Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lãnh Chúa Đại Nhân Phi Thường Khoa Học
Tiểu Bạch Bạch
Chương 92: Đấu trí? Đây là sở trường của ta!
Ừ, Lâm Khả đã hiểu rõ. Dẫu là bậc quyền quý ở chốn nào, thường thì những kẻ khai sơn lập nghiệp đều tài ba xuất chúng.
Con cháu về sau phần nhiều thành phường ăn chơi đàng điếm, họa hoằn lắm mới có vài mống ra dáng một bậc quý tộc.
Mà dù ít hay nhiều, thẳm sâu trong lòng chúng đều mang sự ngạo nghễ và thành kiến riêng.
Ý của hai chữ "quý tộc" là dòng dõi cao sang, trong đó hàm ý chữ "quý" chẳng phải thân phận, mà là một loại tư tưởng, phẩm hạnh, kỹ thuật,... cao thượng.
Nhưng con cháu của phần đông mọi người, đều lạc lối trong cơ đồ mà tiền nhân đã gầy dựng, tự cho mình sinh ra đã cao quý.
Tựa như con trai của Băng Thượng Hầu tước trước mặt ta đây.
Chẳng phân biệt phải trái, chỉ vì một câu bông đùa không sợ trời sập của Lệ Tạp mà đòi so tài với ta.
"Hay quá! Mau mau mau, chúng ta dọn chỗ!" Công chúa Lệ Tạp nghe con trai của Băng Thượng Hầu tước đòi so tài, liền hớn hở nhảy cẫng lên: "Này... Tỳ nữ, quản gia Bi Bỉ Thụy, ta muốn ăn bánh ngọt trái cây! Thêm nhiều chút nữa!"
Quản gia Bi Bỉ Thụy bị gọi là "Bi Bỉ Thụy" cúi mình đáp: "Chẳng hề chi, điện hạ công chúa." Rồi đi thu xếp.
Hắn cũng chẳng lo lắng cho Lâm Khả, dưới mắt bao người sẽ chẳng có hiểm nguy, nơi này toàn là quý tộc có danh có phận.
Nhưng Phù Long lại có chút lo âu, định mở miệng nhưng bị An Thác Oa an ủi ngăn lại.
So tài giữa quý tộc, phần lớn tượng trưng cho một phần danh dự.
Trong lòng ta tuy bất đắc dĩ, nhưng biết tình thế này chẳng cho ta từ chối, bèn lên tiếng: "Ừm, tiên sinh, ta là [học giả] cấp hai, xin hỏi ngươi là?"
Ta rõ ràng chẳng nhớ tên của con trai Băng Thượng Hầu tước, lắm người như vậy sao nhớ cho xuể.
Mà con trai Băng Thượng Hầu tước cũng chẳng mấy giận, dường như trong lòng hắn, "con trai của Băng Thượng Hầu tước" mang đến cho hắn cảm giác còn hơn cả tên của mình.
"Ta là Laplace." Laplace lộ vẻ ngạo nghễ: "Cấp hai... cũng chẳng tệ, mất một năm hay hai năm? Hiện tại ta đã là [nhà toán học] cấp ba rồi."
Hắn lộ vẻ ngạo mạn đắc ý thốt ra hai chữ "chỉ là" khiến ta thấy buồn cười.
Nhưng...
[Nhà toán học]? Chuyên tâm nghiên cứu toán học sao? Ngươi nói đến cái này thì ta lại tỉnh ngủ.
Ta nghe vậy nhướng mày: "Đây chẳng phải là một nghề nghiệp tầm thường, tiên sinh, ngươi chắc chắn muốn so tài với ta sao?"
"Đương nhiên." Laplace ngạo nghễ chắp tay sau lưng: "Ta đồng thời còn là [kỵ sĩ] cấp một."
Nói xong, hắn ngẩng cao đầu, dường như chờ người khác khen ngợi.
Nhưng những người xung quanh lại thờ ơ.
Laplace nhất thời có chút bực dọc, phải biết rằng khi ở nhà, chỉ cần hắn nói ra thiên phú của mình sẽ nhận được một tràng khen ngợi và reo hò.
