Lãng Nhân: Mỹ Nữ, Mời Tư Vấn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63: Thuyết Phục
Sau cùng Giang Tự vẫn thất bại trong việc nỗ lực moi thêm tiền từ khách hàng tiềm năng Minh Ly Minh Xảo Cơ. Bất quá vấn đề không lớn, nàng đã được lưu trữ trong mục khách hành. Về sau nếu lại tìm hắn tư vấn giá khởi điểm sẽ bắt đầu từ một trăm hoàng kim, tuyệt đối không khuyến mãi chiết khấu.
Rời khỏi tửu lâu, Giang Tự nhận tiền làm việc, cùng Minh Ly đến gặp Khương Sơ Tình. Tất nhiên việc này không cần thông báo cho Khương Chân Thủy. Minh Ly dự định sẽ chỉ lưu lại một bức thư tạm biệt.
Điều này có phần tàn nhẫn với thiếu niên nhưng lại là lựa chọn tốt nhất. Nếu gặp trực tiếp để chào từ biệt, Khương Chân Thủy sẽ khó lòng chấp nhận. Con người cần trải qua chút đau khổ để trưởng thành hơn. Chút chuyện này cũng không vượt qua được tương lai làm sao đương đầu với vận mệnh khắc nghiệt.
Hai người đến biệt viện của Khương Sơ Tình, người còn chưa thấy kiếm khí sắc bén đã lướt qua mặt. Minh Ly hoảng hốt định tránh né thì Giang Tự đã vươn tay ra, dễ dàng nắm lấy kiếm khí rồi bóp nát nó. Cảm nhận được lực lượng kỳ dị ẩn chứa trong đó, Giang Tự khẽ thở dài:
- Lại tiến bộ rồi. Nếu hai nữ nhân này tiếp tục thể hiện xuất sắc như vậy, vai trò của Khương Chân Thủy dường như không quan trọng lắm.
Khi Giang Tự đang phân vân có nên hạ cấp Khương Chân Thủy từ vật hiến tế vĩ đại xuống vật hiến tế phổ thông hay không thì Khương Sơ Tình đã từ trong sân tập đi ra. Trường kiếm sau lưng, mồ hôi trên trán chưa lau, mái tóc dài thả bay theo gió, kiếm khí quanh cơ thể còn chưa tan hết.
Nàng xinh đẹp nhưng lạnh lùng xa cách. Lưng đeo trường kiếm lại không có khí chất của một nữ hiệp, thay vào đó là sự hờ hững vô cảm với mọi thứ. Nếu tu vi Khương Sơ Tình cao thêm một chút, sở hữu thêm góc nhìn của thượng vị giả có lẽ sẽ mang lại cảm giác nhìn xuống thiên hạ chúng sinh nhỏ bé như bầy sâu kiến.
Có đôi khi chủ nhân của ánh mắt đó không thật sự nghĩ vậy. Nhưng vì khí chất và địa vị quá cao khiến người ta không khỏi liên tưởng. Nếu không gặp trực tiếp và hiểu về Khương Sơ Tình, có lẽ Giang Tự cũng sẽ có suy nghĩ tương tự như bọn hắn.
- Không trốn nữa sao?
Âm thanh lạnh nhạt vang lên khiến Giang Tự chỉ biết cười gượng. Hiển nhiên màn che giấu thô thiển của hắn và Khương Chân Thủy không qua mắt được nàng, chỉ là lười vạch trần mà thôi. Giang Tự cũng không có ý định trốn tránh, chẳng qua nằm một chỗ cả ngày có người cơm nước rót tận giường đúng là khá thoải mái, phối hợp một chút cũng không mất gì.
- Ha ha. Minh Ly muốn gặp ngươi nói vài chuyện, ta đến làm thuyết khách.
Khương Sơ Tình vén tóc mái, liếc nhìn Giang Tự một cái rồi quay sang Minh Ly:
- Muốn đi?
Minh Ly gật đầu:
- Đến lúc rồi.
Giang Tự mờ mịt, kiểu nói chuyện này giống như cả hai đã sớm thương lượng từ trước. Vậy hắn ở đây làm gì? Minh Ly tặng không mười đồng hoàng kim và bỏ qua một cơ hội tư vấn?
Giang Tự đã rời khỏi Khôn Sơn Thành hơn một tháng. Đây là lần đầu tiên hắn gặp lại Minh Ly kể từ ngày định ra hôn sự, đương nhiên không biết nàng vốn đã có những động thái bất thường từ trước. Minh Ly nói nàng vốn đang do dự, nhờ có Giang Tự nên mới đưa ra quyết định nhanh chóng, đó không phải là nói dối.
Khương Sơ Tình là người ít nói, luôn yên tĩnh quan sát mọi chuyện. Nàng cũng là người đầu tiên phát hiện chuyện này nhưng không nói thẳng ra mà chỉ lặng lẽ chờ đợi. Việc Minh Ly đến tìm không có gì bất ngờ, thư giới thiệu cũng đã sớm chuẩn bị xong. Chỉ là không ngờ nữ nhân này lại lôi kéo cả Giang Tự đến làm thuyết khách. Đã như vậy…
- Muốn thư giới thiệu?
