Lãnh Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29 : Âu Dương Quá
"Ta sẽ mạnh hơn, ta sẽ đánh bại ngươi" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất quá so sánh lực đạo thanh niên không hể bằng Trần Hải. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy thế lực lớn, tính cách của vị thiếu chủ này vẫn rất tốt, không có bộ dáng hoàn khố khi nam phách nữ, cũng không phải loại mũi vểnh lên trời xem thường thiên hạ, chỉ có cái tật mê rượu bỏ không nổi.
Không khí thoáng trầm lắng, cuối cùng thanh niên không tiếp tục duy trì, hắn vung thương, mũi thương lóa lên từng điểm hoa quang nổi giữa không trung, như mãng xà du tẩu, vô số ánh thương khóa chặt mọi đường đi của Trần Hải.
"Đau" Chỉ thấy hắn hét thảm một tiếng, thương rời tay, cả người cả thương va chạm vào màn sáng lôi đài, làm cho nó khẽ rung động, thanh niên cả người cong lại như con tôm, ôm bụng, hai chân run rẩy cố chống thân người đứng lên.
"Trận đấu kết thúc, Trần Hải chiến thắng" Toàn trường yên tĩnh như tờ, mãi khi giám khảo công bố mới có vài tiếng nói không dám tin vang lên.
"Sảng khoái" Hơi rượu cay nồng xộc thẳng vào mũi, Trần Hải há miệng đổ thẳng vào, cảm giác nóng rát cháy bỏng khoang miệng lan dần qua cổ họng đến thẳng bụng dưới, một luồng khí nóng xung kích thể nội, làm cơ thể hắn hơi lâng lâng, mặt cũng đỏ bừng.
Với danh tiếng và tính cách gia tộc Âu Dương mới khinh thường làm chuyện đó.
"Ngươi thắng !"
"Không thể nào, làm sao Thương Quyết thất bại được, hắn không phải là tuyển thủ hạt giống chứ ?"
Tựa hồ cảm giác được có người nhìn mình, Trần Hải đang nói chuyện cùng Hà Tuấn chợt dừng lại, xoay đầu sang, hai người ánh mắt chạm nhau, như có tia lửa tóe ra, chiến ý vừa hiện đã thu, cả hai nhìn nhau khẽ mỉm cười, bất quá trong lòng hai người đều rõ.
Vũ khí nhìn qua không giống các loại v·ũ k·hí để sẵn trên giá, có vẻ là v·ũ k·hí th·iếp thân mà thanh niên này mang theo.
"Làm một ngụm".
"Uống rượu không ?" Tiếng ợ hơi mang theo mùi rượu nồng nặc đánh tới, Trần Thành Công khó chịu nhìn tên thanh niên lôi thôi đang cầm bậu rượu đi đến.
Không chấp nhận yếu thế, Trần Hải chuyển người, mũi kiếm đánh ra, cùng mũi thương va chạm vào nhau, cả hai cùng lúc sượt qua người đối phương, mặt đối mặt, một quyền một cước đánh trúng cơ thể địch thủ.
"Đó là huynh đệ của ta, nói thật chứ ở đây hiếm người nào là đối thủ của cậu ấy" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Hải nghe vậy cũng không nói gì, bình tĩnh đi xuống, đám người vây quanh vô thức tự nhường ra cho hắn một con đường, lúc đi qua chỗ thanh niên đang ngồi trên ghế, Trần Hải nhíu mày dừng lại, một điểm đen đánh tới, hắn vươn tay chụp lấy.
Thời gian thoáng chốc trôi đi như dòng sông rời xa chảy mãi không quay đầu, Trần Hải nhìn đài cao trước mắt, lồng sáng chói lọi như màn che phủ mờ đi hai mắt hắn.
"Ngươi muốn Trần Hải làm công địch cho mọi người hay sao mà nói nhiều thế". (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâu rồi chưa uống rượu, từ khi xuyên qua đến nay là lần đầu tiên Trần Hải ngửi thấy mùi rượu, một cảm giác cồn cào xuất hiện trong bụng, chính vì thế khi Âu Dương Quá đưa bầu rượu tới Trần Hải cũng không hề cự tuyệt, còn đối phương có hạ độc hay không ?