Hắn chẳng hay rằng, những người ở đây đều là người giàu sang quyền quý.
Ai thuở đầu mà chẳng có thiên phú xuất chúng, ai mà chẳng có một thân thế hiển hách, dẫu chẳng bằng Băng Thượng Hầu tước cũng chẳng khác biệt lắm.
Tự nhiên chẳng ai đến nịnh bợ hắn, dẫu hắn là con trai độc nhất của Băng Thượng Hầu tước.
"Kiêm chức? Sớm vậy đã kiêm chức rồi?" Ta lại có chút kinh ngạc.
Áo Phu đã bảo với ta, kiêm chức tốt nhất là sau này nghề nghiệp chẳng thể tiến thêm được nữa mới kiêm chức, để tìm kiếm sự thấu hiểu, giúp nghề nghiệp chính đột phá.
Sớm vậy đã kiêm chức, rất dễ phân tán tinh lực cũng như lực lượng huyết mạch, chẳng có đủ lực lượng huyết mạch cung dưỡng, nghề nghiệp sao có thể thăng cấp nhanh chóng được?
"Hừ, ta có thiên phú 'xuất sắc' chỉ là kiêm chức mà thôi." Laplace lại ngạo nghễ, lần này những người xung quanh đã có chút phản ứng.
"Thiên phú xuất sắc, huyết mạch Băng Thượng được tiếp nối chẳng tệ."
"Đúng vậy, đáng tiếc là dường như sau khi thê tử hắn mất thì chẳng kết hôn nữa."
"Hắn đang kiên trì sự kiêu ngạo và vinh quang của quý tộc trong lòng, cùng với... tình yêu."
"Đáng được tôn kính, mặc dù theo ta thấy loại huyết mạch này đi liên hôn càng có thể bán được giá tốt."
"Chân của Andrew, các ngươi [thương nhân] đừng đem cách làm của mình gán ghép với quý tộc!"
Cự Kiếm Bá tước và A Khắc Lị đang nhàn nhã trò chuyện, vẻ mặt tùy ý.
Laplace nghe thấy mấy chữ "thê tử mất" thì có chút khó chịu, nhưng nghe phía sau thì lại rất vừa lòng.
Gia tộc Băng Thượng của bọn họ, có được vinh quang đó đương nhiên là cực kỳ chói mắt!
Xem đi, mấy vị quý tộc này đều thừa nhận vinh quang của bọn họ! Tuy nhiên ngoài bọn họ ra, một giọng nữ cũng truyền đến...
"Người này là đồ ngốc sao? Phụ thân ta bảo trước khi cấp mười mà kiêm chức thì đa phần là đồ ngốc, chỉ có huyết mạch trên cả xuất chúng mới có thể làm được mà chẳng ảnh hưởng lẫn nhau."
"Tên ngốc nào nói..." Laplace tức giận quay đầu chuẩn bị quát mắng, phát hiện người nói là công chúa Lệ Tạp, thân thể cứng đờ.
"Ngươi nói cái gì?" Công chúa Lệ Tạp xẹt một tiếng từ trên ghế nhảy dựng lên: "Ngươi nói phụ thân ta là cái gì?"
Biểu cảm của những người xung quanh trở nên thâm thúy.
Người trước dám công khai tuyên bố Hắc Bạch Chi Vương Vô Miên Đại Đế là đồ ngốc, dường như là An Đức Lỗ tiên khu đã khai sáng hệ thống chức nghiệp.
"Điện hạ công chúa Lệ Tạp, ta lỡ lời." Laplace ngược lại chẳng mất đi chừng mực, lý trí mà thành khẩn xin lỗi, sau đó lại nhìn về phía ta: "Đến đây, so tài!"
Lần này, trong mắt Laplace có thêm vài tia giận dữ.
Đều tại tên Lâm Khả này! Má nó, tại ta à! Ta nhìn biểu cảm của Laplace quả thực câm nín.
Tên này có bệnh!
Tuy nhiên, ta chẳng muốn trong ngày sinh nhật của mình lại so tài với người khác, ảnh hưởng đến tâm trạng.
