Lãnh Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7 : Kịch Chiến
Nếu phía trước là có lẽ con đường c·hết và đằng sau cũng là cùng không còn lối thoát.
“Cẩn thận đằng sau kìa”
Thấy Trần Hải loạng choạng đứng lên, cả người dường như phải dựa vào kiếm chống trên đất mới đứng vững, lão càng chắc chắn suy đoán của mình.
Cứ thế hai người một tiến một lùi di chuyển cả một quãng đường, mãi đến khi Trần Hải huy kiếm đánh bật mũi thương vung chân đá bay Các lão, cả người hắn đổ xuống đất, chất dịch bắn ra chất lỏng ăn mòn quần áo hắn, phát ra những tiếng “xì xèo” chói tai.
Tuy đám người bọn họ đều là người bình thường nhưng kinh nghiệm chiến đấu, độ tàn bạo được trui rèn qua vô số trận chiến đều vượt xa người thường khác.
“Người đâu ?”
“G·i·ế·t c·h·ế·t tên nhóc này trả thù cho Thiên Tàn và Vô Khuyết”. Các lão hướng về hai người còn lại mình khẽ gật đầu, chính lão lấy ra một thanh trường thương dẫn đầu xông tới.
“Tên nhóc con, mày giỏi lắm” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhập thể cường giả”
Trâu rừng bỗng vùng lên, chiếc sừng gãy quá nửa của nó xuyên thủng cổ một con sư tử mất cảnh giác.
Nhưng điều làm lão tự tin như vậy chính là loại độc mà lão đã đánh vào trong cơ thể đối phương, tuy không chắc có khả năng g·i·ế·t c·h·ế·t một siêu nhiên giả nhưng năng lực chiến đấu tất nhiên có suy yếu.
Cặp vợ chồng đến lúc này mới nhận ra không ổn, dứt khoát bỏ kiếm xoay người muốn chạy, đáng tiếc tốc độ bọn họ làm sao nhanh được như Trần Hải.
Song quyền nan địch tứ thủ, Trần Hải lựa chọn nhún người lùi về sau.
“Vẫn có thể liều một phen” Nhìn bạch mã sau lưng, lại nhìn hai tên thuộc hạ c·h·ế·t dưới đất, lão âm thầm hạ quyết tâm.
Cùng lúc này trường thương xé gió mà đến, trên mũi thương chất dịch màu đen mang theo mùi tanh tưởi áp sát mặt hắn.
“Keng”
Khó chịu làm mắt hắn mờ đi, vốn là dễ dàng tránh thoát lại thành chật vật ngã ra đất, trên cổ xuất hiện một đoạn tơ máu, máu rỉ ra lại có màu đen đáng sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Tàn, Vô Khuyết ngẩn người ngây ngốc, và trong phút chốc mất cảnh giác như thế, một bóng người như quỷ mị xuất hiện sau lưng Vô Khuyết.
Xem ra do tên nhóc này còn chưa dung hợp hoàn toàn dị thú tinh thạch nên độc chỉ là kích phát chậm hơn mà thôi.
Hơi dùng lực đầu lâu trực tiếp nổ tan, bóng người quỷ dị dưới ánh sáng yếu ớt hiện ra thân ảnh Trần Hải.
Đó có lẽ là những hình ảnh cuối cùng trong cuộc đời ngắn ngủi của hắn ta.
Trần Hải còn chưa định thân người đàn ông trung niên đã xuất hiện bên cạnh hắn, song kiếm như hợp thành chiếc kéo nhắm ngay yếu hầu Trần Hải.
Cuối cùng lời cũng không thể thốt lên, Thiên tàn khí tuyệt bỏ mình, lúc hắn ngã xuống, đầu lâu cũng theo đó đổ sang một bên, một cột máu bắn mạnh ra xa.
Dưới sự chênh lệch cảnh giới, hắn có thể cảm giác song kiếm đi rất chậm, vốn Trần Hải dễ dàng né tránh đúng lúc này một cơn đau đớn lan ra khắp toàn thân.
“Tránh mau” Tiếng hét lớn từ Các lão đánh thức Thiên Tàn, hắn cúi đầu, lăn người mấy vòng trên đất.
Tuy nhiên lấy tính cẩn thận của lão tất nhiên sẽ không thiếu suy nghĩ mà xem thường đối phương, đáng tiếc thuộc hạ của lão lại không nghĩ vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Hải bỗng ngẩng đầu, hai mắt lóe lên nét sắc bén, tuy đầu đầy mồ hôi nhưng miệng lại nhếch lên nụ cười trào phúng.
Một con vật khi bị dồn vào đường cùng cũng sẽ phát cuồng mà chống trả.
Trong hang động hiêu hắt ánhlửa vàng, bóng người cô độc nửa quỳ trên mặt đất, hắn cùi đầu tựa như người c·h·ế·t nhìn xuống địa ngục bên dưới, mặt đất khô nứt chỉ có đá cuội có gì thu hút sao ?