"Tên kia là ai, sao chưa bao giờ gặp qua"
Giờ đây thấy Bá Thiên Luân chật vật như thế, không ít người che miệng cười trộm.
"Tên xay xỉn này, biến ra mau"
Chiến thư vừa được hạ xuống.
Hai người chào nhau xong đều đồng loạt lui lại, không ai ra tay trước tựa hồ đều chờ đối phương động thủ.
"Này là ta nhìn lầm sao, tiểu thương thần bị đánh bại rồi"
Thiếu nữ hỏa bạo mang áo choàng hỏa hồng hùng hổ bước xuống lôi đài, theo sau nàng một thanh niên to lớn ôm mặt sợ hãi đi sau, luôn cố giữ một khoảng cách tựa hồ sợ nàng ta tức giận lại ẩu đả hắn một trận nữa.
Trần Hải cũng rút ra thanh kiếm gỉ sét của mình, đối lập với sự tinh mĩ của đối phương là vẻ cũ nát mục rỗng của thanh kiếm tưởng chừng chỉ chạm nhẹ liền có thể gãy làm nhiều khúc.
Dù từng uống một vài loại rượu trước đây, vẫn không nhìn được mà thần hình lay động, hơi thở gấp gáp, tuy thế Trần Hải vẫn không nhịn được thoải mái bật thốt.
Thiên Hải nhíu mày, nhìn bóng thương xoay tròn áp sát mình từ bốn phía, hắn dậm chân nhảy lên không né tránh, chính lúc này thanh niên từ phía dưới bất ngờ xông lên, mũi thương phát sáng mang theo sát khí dọa người tiếp cân Trần Hải.
Trước mặt Trần Hải một thanh niên ôn hòa mỉm cười, hắn cầm một thanh thương dài, trên thân gỗ điêu khắc hoa văn di thú vờn nhau, đầu kích có bọc hình rồng bằng vàng sáng lấp lánh, mắt rồng khảm ngọc có lỗ khóa, miệng rồng hé mở phun ra một mũi nhọn kim loại tỏa ra hàn mang nhàn nhạt.
"UI đau" Đang nói thì bị một bàn tay vỗ vào đầu, quay người tính chủi thì thấy gương mặt tối đen của Thanh Tuyết, nàng túm lấy hắn rời đi.
Mà đây chỉ là lần va chạm đầu tiên.
Nói xong cả người đổ ập xuống đất, nhăn mặt đầy đau đớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt nhập nhèm của hắn kề sát người Thành công, mùi rượu phả thẳng vào mặt hắn, Thành Công nào còn chịu nổi, trực tiếp đẩy đối phương ra, đáng tiếc sức lực hắn không đủ chỉ có thể hét ầm lên.
Kiếm trong tay Trần Hải đánh ra, va chạm vào cán thương, trực tiếp đánh bay nó đi, thanh niên cũng bị lực đạo khủng khiếp tác động mà sững sờ, hắn lộn người trên không mang theo thương kéo xa vài đường mới ổn định lại thân hình.
"Rượu ngon !".
Thấy vũ khí của Trần Hải, thanh niên cũng không tỏ vẻ gì là khinh thường hắn, vô cùng lễ độ ôm quyền chào.
Hắn khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía trước, ở đó cách hắn không xa, Trần Hải đã đứng dậy, ngoài mép vải trên áo bào bị chấn vỡ cả người hoàn hảo không có tổn thương gì.
"Không thể nào" Nhìn trên cán gỗ có vết nứt, hai mắt hắn ta đầy vẻ khiếp sợ, đây là cây thương tổ truyền nhà hắn, đã kinh qua bao nhiêu năm tháng, đối đầu với không ít sóng gió, giao thủ qua đủ loại vũ khí, vẫn là lần đầu tiên bị tổn thương.
"Ta đi được" Nói rồi từng bước chậm rãi đi xuống, chỉ một đoạn đường mà đầu đã đầy mồ hôi, mãi đến khi xuống lôi đài mới được một vài người bạn dìu đi, trước khi đi còn không quên hướng về phía Trần Hải hô lớn.