Thế là ta đảo mắt, cười nói: "So tài ta nhận, nhưng..."
Laplace hừ lạnh một tiếng: "Ta có thể chẳng dùng ma pháp trên cấp ba, hơn nữa chỉ dùng hai kỹ năng."
Theo Laplace thấy, khi ở cấp hai hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng bốn kỹ năng mà thôi, ta với huyết mạch tử tước của hắn nhiều nhất đoán chừng chỉ có thể dùng ba lần.
Thêm vào đó, hắn là [kỵ sĩ] tăng cường cho thân thể, đánh một ta là chắc chắn.
Ta nghe vậy suy tư, về độ mạnh thiên phú của ta, hiện tại ta cũng có thể đoán được phần nào.
Ta vừa đột phá cấp hai, lực lượng nghề nghiệp đã đủ để ta sử dụng mười kỹ năng vị trí kỹ năng.
Mà hiện tại, đoán chừng ta có thể dùng khoảng mười ba lần.
Đương nhiên, ta vốn cũng chẳng muốn động thủ, thế là lên tiếng: "Ngươi là [nhà toán học] ta là [học giả] chẳng bằng chúng ta đấu trí đi?"
"Đấu trí?" Laplace đang chuẩn bị hoạt động gân cốt sửng sốt, chẳng hiểu.
"Chính là, chúng ta so tài một chút trí tuệ và sự thông minh của nhau, thế nào?" Ta đầy mặt mỉm cười nhàn nhạt.
"Ngươi cảm thấy ta trí tuệ chẳng bằng ngươi?" Trong mắt Laplace lửa giận càng thêm thịnh: "Huyết mạch của gia tộc Băng Thượng ta, chẳng bằng gia tộc A Tán Ân bé nhỏ của ngươi?"
Câu nói này vừa thốt ra, ta cũng chẳng có gì, dù sao loại quý tộc con sinh ra đã có loại quan niệm này là rất bình thường.
Nhưng vẻ mặt của một số quý tộc của gia tộc A Tán Ân xung quanh lại khó coi.
Câu nói kia của Laplace đây là đắc tội với toàn bộ gia tộc A Tán Ân.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Laplace chẳng phải là chẳng biết, hắn chỉ là chẳng quan tâm mà thôi.
Quả thật, một gia tộc tử tước nhỏ bé, sau khi Laplace trưởng thành đều có thể từ Băng Thượng Hầu tước kế thừa một lãnh địa tử tước, hắn đương nhiên coi thường A Tán Ân.
Ta âm thầm đánh giá sắc mặt của những người xung quanh, sau đó nói: "Thông minh và trí tuệ ta tin rằng Băng Thượng Hầu tước chẳng thiếu."
Nói xong, ta chẳng nói chuyện, hai mắt nhìn trời, dường như trên trời có thứ gì đó hấp dẫn người khác.
Thấy ta bộ dạng này, Băng Thượng Hầu tước trừng lớn hai mắt, trong mắt phun lửa: "Tốt, đến, so tài một chút!" Hắn chẳng nói thêm gì nữa, bởi vì hắn phát hiện mình chẳng thể nói lại được đứa trẻ trước mắt này.
Ta lúc này mới thu hồi ánh mắt từ trên trời, đầy mặt mỉm cười: "Tốt, như vậy đi, ngươi nói một vấn đề, ta trả lời, sau đó ta nói một vấn đề ngươi trả lời..."
Ta nói tóm tắt về phương pháp đấu trí hỏi đáp lẫn nhau, cười nói: "Hai vấn đề chẳng trả lời được, coi như thất bại, đồng thời vấn đề toán học này phải do người ra đề trả lời... Phải là vấn đề toán học, thế nào?"
Nghe thấy phải là vấn đề toán học, Laplace đã sớm cảm thấy nhục nhã vô bờ.
Tên ta này sao dám chứ?!
Hắn sao dám dùng bộ não nghèo nàn, ngu ngốc và quê mùa của hắn, so với bộ não cao quý và thông minh của hắn?! "Chẳng cần! Chỉ cần ngươi có thể nói ra một vấn đề mà ta trả lời chẳng được, coi như ta thua!"