- Phải.
Khương Sơ Tình không nói gì, ánh mắt vốn luôn lạnh nhạt khẽ nhíu lại thay cho câu hỏi.
Minh Ly đã có sự chuẩn bị, bình tĩnh đáp:
- Hôn sự không thành, chúng ta là người xa lạ, ngươi tự nhiên không cần giúp ta viết thư giới thiệu. Vậy nên hôm nay ta mang đến “lý do”.
Giang Tự bị đẩy ra mà trong trạng thái ngơ ngác. Mỗi chữ hắn đều hiểu, nhưng tại sao nghe một hồi vẫn không biết mình đóng vai trò gì trong chuyện này. Minh Ly thì cũng thôi, tại sao Khương Sơ Tình lại học được thói xấu nói chuyện theo kiểu úp úp mở mở?
Được rồi, không hiểu cũng không sao. Hắn là chuyên nghiệp, nhận tiền làm việc, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Suy nghĩ ba giây, Giang Tự đã sắp xếp xong câu từ:
- Dù không có thư giới thiệu Minh Ly vẫn sẽ vào được học viện Thanh Thủy, chỉ là quá trình tuyển chọn sẽ mất nhiều thời gian thêm một chút. Ngươi viết một bức thư gửi cho đạo sư học viện sẽ tiết kiệm thời gian hơn nhiều, xem như làm việc thiện đi.
Khương Sơ Tình nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi chắc chắn nàng có thể thông qua tuyển chọn bổ sung?
Các học viện đều có thời gian chiêu sinh cố định. Muốn vào học viện ngoài thời gian này cần thông qua một cơ chế gọi là tuyển chọn bổ sung. Cơ chế trên được lập ra nhằm hạn chế việc bỏ sót nhân tài, dù không đến kịp vẫn có cơ hội nhập học.
Để tạo cảm giác công bằng, cân bằng tâm lý cho những học viên tham dự chiêu sinh đúng kỳ hạn, tuyển chọn ngoại biên có độ khó cao hơn khảo hạch bình thường rất nhiều. Cụ thể ra sao Khương Sơ Tình cũng không rõ, nhưng độ khó ít nhất sẽ tăng gấp đôi. Nói cách khác, Minh Ly phải có tài năng vượt gần hai lần một học viên phổ thông tại học viện Thanh Thủy mới có thể tiến vào học viện, bằng không sẽ phải đợi đến kỳ chiêu sinh tiếp theo.
Tất nhiên nếu có thư giới thiệu từ một học viên thiên tài trong học viện, những quy trình phức tạp này sẽ bị lược bỏ, thay bằng một bài đánh giá cơ bản. Vừa vặn Khương Sơ Tình đáp ứng điều kiện này. Nàng là học viện đứng đầu niên khóa, lại được đạo sư Mộc Duyên thu là đệ tử thân truyền. Các đạo sư tuyển sinh trong học viện ít nhiều đều sẽ nể mặt.
Giang Tự gật đầu:
- Cho nên ta mới nói là mất thời gian. Cơ chế tuyển chọn bổ sung của học viện Thanh Thủy đã lỗi thời. Sau khi kiểm tra thiên phú, tu vi và chức nghiệp lại còn đưa đến biên giới tiếp giáp lãnh thổ yêu tộc để rèn luyện trong ba tháng, vượt qua mới chính thức tiến nhập học viện. Cái gọi là công bằng của bọn hắn rất vô vị, một đám lão già tư tưởng cổ hủ lạc hậu.
Đạo sư học viện Thanh Thủy, những người định ra quy tắc chiêu sinh đều là nhân vật đức cao vọng trọng, được nhiều người kính ngưỡng. Trong miệng Giang Tự bọn hắn chỉ là một đám lão già cổ hủ lạc hậu. Bình thường tại sao không thấy hắn kiêu ngạo đến vậy?
- Tại sao ta phải giúp nàng?
Câu hỏi này đưa mọi thứ quay về điểm xuất phát, trực tiếp phán định những gì Giang Tự vừa nói đều là gió thoảng mây bay. Hắn có chút chán nản, hai vị này khi còn trẻ đều không dễ nói chuyện. Mười đồng hoàng kim này đúng là không dễ nuốt trôi.
- Ngươi muốn thế nào mới viết thư giới thiệu?
Khương Sơ Tình đột nhiên nhắc đến một chủ đề không liên quan:
- Mấy ngày trước có ma tu t·ấn c·ông Ôn gia. Ôn Tuấn Khải và thuộc hạ đều đã bị g·iết. Bách Linh Tông và phủ thành chủ đã phái người đến điều tra hiện trường, xác định là bí pháp của tử linh sư. Trong thành vẫn đang xôn xao chuyện này, lòng người hoang mang. Dân thường vẫn luôn mang địch ý rất lớn với tử linh sư.
- Ừm?
- Phía phủ thành chủ tạm thời không có động tĩnh. Nhưng Bách Linh Tông đã phái đến một vị trưởng lão.
- Vậy thì sao?
Khương Sơ Tình nhìn thẳng vào Giang Tự, đè giọng xuống một chút:
- Hắn chỉ đích danh muốn gặp ngươi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.