Lãnh Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3 : Thăm Dò
Hắn bước tới, nhặt lên một đầu lâu xương trắng, trong hốc mắt của nó một con vật hình như quả chôm chôm từ đó bò ra, đậu trên tay Trần Hải rồi nhảy xuống lẩn vào bụi cỏ bên cạnh biến mất.
Không còn giật mình khi bị một con chồn mắt đỏ nhảy khỏi đống gạch hù dọa, không còn sợ đến xanh mặt khi gặp một con côn trùng to bằng nửa người đi ngang bên cạnh.
“Thứ gì đây” Trần Hải cau mày nhìn từng chữ không dám bỏ sót, đây là chút ít thông tin vô cùng quý báu với hắn.
**
Lục tung cả tiệm thuốc Trần Hải bất đắc dĩ phát hiện thuốc đều đã hư hao, dược lực cũng biến mất, các dược tài đều đụng vào liền tan chứng tỏ thời gian trôi qua đã rất lâu.
Sinh vật kia dừng lại, đưa một loạt hàng trăm con mắt không có tròng nhìn xuống Trần Hải, như quân vương vĩ đại nhìn xuống tên dân đen quê mùa.
Đó quả là một trải nghiệm khó quên trong cuộc đời Trần Hải
Lo lắng chạm vào quyển sách liền hư hỏng không phát sinh, tuy nó đã ố màu nhưng vẫn có thể thấy chữ viết hơi mờ.
Loài này hiền lành không có tính công kích, thịt nướng lên rất ngon, là đối tượng bữa chính mấy ngày nay của Trần Hải.
Đi ra khỏi tiệm thuốc, Trần Hải nhíu mày nhìn về một hướng, hai mắt hắn bỗng co lại, ở cách chỗ hắn không xa có một bộ xương, tuy nhiên quần áo trên người lại không bị hư hại như những bộ xương khác.
Hắn dừng trước một quảng trường rộng lớn chỉ còn những chân tượng đỗ vỡ, cỏ rêu mọc lẫn vào đất đá trên đất, không khí bốc lên mùi mốc meo của năm tháng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhắm chuẩn xác cỏ nhỏ đáng thương đang thỏa mãn bắt sâu dưới đất, lúc này nó vừa hất con sâu lên không, ngửa cổ há miệng chờ sâu rơi xuống.
Mãi đến khi sắc trời tối đi, bóng đen thay thế ánh sáng rọi xuống vùng đất này, Trần Hải đã mang theo một thân mồ hôi, thở hổn hển trước một kiến trúc trong một nơi nào đó nằm bên khu ngoại ô tòa phế tích.
Mang theo xác cò, Trần Hải bước qua trường đấu cũ xưa, chân đạp trên đường phố đã xuống cấp theo năm tháng, cả người lướt đi trong gió lạnh gào thét, hắn bước chân theo thói quen.
Trên những khung đường đã dần quen thuộc, vượt qua những dãy nhà đổ nát, né tránh những khu vực dị thú nguy hiểm.
“Đến rồi” Từ xa trên bầu trời có tiếng chim kêu, theo sau đó là vô số cò đen hai đuôi nối đuôi nhau bay xuống, chúng nó vừa xà xuống đã tập trung ngay giữa bãi cỏ, nơi đó có một vũng nước đọng, trên cây hai bên bờ có rất nhiều loài sâu đang thỏa thích gặm cỏ, thấy thiên địch của mình xuất hiện, nhốn nháo trốn xuống mặt cỏ thấp hơn.
Hoa mắt nhức đầu với những câu chữ khó hiểu, Trần Hải cất quyển sách vào túi áo dự định có thời gian tiếp tục nghiên cứu
Cẩn thận bước lại gần, Trần Hải dung thanh kiếm cũ chọt chọt vào xương khô, phát hiện không có gì bất thường mới lại gần, đưa tay bắt đầu lục lọi.
Sau nhiều ngày quan sát hắn nhận ra loài chim cò đen hai đuôi, cái tên Trần Hải đặt cho chúng, cứ đến chiều là sẽ bay xuống vùng này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xung quanh cảnh vật hoang sơ, tiếng kêu dị thú cũng ít đi rất nhiều, Trần Hải đưa mắt nhìn quanh, không phát hiện ra gì đáng nghi mới bước chân tiến vào.
Trần Hải bước đi cẩn thận, trên tay một thanh kiếm cũ đã gỉ sét mà hắn vô tình tìm được bên đường, phố xá cũ xưa chỉ còn là đ·ống đ·ổ n·át hoang tàn, xen lẫn trong đó có không ít xương cốt trắng hếu nằm lẫn vào trong bùn đất.
Trần Hải xách theo cò đen trườn đi trong bụi cỏ, sâu xanh may mắn ngã xuống lọn cỏ trốn thoát, xa xa đàn cò vẫn mải mê thưởng thức bữa ăn mà không hề hay biết trong đàn của mình vừa thiếu đi một thành viên.
