Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: lần đầu thăm dò
“Mẹ, tụi bây ác dữ dị?”
May mắn có chức năng bản đồ, trên đường về không cần sợ lạc đường, Trần Khiết tranh thủ xem 2 tấm bản vẽ mình vừa thu được.
Hắn càng trở nên thận trọng hơn, tiếp tục tiến lên.
Thật tiện lợi!
Không kịp bận tâm, khí tức rừng rậm nguyên thủy liền phả vào mặt hắn, cả khu rừng như trở nên sâu lắng hơn.
“Phân giải đi.”
Vũ khí? Dường như mâu gỗ đã là v·ũ k·hí dễ chế tác nhất rồi, có lẽ có thể thử làm ném đá tác.
“Ngao!”
[keng! Thu được bản vẽ chế tác cốt mâu, bản vẽ chế tác cốt tiễn, 5 kim tệ]
Bảo rương hắn nhặt được là rương gỗ, liệu còn có loại bảo rương cao cấp hơn?
Xuyên việt, trò chơi, giống loài xa lạ,... kết hợp những điều này lại, hắn cho rằng nơi mình đang ở đã không phải Địa Cầu nữa rồi.
Tàn nhẫn, hoặc là nói... lãnh khốc.
Đó là... tân thủ bảo hộ kỳ? Một màn chắn trong suốt bao quanh lãnh địa à, nếu tân thủ bảo hộ kỳ kết thúc thì chuyện gì sẽ xảy ra?
[nấm ban trắng]
“Ngao ô!”
Hắn cảm thấy nhức đầu, coi như có thể giám định ra tên cũng không thể biết công dụng của mấy thứ này, biết cũng vô dụng.
Mà nơi đây bảo rương lại đặt khơi khơi trên bãi đá, mặc dù vị trí khuất mắt một chút nhưng không có chút nào che giấu, để khơi khơi liếc mắt là thấy.
Khô lâu không có tình cảm, không có suy nghĩ dư thừa, khi chiến đấu chúng chỉ biết công kích và công kích.
Nhìn t·hi t·hể nát bét, Trần Khiết lạnh cả mình, hắn không ngờ là lũ khô lâu lại khủng bố đến vậy.
Đã có thòng lọng, vậy chẳng phải cũng có thể...
Chả lẽ phải chính mình mở?
Giờ hắn có tự tin, coi như đến mấy con sói hắn cũng có thể đem chúng đâm thành thịt nát.
Tiếc rằng đã muộn, lũ khô lâu lại giơ cao đầu mâu đâm xuống, trong tiếng kêu thảm thiết của đối phương lại rút mâu ra, đâm xuống, rút ra.
Trước đó hắn đã dùng [chế tác] để làm cuốc đá, rìu đá, mâu gỗ các loại, những thứ này tuy nguyên lý đơn giản nhưng nếu làm thủ công thì rất mắc công, tốn thời gian.
Trên sân, dã lang đã phóng tới trước người một con khô lâu, há miệng ra cắn, đột nhiên con khô lâu vốn chậm chạp bỗng hành động nhanh chóng, cầm mâu gỗ để ngang trước người.
“Chưa từng nghe mấy cái tên này bao giờ.”
Chẳng biết là do mâu gỗ quá cùn hay khô lâu khí lực quá yếu, hoặc do cả hai, dã lang chịu không c·hết ngay, nó gào lên đau đớn, nhả đối phương ra quay đầu chạy trốn.
Lúc này, lũ khô lâu đem mấy bó gỗ cùng cỏ tranh về, hắn kêu chúng dừng lại, bắt đầu chỉ huy chúng chế tác một đồ vật.
Xác sói dưới chân bỗng biến mất, mà trong ba lô hắn nhiều hơn mấy thứ.
Nếu tiếp tục đi tiếp sẽ mất rất nhiều thời gian, mà trên đường một mực không tìm thấy dấu vết con mồi nào.
[thuộc da: da thú 2, nhựa cây 1]
Thế là đã có v·ũ k·hí cùng đồ phòng ngự, lại nghĩ ngơi nửa giờ, ăn uống, chuẩn bị đầy đủ, hắn tiếp tục lên đường.
Sau đó hắn tới gần t·hi t·hể dã lang, một dòng thông báo hiện lên.
Chỉ khoảng hai giây sau con sói liền im bặt, nhưng bọn khô lâu vẫn tiếp tục đâm.
Vừa bước ra khỏi lãnh địa, Trần Khiết cảm giác như đi xuyên qua một màn nước mỏng, cả người một trận mát mẻ.