“Vô Khuyết” Thiên Tàn tức giận hét lên, thân thể không đầu của Vô Khuyết ầm ầm ngã xuống, cùng lúc đó đầu lâu của hắn rơi xuống, nửa đường bị một cánh tay đưa ra bắt lấy.
Nói xong lão lại hơi cau mày, nhìn ra đằng sau lưng Trần Hải, vẻ mặt thoáng nhẹ nhõm ít nhiều.
Lúc này vẻ mặt hắn hiện lên nét dữ tợn, mi tâm một đồ án sinh vật kỳ lạ ẩn hiện như có như không, Trần Hải nhìn đối phương thân thể dần mờ đi.
Trần Hải từng xem thế giới động vật, có một con trâu rừng bị vây quanh bởi bầy sư tử đói khát, trâu rừng bị cắn xé từng chút một.
“Không có hư ảnh dị thú, chỉ là thích ứng cảnh mà thôi”
Bên này Trần Hải vừa dùng kiếm chặn phi đao, hai bên sườn của hắn đã bị song kiếm tập kích.
“Khoan đã” Các lão bị hành động của bọn họ làm bất ngờ, đưa tay muốn cản đã chậm.
Các lão dùng áo choàng che máu tươi bắn lên người mình, ánh mắt nhìn Trần Hải đang lau kiếm phía xa, vẻ mặt hiện lên nét khiếp sợ.
Phi đao dễ dàng bị kiếm rỉ chặn lại, hai người cũng không bất ngờ, cùng lúc lấy ra hai thanh song kiếm thân pháp linh hoạt lướt trên mặt đất tiếp cận Trần Hải.
Thiên Tàn tuyệt vọng nhìn mũi kiếm xuyên qua yếu hầu, hắn khó khăn liếc mắt nhìn đồng bạn đang chạy đến, cổ nhúc nhích như muốn nói gì đó.
Tuy thích ứng cảnh cũng đã bước vào con đường siêu nhiên nhưng khi chưa dung hợp hoàn toàn tinh thạch dị thú thì vẫn chưa chính thức trở thành siêu nhiên giả.
Dù bị ăn sống không còn lại gì nhưng chiếc sừng của nó vẫn gắt gao xuyên thủng xác một con sư tử, ở trên thảo nguyên vàng úa lưu lại chút vết tích hiếm hoi của bản thân.
Lúc quay đầu lại nhìn không khỏi giật mình, mặt đất chỗ mình đứng có bóng người hiện ra, Trần Hải rút kiếm đính trên đất, cũng không quay đầu nhìn đối phương, thân ảnh lần nữa tiêu thất.
“Cái gì !” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 7 : Kịch Chiến
Ngay khoảng khác chúng sắp tiếp cận đối phương, bóng người quỷ dị lóe lên rồi biến mất, chỉ có vài ba sợi tóc theo lưỡi đao phiêu dạt trong không khí.
“Chất độc bắt đầu thấm rồi” Nhìn thấy cảnh tượng này, các lão mặt hiện lên vẻ vui mừng, ông ta vốn còn tưởng loại độc này còn không có tác dụng với các siêu nhiên giả.
Cặp vợ chồng kia hiển nhiên cũng nhìn ra điểm khác lạ trên người Trần Hải, thoáng suy nghĩ liền thông suốt, bọn họ đánh mắt ra hiệu cho nhau.
Thân thể nhoáng lên đã đến trước mặt Trần Hải. (đọc tại Qidian-VP.com)
Các lão nhìn dưới chân, mặc cho máu tươi ướt đẫm đôi giày yêu thích, lão ngẩng đầu lên nhìn Trần Hải phía xa đã quỵ dưới nền đất, mặt cười dữ tợn.
Cơ thể đầy v·ết t·hương, rọt còn lòi cả ra nhưng trong giây phút tưởng chừng nó sẽ bỏ cuộc mà nằm im chờ c·hết.
Trâu rừng c·h·ế·t nhưng nó vẫn kéo theo được một con sư tử khác đi cùng mình.
Tiếng kiếm vang lên, lần này bản năng sinh tồn giúp Thiên tàn may mắn đỡ được một kiếm, bất quá lực đạo đối phương quá lớn sau hai lần chém liên tiếp đã đánh bay kiếm của hắn ta.
Tiếng hét quanh quẩn trong đầu Vô Khuyết khi hắn chứng kiến mình đang bay lượn trên không, một cách thần kỳ nào đó xoay ngược về sau, trông thấy vẻ mặt chấn kinh của mọi người, ánh mắt âm trầm của Các lão.
Lúc này ngay khi hai người đã đến trước mặt Trần Hải, hai cặp xong kiếm tỏa sát khí khóa chặt đường đi của hắn.
Bọn họ dường như chiến đấu cùng nhau đã lâu nên vô cùng ăn ý, hai người kia thấy các lão đi trước, tự động thân tách ra hai bên, một nam một nữ dường như là vợ chồng, cùng lúc lấy ra mấy thanh phi đao ném tới.
Sau lưng hai đạo hàn quang lóe lên, hai lưỡi đao đầy sát khí phân biệt chém xuống hai bên đầu hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.