0
Một loạt quay cuồng qua đi Hoàng cũng phát hiện mình đã được truyền tống đến thế giới mới.
Ngay sau khi chân chạm đất Hoàng chợt cảm thấy một cảm giác trầm trọng cùng suy yếu kéo đến.
Cùng lúc này hệ thống thông báo cũng đến đúng lúc.
[Phát hiện trọng lực bất thường gây nguy hiểm đến lãnh chúa hệ thống tiến hành biện pháp bảo hộ]
Hoàng lúc này cũng cảm nhận được cảm giác trầm trọng kia giảm bớt rất nhiều nhưng cảm giác suy yếu kia vẫn còn.
[Trọng lực hiện tại là 10 lần tiêu chuẩn, tất cả các hạng thuộc tính sẽ giảm đi 10 lần, tất cả tu vi sẽ bị khóa lại cho đến khi lãnh chúa triệt để thích ứng với điều kiện trọng lực này]
Hóa ra biện pháp bảo hộ của hệ thống là thay vì để trọng lực cường ép lên thân Hoàng thì lại giảm thuộc tính thân thể xuống để đổi lấy thời gian thích ứng.
[Lãnh chúa đã đến thế giới mới, kích hoạt nhiệm vụ tân thế giới ‘Tìm lơi đặt chân’ ]
[Nội dung nhiệm vụ: bằng bản lĩnh tự thân chiếm lĩnh lấy một vùng lãnh thổ làm nơi đặt chân đầu tiên trên thế giới mới.
Trong thời gian thực hiện nhiệm vụ lãnh chúa không thể sử dụng tất cả vật phẩm, không thể triệu hoán binh chủng dân cư cùng anh hùng, không thể sử dụng hệ thống kiến trúc
Theo từng giai đoạn chiếm lĩnh lãnh thổ mà hệ thống sẽ giải phóng một phần phúc lợi cho lãnh chúa.]
Hoàng sau khi nhận được thông báo nhiệm vụ thì triệt để chết chân tại chỗ.
Với tình hình hiện tại không thể sử dụng tất cả trợ giúp chỉ có thể bắt đầu bằng hai bàn tay trắng lại còn bị giảm thuộc tính có thể nói là không thể khó khăn hơn nữa.
Với Đại thiên thế giới đầy dẫy cường giả như này thì sức mạnh của Hoàng miễn cưỡng sánh ngang với người thường mà thôi.
Sức mạnh nhỏ yếu như vậy muốn tự mình chiếm lĩnh lấy một lãnh địa có thể nói là còn khó hơn lên trời, đây là độ khó cấp địa ngục trong truyền thuyết sao.
Điều đầu tiên hắn cần phải làm hiện tại đó chính là phải tìm một nơi dừng chân để ổn định lại cuộc sống rồi mới có thời gian luyện tập thích ứng điều kiện trọng lực hồi phục thực lực.
Quan sát một lượt điều kiện hoàn cảnh xung quanh phát hiện mình đang đứng trên một khu rừng thưa trên một vùng núi thấp.
Với một địa hình như vậy rất có thể quanh đây sẽ có dã thú ẩn hiện, với tình trạng thân thể hiện tại nếu gặp phải dã thú thì chỉ có chết.
Hoàng nhanh chóng vận dụng kinh nghiệm sinh tồn ít ỏi của mình mà tìm đường.
Có thể là nữ thần may mắn chiếu cố đến hắn, không mất bao lâu thời gian hắn đã tìm thấy một con đường mòn nhỏ.
Men theo con đường mòn đó Hoàng một đường tiến lên, đi được mấy giờ đồng hồ thì thấy phía trước có một ngôi làng nhỏ.
Hoàng vui vẻ tiến về phía ngôi làng nọ, chỉ cần có làng là có người mà có người có nghĩa là đã an toàn không lo dã thú tấn công nữa.
Tiến vào đến cổng làng thì hắn bị một ông lão chặn lại, Hoàng thấy vậy vội vàng tiến lên nói với lão già:
“Ta là người nơi khác đến bị lạc đường, có thể xin ở lại vài hôm được không, ông yên tâm đi ta vóc người rất khỏe nếu có thể giúp gì được ta sẽ giúp quyết không ở không đâu”
Lão già đối diện nghe thấy Hoàng nói vậy thì một mặt mờ mịt:
“#^%^&*!#%^%$$@”
Thấy lão già nói bằng một thứ ngôn ngữ mà bản thân không hiểu Hoàng biết mọi chuyện không xong rồi.
Thử thách đầu tiên đến với hắn không phải thử thách về sức mạnh hay gì khác mà chính là sự bất đồng về ngôn ngữ này.
Không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ thông thường Hoàng liền quyết định dùng đến ngôn ngữ cơ thể.
Mất một lúc lâu ú ớ khoa tay múa chân cả hai mới có thể cơ bản hiểu được ý tứ của nhau.