Làm một người đứng xem, hắn không biết nên đánh giá sao cảnh này.
Cho đến khi Trần Khiết nhìn không nổi nữa, hô to dừng lại, chúng mới chịu dừng, mà dã lang đã b·ị đ·âm thành đống thịt nát, c·hết thấu.
Từ đầu đến cuối hắn không hề ra bất cứ mệnh lệnh nào, có thể lũ khô lâu lại biết tự chủ phòng vệ, tự chủ t·ấn c·ông, mà lại là không c·hết không thôi.
“Hy vọng chúng mày thức thời một chút, sớm tìm tới tao tao siêu sinh cho, hắc hắc hắc...”
Tiến vào khu rừng, hắn để đám khô lâu vây quanh mình thành một vòng, chậm rãi tiến tới, tuy chậm mà chắc ăn.
Hắn lấy một sợi dây gai ra, chợt nãy ra một ý, gút nó thành một cái thòng lọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nửa giờ sau, đồ vật hoàn thành, Trần Khiết đắc ý đem nó thu vào ba lô.
Cạch!
Ngay lúc này, những con khô lâu khác cũng hành động.
Nơi đây là một thế giới khác, hoàn toàn xa lạ, đồng nghĩa với nguy hiểm không biết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó hắn lại lấy mấy tấm da thú ra xem xét, da thú mặc dù dày, nhưng hắn lo rằng nó không đủ bền, liền đem 4 tấm da thú chế tác thành 2 tấm thuộc da.
Dọa đến Trần Khiết một mực ngó trái ngó phải dè chừng.
Nhìn thì có vẻ mỗi con khô lâu đơn đấu cũng đánh không lại một con sói, nhưng chúng lại hiểu được dùng v·ũ k·hí đón đỡ, biết phối hợp, biết lấy nhiều đánh ít.
Hắn cũng không nói là vì hắn không biết dùng ném đá tác ah.
Đi được một đoạn, Trần Khiết mấy lần gặp được nấm dại cùng trái cây dại, nhưng hắn không nhận ra bất kì loại nào trong số đó, hắn thử hái bỏ vào trong ba lô, phát hiện ba lô vật phẩm có thể giám định ra tên của chúng.
Tuy nhiên dù kẻ địch đ·ã c·hết thấu, chúng vẫn tiếp tục công kích, đến nỗi t·hi t·hể nát bét.
Dọc đường còn thấy mấy loại động vật nhỏ, chúng tốc độ rất nhanh, vừa có gió thổi cỏ lay liền sẽ biến mất, khô lâu đến cái bóng đều không bắt kịp.
Lòng chợt hồi hộp một chút, Trần Khiết lập tức lại gần.
Đó là một cái rương bằng gỗ cũ kỹ, dài cỡ một mét, không có hoa văn hay ổ khóa, nhưng lại tỏa ra một vẻ thần bí khó tả.
Hắn tới gần nếm thử, quả nhiên cái rương mở ra dễ dàng.
Vậy nếu đi hướng ngược lại, có phải hay không sẽ dễ bắt gặp con mồi hơn?
Nếu ai đó bảo Trần Khiết giấu một cái bảo rương đi, hắn cho dù không thiết đặt cạm bẫy hay sắp xếp thủ vệ thì ít nhất cũng sẽ giấu kín một chút, ví như giấu ở giữa rừng, màu sắc của rương gỗ sẽ hòa cùng màu cây cối, đảm bảo khó mà phát hiện.
Về tới lãnh địa, hết thảy vẫn như cũ, hắn ra lệnh khô lâu ra ngoài kiếm thêm vật liệu, mình thì nổi lửa nướng thịt, một bên suy tư nên chế tạo cái gì.
Lúc mở từ trong rương ra, bản vẽ là thực thể, làm bằng da thú, nhưng khi hắn đặt hai tấm bản vẽ vào khung chế tác, chúng lập tức hư hóa rồi biến mất, đồng thời khung chế tác cũng ghi nhận hai công thức chế đồ mới.
Để một con khô lâu tiến lên mở ra, lại phát hiện không mở được, như thể có lực lượng thần bí gì đè cái rương lại vậy.
Thấy đối phương không có vẻ gì là có đồng bọn, hắn cũng yên tâm lại.
So với việc có một v·ũ k·hí tầm xa, có lẽ một cái thòng lọng sẽ càng hữu hiệu.
Ngoài ra, còn có mùi nghèo túng, cùng với khả nghi nữa, hắn nói thầm.