"Được" Trần Hải cũng không khách khí, hắn nhìn ra đối phương không phải người xấu, chưa kế lúc nãy từ miệng Hà Thanh Tuyết biết được thân phận đội phương.
Cảnh tượng kết thúc cũng là lúc trận đấu trên lôi đài cũng kết thúc theo.
Thanh niên nhìn vào trong mắt, đáy lòng tuyệt vọng chỉ biết thốt ra một câu.
"Ngươi cầu cho đừng gặp ta, nếu không mặt ngươi sẽ biến thành mặt heo đúng nghĩa"
"Của ngươi sao" Trần Hải cầm trong tay quay giấy bình thản nhìn đối phương.
"Phanh" Ghế gỗ trực tiếp bị xé nhỏ mà thanh niên cũng thuận thế lùi ra xa, chỉ là áo bào trắng trên người đã rách nát không còn bộ dáng phong thần tuấn lãng như lúc đầu.
"Các người biết gì" Trần Thành Công chỉ sợ thiên hạ không biết đến mình, hắn hùng hổ nói.
Mà mọi người vây quanh vốn đã bất mãn trước cách hành xử của tên này, nhưng một phần do thực lực đối phương, phần khác do uy thế Bá gia nổi tiếng bá đạo ở giao châu nên phần nhiều đều nhẫn nhịn không nói gì.
Vừa nói vừa chỉ vào tên xấu số vừa bị mình hành hạ, theo tiếng cười hả hê, nàng liền ngênh ngang bước đi, mà Tô Chiến Thần chỉ cười nhạt một tiếng không hề để trong lòng, ánh mắt hắn lại chiếu về phía cột trụ xa nhất, nhìn chằm chằm vào Trần Hải.
"Đủ rồi" Mắt thấy Thành Công sắp phát điên, Trần Hải bất đắc dĩ nắm lấy vai Âu Dương Quá kéo ra, hắn ta bị kéo đi cũng không chút tức giận, còn nhiệt tình giơ bầu rượu tới trước mặt Trần Hải.
"Âu Dương Quá lại là ngươi, cút xa chúng ta một chút"
"Thành Công, là là tên ... hoa hoa cộng tử ngươi à, thế thế mà cũng vào vào được tận tận đấy"
Bên này Trần Hải tiến lên đỡ lấy thiếu niên đi xuống lôi đài, hắn tới gần, thiếu niên vẫn ngoan cường chống thân đứng dậy, từ chối ý tốt của Trần Hải.
Chương 29 : Âu Dương Quá
Ánh mắt thanh niên thoáng qua nét nghiêm trọng, hắn ta lần nữa vung tay, thương pháp lần nữa biến hoá, chỉ thấy nó xoay vòng trên không, giữa không trung xuất hiện vô số vòng xoáy thương pháp ảo diệu vô cùng.
Nhi tử gia chủ Âu Dương gia, một trong tam đại gia tộc lớn nhất, thực lực chỉ đứng sau tam đại tông môn thống trị giao châu, cùng Giao Châu Phủ quản mà thôi.
"Khốn khiếp nhà ..." cúi đầu nhìn quần áo của mình lúc ngẩng đầu lên đã không còn thấy bóng dáng Trần Hải, bất động một lúc, sắc mặt biến ảo vài lần, hắn tức giận xoay người rời đi.
Nhìn thương pháp biến ảo vô số ánh thương, Trần Hải đầy vẻ nghiêm túc, kiếm trong tay biến hóa, dù so về mặt chiêu thức không bằng đối phương nhưng lực đạo hắn lớn hơn thanh niên, kiếm chiêu tuy đều bị ánh thương đánh lừa nhưng cuối cùng khi thương sắp chạm vào vai hắn.
"Ấy chà, lỡ tay ...." thanh niên híp mắt cười còn chưa nói xong, quạt lại bay hướng về mình, lực đạo khủng khiếp khiến nó nổ tan giấy ngoài, còn phần gỗ chia làm nhiều mảnh bắn ra, thanh niên cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh, hắn lộn người giơ lên ghế gỗ đón đỡ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.