Lãng Nhân: Mỹ Nữ, Mời Tư Vấn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Khiêu Khích
Đến giờ, một cỗ xe ngựa sang trọng từ trên bầu trời hạ xuống trước cổng vào Khương phủ. Xe được sơn son th·iếp vàng, kích thước gấp gần mười lần xe thường, gần bằng một chiếc phi chu cỡ nhỏ. Mặt ngoài trang trí bằng vải vóc đá quý, dùng ba con yêu thú họ phi cầm kéo xe. Không nói những thứ khác, chỉ riêng cỗ xe này đã thể hiện được phong thái của gia tộc lớn.
- Tiểu tử, đừng nghĩ ta sợ ngươi? Diệt một cái Hắc Diện liền nghĩ mình là vô địch thiên hạ sao?
Tộc lão Tiêu gia chống gậy bước xuống, được hai nam nhân ngồi ở vị trí phu xe đỡ lấy. Hắn ngẩn đầu nhìn bảng hiệu Khương phủ, cúi xuống lại phát hiện không có ai tiếp đón mình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Không thể động thủ, tranh cãi cũng không lại đối phương, lão nhân chỉ đành nuốt giận nói:
Bản thân người này cũng có thực lực rất mạnh. Hắc Diện là tổ chức thích khách Tiêu gia bí mật xây dựng để làm một số việc dơ bẩn. Gọi là bí mật, trên thực tế có rất nhiều thế lực tại kinh thành bí đến nhóm thích khách này và các mối quan hệ bên trong nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Nào dám. Thế lực giang hồ tôm tép đó ai mà chẳng diệt được, ta không thấy có gì đáng để tự hào.
- Được rồi, bớt nói lời vô nghĩa. Hôm nay ngươi đến không phải chỉ để đấu võ mồm với ta chứ? Nếu là vậy thì có thể về rồi, chỉ dựa vào ngươi…không có cửa đâu.
- Bọn hắn mang huyết mạch Tiêu gia. Sống là người Tiêu gia, c·hết làm ma Tiêu gia. Sinh ra trong thế gia, vận mệnh ngay từ đầu đã không nằm trong tay mình.
- A, đến rồi sao? Mau vào đi.
- Hôn nhân là chuyện của hai người, ai cần các ngươi công nhận.
Lão nhân phất tay ra hiệu, hai tên hộ vệ phía sau lập tức bước lên. Cả hai đều là võ giả, thực lực mạnh hơn hẳn tên hộ vệ thành chủ Chu Bằng Viễn mang đến trước đó, lại cùng tu luyện linh kỹ phối hợp. Chiến đấu phối hợp vô cùng tốt. Dù tính trong toàn bộ Tiêu gia, bọn hắn vẫn là những thành viên tinh anh nhất của đội hộ vệ.
Hắn nói xong liền xoay người đi vào nhà, điệu bộ hờ hững giống như đây chẳng phải chuyện gì to tát. Thích dùng tiểu xảo? Tự chơi một mình đi.
- Lên.
Giang Tự tiếp tục giương cao thân phận giả:
- Ngoại lai? Người lớn tuổi mắt mờ tai kém, tin tức thiếu linh thông. Ta là vị hôn phu của đại tiểu thư Khương gia, hiện đang đảm nhận công việc đón tiếp khách nhân trong phủ. Cũng chỉ có ngươi không biết chuyện này.
- Không tin.
- Hiện tại chủ mẫu Khương gia là Khương Diệp Ngư. Tiêu Diệp Ngư là ai? Không quen.
Lão nhân chỉ tay mắng lớn:
Lão nhân cố nén cơn giận, dù ngọn l·ửa b·ùng l·ên trong lòng sắp đốt cháy cả đỉnh đầu vốn chẳng còn bao nhiêu tóc thì hắn vẫn phải nhịn xuống. Mấy ngày qua ở phủ thành chủ hắn đã được nghe về thân phận của Giang Tự. Chín phần là xuất thân từ tông môn ẩn thế, nếu không cũng là thân truyền bị che giấu của thế lực hàng đầu.
Đúng vào lúc này, Giang Tự che miệng ngáp dài bước ra cửa, trông thấy lão nhân liền vẫy tay ra hiểu:
- Chiếc bàn đó làm từ Mặc Tinh Mộc, tính cả công chế tạo điêu khắc hoa văn là mười ba hoàng kim. Ngươi muốn thanh toán tại chỗ hay ghi nợ?
- Hôn sự này chúng ta không công nhận. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Diệp Ngư còn giận Tiêu gia, không muốn gặp mặt ta có thể hiểu. Nhưng Khương gia không thiếu người đến mức để một kẻ ngoại lai ra tiếp lão phu chứ?
Đáng tiếc sáng nay lưu lượng người đi qua con đường này khá ít, ngoại trừ khiến sợ hai tên hộ vệ gác cổng và người đi đường thì không tạo thành tiếng vang to lớn.
Lão nhân tức đến cơ thể run rẩy, nhất thời không biết đáp lại thế nào. Bàn luận lý lẽ hay công phu đâm chọc xưa nay Giang Tự chưa từng ngán ai. Hắn chỉ ngại kiểu người thông tuệ như Minh Ly. Trình độ như tộc lão Tiêu gia tiện tay là có thể xử được một đám lớn.