***
“Đến đây nào bé” Trần Hải nhắm chuẩn một con cò đen hai đuôi gần hắn nhất, tay búng nhẹ sâu trong tay, sâu xanh bay một vòng chuẩn xác rớt xuống trước mặt cò đen.
Trời ngã về chiều, ánh chiều tà đem ánh nắng yếu ớt xuống một đồng cỏ nhỏ, nơi đây trước kia từng là một khu sân bãi rất rộng lớn, xung quanh còn có rất nhiều dãy ghế dài xen kẽ nhau, tựa như một đấu trường đơn sơ.
Giờ đây đã hoang tàn không còn nhìn rõ, bất quá nơi này lại là nơi cung cấp thức ăn chính cho Trần Hải.
Thời gian có thể khiến thức ăn đều cạn kiệt nhưng Trần Hải tin tưởng có không ít thuốc còn giữ được dược lực (đọc tại Qidian-VP.com)
Cứ như vậy Trần Hải búng liên tiếp sâu trong tay dụ cò đen tách đàn lại gần chỗ hắn đang trốn.
Bất quá lần này sâu còn chưa rơi vào miệng, cò đen xui xẻo đã ngã ra đất, hai mắt vô hồn còn giữ vẻ hồn nhiên vui vẻ thưởng thức bữa ngon.
Sách phân loại đã hủ hóa không còn rõ chữ viết nhưng trên tủ còn không ít tên thuốc được khắc kèm chú thích công dụng.
Lầy từ trong bọc nhỏ tự làm bên hông ra mấy con bọ còn đang ngọ nguậy, loại sâu này màu xanh trong suốt, bên trong có mấy sợi gân màu xanh theo bọ nhỏ cũng chuyển động theo, thập phần quỷ dị.
Bất ngờ trước chuyện phát sinh, Trần Hải bất đắc dĩ dựng xương khô dựa vào vách tường, quay người tìm kiếm tủ thuốc.
“Phương pháp tu hành dị lực, hấp thu tinh thạch dị thú, …”
Áo vải bọc da cũng không thích hợp với cơ thể Trần Hải nên hắn đều để lại, chỉ mang theo quyển sách rời đi.
“Là nó” Trong một phòng xá xập xệ, biển hiệu ghi chữ lại là tiếng việt quen thuộc khiến Trần Hải giật mình, bên trong là các tủ thuốc xếp thành hàng, bàn gỗ bên trong còn một bộ xương ngô c·h·ế·t ngồi trên bàn.
Cảnh tượng đó thật quá dọa người, cảm giác sợ hãi khiến hắn gần như không thể di chuyển, chỉ biết thừ người tại chỗ, hai mắt mở to nhìn sinh vật kia quyết định sinh tử của bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù không tìm được gì có giá trị nhưng từ việc này Trần Hải đã có một số thông tin rất quan trọng.
Sau lúc đầu choáng váng hắn dần nhận ra các sinh vật ở đây không hề có hứng thú với bản thân mình.
Trên những con đường lát gạch từng nhộn nhịp giờ đây bong tróc không còn hình dáng.
Trần Hải vẫn rất bình tĩnh, mấy ngày nay hắn đã gặp không ít sinh vật hình thù kỳ lạ, dường như ngay cả tâm lý cũng đã thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.
Hắn thử chạm vào, ghế gỗ cổ xưa gãy đôi kéo theo xương khô ngã lăn ra đất.
Thậm chí có một lần trong lúc đang cố nhóm lửa theo cách thủ công tự suy diễn ra, một con vật hình thể như cá voi khổng lồ nhưng có tận một dãy mười bốn mang, vẫy đuôi bơi lội giữa không trung tựa như đang bơi lội trong biển cả bao la.
Đây là món yêu thích của loài cò này, Trần Hải híp mắt cúi thấp đầu, cả người nằm úp sấp giống mình trong bụi cỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thứ kia sau một lúc quan sát thì giống như không còn hứng thú, nó rung người, trên lưng lại mọc ra hàng dài bốn cảnh mỏng như cánh ve, cánh đạp, đuôi quẫy, mang đong đưa, thân hình khổng lồ xuyên phá tầng mây biến mất trên bầu trời.
Nhìn vào độ rộng của tòa thành này Trần Hải có thể mường tượng ra một tòa cổ thành cổ xưa phồn hoa
Bất quá giờ đây tất cả đã chỉ còn là quá khứ.
Điều này nói rõ, người này thời gian tử vong chỉ gần đây, có lâu cũng không cách quá xa, đại ý rất có thể ngoài kia còn có nhân loại khác còn tồn tại.
Chương 3 : Thăm Dò
Mất một lúc lâu hắn mới tìm ra trong người xương khô, ở phần dưới áo có túi ngầm, trong đó có một quyển sách.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.