Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 69: Bỏ Qua

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Bỏ Qua


Hứa Nguyên tỏ vẻ hứng thú. Tuy hắn là thất phẩm tôn giả nhưng có vài phương diện chưa chắc đã hiểu biết hơn Tôn Ngự. Tông môn ẩn thế tồn tại hàng vạn năm, truyền thừa lâu đời. Đối với các vấn đề tu luyện, học thuật không những không lạc hậu mà còn có kiến giải độc đáo. Hứa Nguyên rất vui lòng nghe Tôn Ngự trình bày nhận định cá nhân về vấn đề này.

Tôn Ngự cũng không giấu giếm, thành thật nói:

- Ta đã đến hiện trường Ôn gia kiểm tra, sau đó trở về tra lại điển tịch tông môn. Nguyên Tôn hẳn cũng đã biết khai sơn tổ sư của Thái Linh Thánh Địa là một vị tử linh sư. Dù hiện tại tông môn không còn mấy vị nhưng thư tịch về chức nghiệp này vẫn còn sót lại rất nhiều.

- Tử linh sư có một bí pháp gọi là Huyết Anh. Thông qua việc trích xuất máu tươi của n·gười c·hết truy tìm kẻ g·iết người. Bí pháp này có thể thông qua trận pháp hỗ trợ, không bắt buộc phải nhập môn tử linh sư. Thực lực của huyết anh phụ thuộc vào người thi pháp, sẽ thấp hơn một đến hai đại cảnh giới tùy theo mức độ thuần thục.

- Ta đã điều tra những việc Ôn Tuấn Khải làm trong thời gian gần đây. Hắn có xích mích với Giang Tự, sau đó thông qua một gia đình dân thường họ Chu có quen biết để động thủ. Ngoài ra ngày Ôn Tuấn Khải c·hết cũng là ngày Giang Tự trở về Khôn Sơn Thành, đã có quan binh gác cổng xác nhận chuyện này. Tất cả những chi tiết trên đều hướng về tên kia.

Hứa Nguyên thoáng ngạc nhiên:

- Cho nên người xác định h·ung t·hủ chính là Giang Tự? Không phải một vị tử linh sư trong môn phái của hắn?

- Hẳn là. Giang Tự có thể dễ dàng càn quét Hắc Diện của Tiêu gia. Muốn đối phó một tên Ôn Tuấn Khải nho nhỏ còn cần mời người hỗ trợ sao?

Hứa Nguyên khẽ gật đầu:

- Vậy chuyện này coi như xong, phía Ôn gia ta sẽ nói một tiếng. Không cần vì một tên đệ tử ngoại môn mà đắc tội tông môn ẩn thế.

Hắn nói đến đây liền dừng lại, cau mày tiếp tục:

- Nhưng thái độ của Giang Tự quá kém. Nếu không phải nghĩ cho môn phái, ta đã sớm trở mặt với hắn.

Chu Bằng Viễn nghe đến đây liền gật đầu đồng cảm. Bất kể là thành chủ hay trưởng lão nội đường đại tông môn trước mặt Giang Tự đều bình đẳng. Cũng không biết là vị sư phụ nào trong môn phái dạy dỗ hắn như vậy.

Tôn Ngự cười trừ không đáp. Hắn cảm thấy tính cách tên Giang Tự này khá thú vị, còn đặc biệt lợi hại. Trước mắt cứ giao lại cho Tiêu gia, nếu đối phương thuận lợi vượt qua, vậy lần tiến vào bí cảnh này có thể thử kết giao một chút. Kiêu ngạo không phải vấn đề, vấn đề là thực lực của ngươi có xứng với sự kiêu ngạo đó hay không mà thôi.


Trước khi trở về Khương phủ, Giang Tự có đi ngang qua nhà của Minh Ly, phát hiện nàng đã sớm rời đi, phong thư trên bàn cũng đã biến mất. Hắn lờ mờ đoán được gì đó, bất giác thở dài một hơi. Sau một thời gian ăn nằm mãi trong phòng, hôm nay mở cửa bước ra ngoài mới phát hiện một ngày thật dài.

Về đến Khương phủ, Giang Tự đi thẳng đến chỗ Khương Sơ Tình. Hiện tại thời gian đã không còn sớm nhưng nàng vẫn ngồi ngoài đình viện chờ đợi, trông thấy hắn liền ngẩn đầu lên rồi gật nhẹ một cái.

Giang Tự đã quen với phong cách kiệm lời này. Hắn thản nhiên đi lại gần, lấy khối Minh Hoàng Thạch cất trong người ra đặt lên bàn đá:

- Của ngươi.

Khương Sơ Tình không khách sáo nhận lấy:

- Hắn đưa ra yêu cầu gì?

Minh Hoàng Thạch tuy vô dụng nhưng rất hiếm, dù chỉ có giá trị sưu tầm thì cũng không hề rẻ. Trưởng lão nội đường Bách Linh Tông không thiếu tiền, đương nhiên sẽ không dễ dàng tặng cho người khác. Giang Tự hẳn là đã đáp ứng một yêu cầu nào đó của đối phương.

Giang Tự chậm rãi kể lại đầu đuôi mọi chuyện, đương nhiên đã lược bỏ phần mỗi người có hai mỹ nữ hầu rượu. Đây chỉ là chi tiết nhỏ không đáng nhắc tới. Tửu lâu mà, có thêm vài dịch vụ phụ thu mà thôi, không phải chuyện gì to tát.