Và thế là sau đó Hoàng đã có một chỗ dừng chân mặc dù chỉ là một nhà kho nhỏ kế bên nhà lão già nhưng thế là quá đủ cho sự khởi đầu khó khăn rồi.
Thế là sau một ngày mệt mỏi tìm đường cùng với khổ tâm điều binh vượt ải thì Hoàng cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi.
Bên trong căn phòng kho nhỏ được trải cỏ khô trong góc Hoàng nằm đó ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Đã lâu lắm rồi hắn mới được ngủ ngon như vậy có lẽ là từ lúc bắt đầu thí luyện lãnh chúa đến giờ. Hôm nay hắn đã mơ, trong giấc mơ hắn nhìn thấy ba mẹ, nhìn thấy người thân.
....
Sáng hôm sau Hoàng bị âm thanh bên ngoài đánh thức giật mình tỉnh dậy.
Tia sánh chói lòa chiếu vào mặt đưa hắn trở lại với thực tại, có lẽ từ nay về sau người thân cùng với quê hương sẽ chỉ có thể tồn tại trong kí ức của hắn mà thôi.
Bước ra bên ngoài Hoàng thấy ông lão bên trong sân nhà đang hì hục chặt củi thì tiến lại gần muốn giúp ông ta.
Một bên vừa bổ củi vừa đưa mắt quan sát lấy ngôi làng nhỏ này, đây chỉ là một ngôi làng nhỏ chỉ vài chục lóc nhà nằm trên một ngọn đồi nhỏ.
Hiện giờ trời đã sánh tỏ bên trong làng lúc này chỉ còn lại người già phụ nữ cùng trẻ em còn lại thanh niên trai tráng đã ra ngoài hết cả rồi.
Phía đối diện ông lão kia quan sát lấy chàng trai trước mặt này, lão năm nay đã sống đến cái tuổi gần đất xa trời này rồi nhưng cũng là lần đầu tiên thấy một người như Hoàng.
Không chỉ bởi vì hắn không biết ngôn ngữ của bọn họ mà còn bởi vì trang phục hắn mặc cùng cách ứng sử của hắn.
Nhìn thứ trang phục kì lạ kia tuy chưa thấy bao giờ nhưng trông nó có vẻ như rất sạch sẽ khắc hắn với những người lam lũ như họ, chắc hẳn chàng trại này phải có thân phận cao quý có lẽ là một quý tộc.
Nhưng khác hẳn với những tên quý tộc mà ông từng gặp trước kia thì chàng trai này tử tế hơn rất nhiều.
Ngôi làng này trước kia cũng đã từng có những quý tộc ghé thăm qua nơi này nhưng những tên đó rất hống hách chứ không tử tế như Hoàng.
...
Sau khi trợ giúp ông lão chặt củi cùng với một số công việc trong nhà thì Hoàng bắt đầu đi dạo quanh làng làm quen với mọi người.
Có lẽ ông lão kia đã nói với mọi người trong làng về sự tồn tại của Hoàng nên mọi người cùng không lấy làm bất ngờ với sự xuất hiện của hắn.
Hoàng ghé thăm từng gia đình trong làng làm quen với tất cả mọi người mà hắn nhìn thấy.
Ngoài chào hỏi làm quen với mọi người thì hắn còn trợ giúp tất cả những việc mà mình có thể giúp làm mọi người rất có thiện cảm với chàng trai trẻ mới đến này.
Trong quá trình này Hoàng cũng tranh thủ bập bẹ học ngôn ngữ mới từ những người trong làng.
Trải qua quá trình tiếp xúc với mọi người trong làng tuy có dào cản ngôn ngữ nhưng Hoàng cũng đã cơ bản nắm được tình hình của ngôi làng nhỏ này.
Đây là một ngôi làng nhỏ sinh sống chu yếu bằng nghề thợ săn, hầu hết các trai tráng trong làng đều đi săn từ sáng sớm đến tận chiều tối mới trở về.
Hắn cũng trông thấy một số phụ nữ trong làng có trồng một số cây trồng nhưng diện tích trống rất nhỏ chỉ đủ để bổ sung cho bữa ăn mà thôi.
Hoàng quyết định sẽ ở lại trong ngôi làng này một thời gian ít nhất là cho đến trước khi mình thành thạo thứ ngôn ngữ của thế giới này.
Ngay buổi trưa ngày hôm ấy Hoàng bắt tay vào công việc dựng lấy một gian nhàn nhỏ bằng một số vật liệu tìm được trong rừng.
Một số người trong làng thấy hắn đang dựng nhà thì cũng tiến đến giúp đỡ, Hoàng cũng không ngần ngại để cho họ giúp, làm việc cùng nhau sẽ làm cho hắn cùng dân làng gần gũi nhau hơn.
Đến tận khi trời đã gần về tối thì căn nhà nhỏ đơn giản của hắn cũng cơ bản thành hình.
Khi trời tối thì từ phía sâu trong rừng đội thợ săn sau một ngày trong rừng cũng đã trở về.