Thời gian thấm thoát trôi qua, Hoàng đã ở trong đội thợ săn được một tháng rồi.
Từ ban đầu chỉ đi theo mọi người học hỏi kinh nghiệm thì hiện tại hắn đã có thể làm chủ lực của cả đội cùng với bọn họ chiến đấu với những con thú to lớn.
Trong một tháng này thực lực của hắn đã phục hồi rất nhiều, mọi người trong đội thợ săn đều bất ngờ trước sự tiến bộ về thực lực của hắn.
Lúc đầu khi mới gia nhập vào đội thợ săn hắn chỉ là một tên nhóc miễn cưỡng đạt yêu cầu nhưng hiện tại trong đội hầu như đã không có ai là đối thủ của hắn.
Cũng bởi vì thực lực mạnh mẽ của mình Hoàng không bỏ lỡ cơ hội mà ngay lập tức lấy ra pháp môn luyện thể cơ sở của mình dạy cho bọn họ mong muốn tăng lên thực lực cho những người này.
Ban đầu mấy người cũng hơi có nghi ngờ nhưng nghĩ đến sự tiến bộ của Hoàng tất cả cũng bắt đầu nghe theo hắn thử luyện tập.
Hoàng nhìn thấy bọn họ biểu hiện như vậy cũng chỉ cười nhạt chỉ cần bọn họ chịu luyện là được sau này hiệu quả thấy rõ bọn họ sẽ biết ơn mình còn hiện tại hắn lại rất vui vì hiện tại đã có người luyện tập cùng mình.
Cũng trong thời gian này ở trong rừng Hoàng cũng đã tìm được khá nhiều loại thực vật có ích.
Những loại cây này có rất nhiều loại trước kia những người dân ở đây trước kia cũng đã biết đến và sử dụng những bọn họ lại không biết cách nhân giống chúng nên chỉ có thể mạo hiểm vài rừng hái.
Hoàng sau nhiều lần thử gây giống cũng biết đây là những loại cây không rễ sống, phải mất một thời gian quan sát cùng thử nghiệm hắn mới có thể tìm ra phương pháp nhân giống của những loại cây này.
Dân làng nhìn thấy những thực vật này sống tươi tốt trong vườn nhà của Hoàng liền rất vui mừng.
Hoàng nhìn nụ cười của bọn họ hắn thấy cũng vui lây, thế là sau đó hắn rất vui vẻ chỉ dạy phương pháp nhân giống cùng chắm sóc cây giống cho bọn họ.
Trong những loại thực vật này không thiếu những loại thảo dược mà bọn họ dùng để làm thuốc.
Theo thời gian dần trôi qua địa vị của Hoàng trong ngôi làng này ngày một tăng lên.
Hoàng càng ngày càng vững tin khả năng mình sẽ trở thành thủ lĩnh chính thức của ngôi làng này.
Thế nhưng có vẻ như người tính vẫn không bằng trời tính, khi hắn đang rất đắc ý dàn xếp kế hoạch phát triển cho ngôi làng thì biến cố ập đến.
...
Sáng sớm ngày hôm đó ngôi làng đón tiếp những vị khách không mời mà đến.
Bọn họ là một nhòm binh sĩ mặc giáp màu đen khoảng 50 người được dẫn dắt bởi một tên tướng quân trông rất phách nối.
Trưởng thôn thấy sự xuất hiện của nhóm quân lính này lập tức ra đón.
“Các vị đại nhân, không biết hôm nay đến làng chúng ta là có việc gì vậy, vẫn chưa đến thời gian nộp thuế thường niên mà”
Tên tướng quân kia cười lạnh nhìn trưởng thôn.
“Đê tiện tiểu nhân, hôm nay bọn ta đến cũng không phải là thu thuế”
Trưởng thôn khi biết không phải là thu thuế thì thở phào nhẹ nhõm những khi nghe câu tiếp theo thì lại như chết đứng.
“Ivan nam tước đại nhân muốn tuyển chọn một nhóm tân binh, ngươi đi triệu tập tất cả trai tránh đến đây”
Trưởng thôn như hóa đã chết đứng tại chỗ, nếu như chỉ là đến thu thuế thì cũng chỉ là một khoản nhỏ lương thực tuy sẽ ảnh hưởng đến ngôi làng nhưng không phải là quá lớn nhưng mộ binh thì lại khác.
