Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 79: Thất Đạo Truyền Thuyết

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79: Thất Đạo Truyền Thuyết


Trà lâu, Giang Tự nhà nhã nhấp một ngụm trà. Mùi hương hoa dịu nhẹ từ khoang miệng truyền đến tạo ra cảm giác thư thái. Cảm giác rất thoải mái, đây mới là hưởng thụ cuộc sống đúng nghĩa.

Trên sân khấu, một lão nhân đang ngồi kéo đàn, sau lưng là vài người chơi nhạc cụ phối hợp. Âm nhạc kết hợp với giọng kể chuyện trầm ấm thu hút không ít sự chú ý của khách nhân.

- Một chữ “tiên” khiến bao người điên cuồng…Bách tộc vì cầu một tia tiên duyên mở ra đại chiến. Bầu trời vỡ tan, mặt đất sụp đổ, t·hi t·hể khắp nơi, thảm không tả hết. Cuối cùng Thông Thiên Thần Thạch phân làm ba. Kết nối với vận số các tộc, con đường thành tiên cuối cùng cũng được hé lộ.

- Mỗi tộc có lối riêng để mở ra Thông Thiên Tiên Lộ. Yêu tộc có Thập Đại Thần Thú, minh tộc có Bát Kỳ Đại Tướng, vậy nhân tộc chúng ta có gì?

Vài người lên tiếng đáp lại nhưng phần lớn vẫn bình tĩnh, thản nhiên uống trà đợi nghe tiếp. Lão nhân khẽ nở nụ cười, nói bằng giọng điệu hài hước:

- Là Thất Đạo Truyền Thuyết, không phải Thất Nghiệp Truyền Thuyết. Thiếu kiến thức thì bớt nói vài câu đi.

Một tràng cười lớn vang lên. Cách gọi Thất Nghiệp Truyền Thuyết không hẳn là sai nhưng dễ bị hiểu nhầm theo hướng khác nên đã bị loại bỏ từ lâu. Thỉnh thoảng nó được nhắc đến như một câu đùa vui vẻ mà thôi.

- Bảy nhóm chức nghiệp, bảy con đường mà tu luyện giả có thể lựa chọn. Đỉnh cao của chúng chính là Thất Đạo Truyền Thuyết, bảy chức nghiệp cấp truyền thuyết độc nhất vô nhị. Mỗi chức nghiệp truyền thuyết chỉ duy nhất một người có thể tu luyện, tuyệt đối không xuất hiện trường hợp thứ hai.

- Khi bảy chức nghiệp truyền thuyết tập hợp đầy đủ, không bắt buộc cùng một thời điểm, Thông Thiên Tiên Lộ của nhân tộc sẽ mở ra. Đến nay danh xưng của bảy chức nghiệp đều đã xuất hiện trên Thông Thiên Thạch Bia nhưng mới có ba phần giới thiệu. Cũng chính là nói nhân tộc sau hơn mười vạn năm chỉ mới xuất hiện ba cá nhân kiệt xuất sở hữu chức nghiệp truyền thuyết.

- Hôm nay chúng ta sẽ nói về đỉnh cao của võ giả, chức nghiệp truyền thuyết Thiên Võ. Có lẽ không cần phải nhiều lời về người sở hữu chức nghiệp này. Thiên Võ Thánh Đế, cường giả chí tôn, người được công nhận là tồn tại mạnh nhất nhân tộc từng sản sinh ra.

- Vị đại năng dẫn dắt nhân tộc chiến thắng Bách Tộc Chiến, cùng yêu tộc và minh tộc chia ba thiên hạ. Người sáng lập Lập Đế Học Phủ, trấn áp toàn bộ vương triều, thế gia tông môn…Chiến tích của hắn có kể ba ngày ba đêm cũng không hết. Các ngươi cũng đã sớm thuộc lòng. Ta sẽ đi sâu vào đặc điểm chức nghiệp, thứ đã tạo ra danh xưng Thiên Võ Thánh Đế.

- Thiên Võ, toàn năng giả, có thể tu tập toàn bộ pháp môn linh kỹ trong thiên hạ. Một lần nhập môn, ba lần tiểu thành, mười lần đại thành. Chỉ cần đầy đủ thời gian, không có thứ gì Thiên Võ không thể tinh thông, thậm chí đạt đến độ cao chưa từng có. Hắn là võ giả nhưng kiến thức uyên thâm hơn học giả, kỳ thuật vượt qua kỳ môn sư, huyền thuật càng là thâm bất khả trắc.

- Từng có một giai đoạn người người nhà nhà đều đi theo con đường toàn năng, cố gắng tái hiện lại công tích vĩ đại kia. Thế nhưng tất cả đều thất bại, đến cánh cửa nhập môn còn chẳng bước vào được. Thiên Võ là độc nhất vô nhị, miễn cưỡng học theo tương đương với tự vứt bỏ tương lai. Hiện tại trừ vài kẻ cổ hủ không theo kịp thời đại, mọi người đều đã từ bỏ giấc mơ hảo huyền kia…

Mọi người nghe rất chăm chú. Những chuyện này không phải thứ gì mới mẻ nhưng có nghe bao nhiêu lần cũng không cảm thấy chán. Cuộc đời Thiên Võ Thánh Đế và chức nghiệp truyền thuyết của hắn hấp dẫn hơn bất kỳ cuốn tiểu thuyết nào.