[cốt mâu: vật liệu gỗ 2, xương thú 2, dây gai 1]
Vậy thì quay lại đi.
Nghĩ như vậy, hắn liền lên đường quay về lãnh địa, dù sao cũng cùng một đường, trở về lãnh địa nghỉ ngơi một lát cũng không tệ.
Nghe nói c·h·ó sói đi săn theo bầy, chẳng lẽ...
Nhìn ngang nhìn ngửa lại chẳng phát hiện con sói nào khác, mà bên kia, dã lang cúi người gầm gừ, chợt lao lên t·ấn c·ông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thu thập xong hắn lại tiếp tục lên đường.
Hắn thầm nghĩ hay đây là ý đồ của trò chơi, cố ý để người chơi phát hiện sự tồn tại của bảo rương?
Ngẫm lại, nếu có thể bắt gặp dã lang ở chỗ này, có nghĩa nơi đây có thể là khu vực săn mồi của đàn sói, động vật ăn cỏ tất nhiên sẽ không chạy về hướng này.
Chợt một bóng đen lớn phóng ra từ bụi cây, dọa cho hắn giật mình.
Trần Khiết vội điều chỉnh tâm tình của mình, lần này ra ngoài thăm dò chẳng khác nào một lần đánh cược, mà tiền cược chính là mạng của hắn, hắn cần tập trung đối đãi tình hình trước mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
C·h·ó sói cắn trúng thân mâu, khô lâu mặc dù ngăn lại đối phương nhưng bởi vì lực lượng sai biệt bị đẩy lùi về phía sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
[cốt tiễn*10: vật liệu gỗ 5, xương thú 2]
Tuy nói dã lang cấp bậc là 1 giai, cao hơn khô lâu, thế nhưng hắn có là 10 con khô lâu có v·ũ k·hí, lại còn được buff, hắn không tin mình đánh không lại một con sói.
Quan trọng hơn là cách chúng nó g·iết kẻ địch.
Chương 2: lần đầu thăm dò
...
[quả tử đằng]
[dã lang (1 giai)]
Vậy ra đây là bảo rương lãnh chúa trò chơi giấu sao, chỉ có lãnh chúa có thể mở, mà lại bảo rương giấu ở đây là nghiêm túc sao?
Có một điều có thể xác định, những loại thực vật cùng nấm này đều không phải thực vật trên Địa Cầu, khi nhận ra điều này hắn còn cố ý giám định thêm những loại hoa cỏ khác trong rừng, kết quả phần lớn đều là những cái tên lạ hoắc chưa nghe bao giờ.
[nấm dạ dày xanh]
Nhận ra đối phương là thứ gì, hắn cau mày.
Chờ đã, những việc này để sau suy nghĩ, mình cần tiếp tục thăm dò, Trần Khiết nghĩ thế, tiếp tục rời đi.
Lúc này, trong đầu hắn bỗng nảy ra ý tưởng, nếu hắn chế tác đồ vật mà không dùng bản vẽ thì sao?
[có hay không tiến hành phân giải t·hi t·hể?]
Sớm mặc niệm cho những ai phải đánh với lũ này, Trần Khiết thầm nghĩ.
Thế nhưng nếu đồ vật đơn giản một chút, dễ làm một chút, không yêu cầu công cụ quá nhiều,... Vậy hẳn có thể thử?
[phân giải thành công, thu được thịt sói 50, xương thú 10, da thú 5]
Hắn lấy 2 tấm thuộc da dùng dây gai buộc lại với nhau, rất nhanh một cái giáp da giản dị ra đời.
Đã có quyết định, hắn cũng không nấn ná lâu, lập tức dẫn binh đi về đường cũ.
Chỉ thấy chúng không ngay lập tức đánh về phía con sói mà bao bọc xung quanh nó, chờ vòng vây thành hình, chúng đồng loạt giơ mâu lên đâm tới.
Một đường hữu kinh vô hiểm, lúc đi qua một tảng đá lớn, Trần Khiết đang muốn dừng lại nghỉ ngơi bỗng phát hiện đằng sau tảng đá có một chiếc rương lớn.
Tuyệt! Lại thêm 2 cái bản vẽ không dùng được.
Đi thêm một đoạn nữa, con đường phía trước càng ngày càng khó đi, thấy thế hắn dừng lại.
Bắt đầu từ chỗ tảng đá lớn, đường dần trở nên gồ ghề khó đi, nhờ có khô lâu đi trước dùng công cụ mở đường, hắn khó khăn cất bước đuổi theo.
Giữa núi rừng hoang vắng ai lại thả cái rương chỗ này?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.