương muốn hỏi gì nhưng chỉ trả lời một phần, từ đó khơi gợi sự tò mò, buộc Khương Chân Thủy đặt thêm nhiều câu hỏi khác, từ đó kiếm một khoảng kha khá. Từ câu thứ ba trở đi sẽ tịnh tiến theo cấp số nhân hệ mười, ước chừng chỉ cần đến câu thứ sáu hoặc bảy đã đủ để Khương gia phá sản.
- Mau nói đi.
Khương Chân Thủy biết Giang Tự là nghèo thật. Cả giỏ đồ của tên này không có món nào giá trị quá một đồng bạch ngân. Bàn ghế gì đó đều là đồ cũ hoặc nhặt gỗ bên đường đóng lại mà thành. Quý nhất có lẽ là tấm biển hiệu “Dịch Vụ Tư Vấn” được sơn th·iếp trang trí chút hoa văn nhưng nhiều nhất cũng chỉ mấy chục đồng hắc thiết mà thôi.
Giang Tự bất đắc dĩ đưa tay vào ngực áo, rút ra một mảnh giấy màu vàng dao động linh năng. Khương Chân Thủy kinh ngạc:
Khương Chân Thủy nhăn mặt, rõ ràng là một câu khen ngợi nhưng tại sao lại có cảm giác như đang bị châm chọc. Hắn hừ nhẹ một tiếng:
Tầm linh phù này nhìn qua khá thú vị nhưng thực tế lại rất vô dụng. Phạm vi một ngàn bước chân, không cần tu luyện giả, người bình thường chỉ mất vài phút là đến. Đã vậy tổng thể tích dịch chuyển một lần không lớn hơn nắm tay. Trừ dùng trong t·rộm c·ắp vặt, chuyển đồ trộm được cho đồng phạm ra thì chưa thấy có công dụng nào khác.
- Vấn đề này tương đối dài…
Khóe miệng Khương Chân Thủy hơi kéo lên, muốn bao nhiêu khinh bỉ có bấy nhiêu khinh bỉ:
- Không được.
Giang Tự mặt không đổi sắc:
Theo tính toán của các học giả, trung bình một người muốn trở thành linh phù sư nhất phẩm cần vẽ khoảng một ngàn năm trăm đến hai ngàn tấm phù lục. Số lượng này quy ngược ra nguyên vật liệu có thể bồi dưỡng mấy chục võ giả tam phẩm. Năng lực của linh phù sư thần kỳ là thật, nhưng cũng chỉ các thế lực giàu đến chảy mỡ mới bồi dưỡng nổi.
Giang Tự ngơ ngác, khá bất ngờ trước khả năng suy luận của Khương Chân Thủy. Ngẫm kỹ lại cũng thấy rất hợp lý, hắn không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.