Có ngưỡng mộ, có ghen ghét đố kỵ, có cảm thán…Tất nhiên cũng có kẻ đang thầm khinh bỉ, ví dụ như Giang Tự. Hắn chậm rãi uống trà, mỗi lần nghe đến hai từ “Thiên Võ” khóe miệng đều khẽ nhếch lên đầy khinh thường.

Lịch sử là do kẻ thắng viết, thứ những người này biết chỉ là lớp vỏ bọc hoa mỹ bên ngoài do các học giả ghi chép lịch sử tô vẽ lên. Tài năng của Thiên Võ Thánh Đế là thứ mà ai cũng phải công nhận. Nhưng nếu ca tụng hắn như một vị thành nhân hoàn hảo vô khuyết thì quá ngây thơ rồi.

Con đường của cường giả nào có dễ dàng, có ai không đạp lên cốt sơn huyết hải mà đi. Hi vọng một cường giả đỉnh cao cả đời trong sạch liêm khiết, tấm lòng rộng lượng lương thiện không bao giờ làm chuyện xấu còn chẳng bằng đi mua vé số, xác suất trúng còn cao gấp mấy lần.

Ngoại trừ chuyện đó, những phương diện khác nghe vẫn khá thú vị. Có điều nếu chuyển đề tài sang hai chức nghiệp truyền thuyết khác thì sẽ hấp dẫn hơn. Thiên Võ đã sớm bị khai thác quá nhiều, nhắc đi nhắc lại mãi, rất khó nghe được thứ gì mới mẻ.

Nội dung không mới nhưng lão nhân thật sự rất biết cách kể chuyện. Đề tài cũ mà hắn vẫn có thể nói đến chập tối mới kết thúc. Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn chiếu sáng khắp các con đường, khách nhân trà lâu lần lượt rời đi. Chỉ có Giang Tự vẫn ngồi yên tại chỗ, tiếp tục chờ đợi tiết mục tiếp theo.

Hắn rất nhàn, dù sao công việc đều đã có người khác xử lý. Hiện tại chỉ cần chờ Lâm Mộ thông báo kết quả, sau đó đi gặp Triệu Bình An “tâm sự nhân sinh”.

Một bên là chiêu sinh đạo sư Lập Đế Học Phủ, một bên là kẻ lừa gạt khét tiếng, kết quả hẳn là không có gì bất ngờ. Nếu Lâm Mộ để Triệu Bình An trốn thoát, Giang Tự nhất định sẽ cho rằng tên này là hàng g·iả m·ạo. Học viên xuất thân từ học phủ không thể kém cỏi đến vậy được.

Ngay lúc mọi người đang thu dọn rời đi, chuẩn bị cho tiết mục buổi tối, gần cửa sổ nơi Giang Tự đang ngồi có một người giấy nhảy thẳng vào. Tâm trí hắn đang lơ đãng theo cảnh đường phố về đêm nên không chú ý, thân thể theo phản xạ vung tay đập xuống.

Tiếng vỗ bàn vang lên, nhấn chìm chữ “ta” đầy bất lực. Giang Tự lúc này đã định thần lại, cúi đầu nhìn xuống người giấy b·ị đ·ánh dính vào mặt bàn, trên mặt toàn là dấu hỏi chấm.

Ở phương trời xa xôi nào đó, một nữ nhân đang trên đường chạy trốn không nhịn được bật ra một câu chửi thề…


Lần này Giang Tự lặn tương đối sâu, liên tục mười ngày không về Khương phủ. Tất nhiên hắn cũng không hoàn toàn nhàn rỗi. Phía Triệu Bình An đã có Lâm Mộ lo liệu, Giang Tự liền chuyển hướng chú ý sang đám người Tiêu gia.

Không có gì bất ngờ, Tiêu gia sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Địa vị gia tộc ngày càng xuống dốc, trên triều đình thường xuyên bị gây khó dễ, sản nghiệp kinh doanh bị chèn ép, vừa rồi còn mất đi nguồn thu từ Hắc Diện, tam hoàng tử đã trở thành hi vọng duy nhất để lật ngược tình thế.

Cách duy nhất để bám vào bắp đùi lớn này là Khương Sơ Tình. Vị tam hoàng tử kia tuy chẳng phải thứ tốt lành gì nhưng vẫn có một ưu điểm chính là khá chung tình. Nhất định phải là Khương Sơ Tình, không có lựa chọn thay thế.

Học viên Thanh Thủy thiên tài đông đúc, mỹ nữ vô số. Thế gia hoàng thất cũng không thiếu đối tượng phù hợp. Kết quả lại nhìn trúng Khương Sơ Tình, người có nhan sắc lẫn tài năng nhưng xuất thân phổ thông. Chẳng phải hoàng tộc thường xem trọng xuất thân nhất rồi mới đến những phương diện khác sao?

Về vấn đề này Giang Tự chỉ có thể nói tên kia tuy nhân phẩm không được nhưng mắt nhìn cực chuẩn. Xuất thân có tốt đến mấy cũng không so được với nữ đế tương lai.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79: Thất Đạo Truyền Thuyết