Khương Sơ Tình mặt không đổi sắc, lạnh nhạt hỏi:

- Ngươi muốn ta cùng đi?

Giang Tự gật đầu:

- Sau khi Vô Đạo Kiếm khai mở thiên tính ngươi sẽ cần một món v·ũ k·hí kết hợp với nó, tốt nhất là một thanh kiếm. Đợi thời gian trôi qua, khí tức của chúng trộn lẫn vào nhau, ngươi có thể tế luyện lại để hợp nhất. Đây là cách nuôi dưỡng bản mệnh hiệu suất cao nhất mà không khiến phẩm chất bị ảnh hưởng. Vừa vặn Mặc Thiên Tôn là luyện khí sư hàng đầu, động phủ của hắn chắc chắn sẽ có thứ phù hợp.

- Ngươi cũng đang vẽ ra con đường cho ta sao?

“Cũng” ở đây là nói về nàng và Minh Ly. Có cảm giác như hắn đã sắp xếp hết mọi thứ, hai nàng chỉ cần làm theo. Ban đầu rất thoải mái nhưng theo thời gian sẽ dễ đánh mất chính mình. Lâu dài hại nhiều hơn lợi.

Giang Tự lắc đầu:

- Không hề, dù không có ta các ngươi vẫn sẽ đi theo con đường đó. Cũng giống như chuyện Mộc Duyên yêu cầu ngươi lấy Minh Hoàng Thạch để tế luyện lại Vô Đạo Kiếm. Ta chỉ đang giúp các ngươi bớt đi đường vòng, trực tiếp đến đích mà thôi.

Hắn thấy Khương Sơ Tình vẫn còn chút do dự liền bổ sung:

- Tất nhiên chuyện gì cũng có hai mặt, được và mất luôn song hành. Người có quyền từ chối, ta chỉ là người đề nghị…Không đúng, ta còn chưa thu phí tư vấn. Lần sau nếu ngươi nêu vấn đề nhất định phải thêm phụ phí.

Khương Sơ Tình ném cho hắn ánh mắt khó hiểu rồi phất tay:

- Chuyện bí cảnh ta sẽ suy nghĩ. Ngươi đi đi.

- ???

Nữ nhân này trở mặt cũng thật nhanh, xong việc liền đuổi người, một chén trà cũng không có? Hắn đang định ý kiến thì nàng đã bổ sung:

- Chân Thủy đã rời khỏi phủ hơn một giờ, hẳn là đã đến chỗ Minh Ly. Ngươi đi tìm hắn.

Quả nhiên…Giang Tự thầm thở dài. Hắn đã linh cảm được hôm nay sẽ là một ngày dài. Đã hơn mười giờ đêm vẫn chưa được lên giường chìm vào giấc ngủ, thật đáng buồn.

Giang Tự không chạy vòng quanh để tìm Khương Chân Thủy. Chỉ cần sử dụng chút tiểu xảo, hắn nhanh chóng phát hiện trên kia đang nằm trên mái phòng ngủ của mình, xung quanh là mấy chục bình rượu chất thành hàng dài. Đoán chừng là đến tìm hắn nhưng không gặp, tự mình mang rượu trèo lên đó.

Khi Giang Tự đến nơi, Khương Chân Thủy gương mặt đỏ bừng, cả người bốc mùi rượu, xung quanh là bốn năm bình rượu lớn đã bị uống cạn. Hắn cất giọng say xỉn đứt quãng khó nghe:

- Ngươi…đến rồi…Nàng…đi rồi…

Giang Tự không thích nói chuyện với người say. Đầu óc không tỉnh táo, giọng điệu khó nghe, đôi khi còn chẳng biết mình đang nói gì thì người đối diện làm sao hiểu được. Hắn đặt tay lên vai Khương Chân Thủy, linh năng truyền vào, hơi rượu lập tức theo lỗ chân lông bốc hơi ra bên ngoài.

Vài phút sau, Khương Chân Thủy đã hoàn toàn tỉnh táo, ngẩn đầu lên thì phát hiện Giang Tự đang nhìn mình bằng đôi mắt đầy sự khinh bỉ:

- Lần đầu?

Khương Chân Thủy ngơ ngác:

- Cái gì lần đầu?

- Thất tình. Chưa thấy kẻ nào thảm hại như ngươi.

- …Giang cẩu, ta có thể không phải người nhưng ngươi chắc chắn là c·h·ó.

Giang Tự thản nhiên cầm lấy một bình rượu, uống một ngụm lớn rồi gật gù tán thưởng:

- Không tệ. Bình rượu này tối thiểu cũng mười đồng hoàng kim, phụ thân ngươi có lòng rồi.

Khương Tuyệt đã cho Khương Chân Thủy mấy trăm hoàng kim để tổ chức tiệc cưới, trừ chi phí trang trí thì chính là rượu thịt trên bàn tiệc. Khương Chân Thủy cẩn thận mua đến vài loại rượu khác nhau, quý nhất lên đến hơn mười hoàng kim một bình. Tiếc rằng người đã đi xa, đêm nay trăng thanh gió mát, ngoài rượu ngon chỉ còn một tên cẩu bằng hữu đang liên tục đâm dao vào trái tim hắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Bỏ Qua