Vậy nên thực lực tổng hợp của Hắc Diện không quá mạnh cũng không quá yếu. Có thể im lặng g·iết c·hết phần lớn thành viên chủ chốt, hiện trường không có dấu vết chiến đấu, lục phẩm phổ thông căn bản không làm được. Cho nên Giang Tự rất mạnh, trừ vị kia của Tiêu gia e rằng không có ai đối phó được hắn.
Các thế lực đối địch tìm cách ngăn cản, hạn chế sự phát triển của Hắc Diện khiến cơ cấu tổ chức đạt đến giới hạn liền không thể mở rộng ra thêm được nữa. Ngoài việc không có lục phẩm cao thủ tọa trấn, số lượng kim bài ngân bài và đồng bài đều là cố định. Thiếu người tự bổ sung, dư ra đều c·hết bất đắc kỳ tử.
- Tùy tiện ngồi đi. Ở đây cũng không có người ngoài, lễ nghi phiền phức gì đó đều không cần thiết. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hồ đồ. Sinh ra ở Tiêu gia cả đời là người Tiêu gia, không phải nàng nói là được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Tự lắc đầu sửa lại:
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, mang theo hai tên hộ vệ đi vào trong phủ. Đến đại sảnh tiếp khách, Giang Tự thản nhiên ngồi vào ghế chủ tọa, phất tay nói:
Giang Tự cau mày nhìn góc bàn vừa bị lão nhân đập gãy ra một miếng lớn:
Giang Tự cắt ngang câu đe dọa:
Lão nhân nén giận ngồi xuống, trầm giọng hỏi:
Tất nhiên muốn đối phó một người không nhất định phải động thủ trực tiếp, lấy một đấu một. Tiêu gia người đông thế mạnh, gia nghiệp lớn, tích lũy nhiều, nội tình thâm hậu. Độc dược, linh phù, bí bảo dùng một lần đều có, không đến mức sợ một tên lục phẩm.
Tộc lão, người có địa vị trong tộc, có quyền đại diện nhất định lại càng phải thận trọng. Không phải tình huống bắt buộc thì đừng kết thêm thù oán với kẻ địch khó đối phó. Đây mới là lý do khiến Giang Tự phá hủy Hắc Diện xong liền tiêu sái rời đi, đến nay vẫn chưa bị đại năng Tiêu gia đến hỏi tội.
- Không nuôi dưỡng được ngày nào, thấy người khác bộc lộ tài năng liền chạy đến nhận thân. Còn muốn thay bọn hắn quyết định vận mệnh? Chậc, sống càng lâu da mặt càng dày, hôm nay ta xem như được lĩnh giáo rồi.
Nhưng hiện tại tình hình gia tộc vốn không khả quan lắm. Trên triều đình và sản nghiệp kinh doanh đều chịu chèn ép. Mấy năm qua người Tiêu gia như giẫm trên băng mỏng, một bước sai liền có khả năng vạn kiếp bất phục.
Đao kiếm đan xen, linh kỹ phối hợp tạo ra ánh sáng chói mắt át đi tầm nhìn. Trong khoảnh khắc, từ trong đại sảnh, vô số đao khí và kiếm khi xen lẫn vào nhau lao v·út ra ngoài, biến mất dưới ánh mặt trời.
Giang Tự bật cười:
Nhìn lão nhân hùng hổ trước mặt, Giang Tự cảm thấy khá buồn cười:
Gương mặt lão nhân đỏ bừng, không biết vì xấu hổ hay giận dữ:
- Ta không thích sát sinh. Một khi g·iết quá nhiều, sinh mạng sẽ chẳng còn giá trị gì nữa. Vậy mà chỉ vì Tiêu gia ta đã phải g·iết hàng chục người, thật đáng buồn. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ngươi…
- Giang tiểu tử, đừng cho rằng Tiêu gia chúng ta sợ ngươi. Ngươi có tin…
Giang Tự vừa nói vừa gia tăng lực đạo, đao kiếm lập tức cắm xuyên qua tim hai tên hộ vệ.
Lão nhân tức giận đập bàn đứng dậy:
- Tiêu Diệp Ngư đâu? Hậu bối như nàng không tiếp đón cũng thôi, còn không muốn đến chào ta một tiếng?
Vậy nên thái độ tiếp đón tộc lão Tiêu gia của Giang Tự chính là không quan tâm. Sáng hôm đó mọi việc trong phủ đều diễn ra bình thường, không có chút chuẩn bị nào. Thậm chí số lượng người hầu làm việc ở sảnh trước bị điều đi hơn phân nửa, chỉ còn vài người làm nhiệm vụ gác cổng hay quét dọn, cắt tỉa cây cảnh lưu lại.
Không biết từ lúc nào Giang Tự đã bước đến bên cạnh hai tên hộ vệ nắm lấy cổ tay bọn hắn, chuyển hướng v·ũ k·hí chỉa vào người còn lại. Hắn khẽ lắc đầu nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.