Mỗi một lần một binh đều là một thảm họa đối với những ngôi làng nhỏ như bọn hắn, mỗi lần như thế trai tráng trong làng hầu như sẽ bị vét sạch.
Một ngôi làng thiếu trai tráng hầu như rất khó chống đỡ trong một thế giới tàn khốc thế này.
Mỗi lần như vậy thì dân số trong làng đều sẽ suy giảm nghiêm trọng.
Nhưng dù là vậy thì bọn họ cũng không có khả năng chống lại lệnh một binh của giới quý tộc.
Một khi chống lại thì những binh sĩ kia sẽ không do dự tiến hành một cuộc đồ sắt để răn đe các làng khác.
Những binh sĩ đi theo tên tướng lĩnh kia cũng không phải giống như những binh sĩ được chiêu mộ từ các ngôi làng như bọn họ mà là những thân binh được giới quý tộc nuôi dưỡng và đào tạo.
Những binh sĩ được chiêu mộ từ những ngôi làng nhỏ như bọn họ phần lớn chỉ có tác dụng làm pháo hôi trên chiến trường tỉ lệ sống sót rất thấp.
Những tên lính lùng sục khắp ngôi làng kéo tất cả trai tránh đến trung tâm làng bắt đầu xem xét và Hoàng cùng nằm trong số đó.
Hoàng đã ở đây được một thời gian, hắn cũng đã biết ngôi làng này là một làng nhỏ phụ thuộc vào lãnh địa của một tên nam tước và vị trí của bọn họ cũng nằm ở gần biên giới hai nước nên chiến tranh là điều sảy ra thường xuyên.
Cứ cách một thời gian thì các quý tộc ở biên cảnh sẽ phái binh đến những ngôi làng nhỏ thế này để mộ binh.
Mỗi lần như vậy thông thường chúng chỉ để lại một vài trai tráng để chắc chắn rằng những ngôi làng tiếp tục tồn tại còn lại hầu hết mọi người đều sẽ không thoát khỏi.
Và lần này cũng không phải ngoại lệ, trai tráng trong làng hầu hết đều bị chọn đi chỉ giữ lại vài người có chút tuổi ở lại làng.
Thật không may cho Hoàng khi mà lần này hắn cũng bị chọn vào nhóm phải nhập ngũ.
Nếu như là trước kia còn ở cố hương thì việc nhập ngũ để bảo vệ Tổ quốc hắn sẽ không do dự tham gia vì đó là nghĩa vụ cũng như vinh dự của mỗi con dân nước Việt.
Nhưng ở đây thì lại khác vì lần này hắn phải nhập ngũ chiến đấu cho một tên quý tộc ất ơ nào đó và lại còn phải bị xung làm pháo hôi trên chiến trường.
Nhưng dù muốn dù không thì hắn cũng không thể làm trái lại lệnh bắt lính vì hiện giờ trước mặt hắn là một đội lính tinh nhuệ đang nhìn chằm chằm.
Hoàng có thể cảm nhận được trên người những tên đó khí tức của năng lượng siêu phàm.
Bởi vì chưa hồi phục được tu vi nên hắn cũng không biết cụ thể bọn chúng tu luyện loại lực lượng nào hay cảnh giới cụ thể của chúng nên lý trí nói cho hắn biết bây giờ chưa phải lúc phản kháng cũng không thể phản kháng.
Mọi người chỉ kịp thu lấy một vài món đồ dùng cần thiết thì đã bị bọn lính thúc dục lên đường.
Hoàng trước khi đi cũng muốn để lại cho dân làng chút gì nhưng khổ nỗi thời gian quá cấp bách không thể làm gì được.
Hắn chỉ hi vọng với những kiến thức mà mình đã chỉ dậy cho bọn họ trong thời gian qua bọn họ có thể đủ sức tiếp tục sinh tồn và phát triển.
Hơn 20 người bọn họ được cấp cho một chiếc xe ngựa rách nát chen chúc nhau được kéo bởi một con ngựa già chật vật chạy theo tốp lính kia.
Có những đoạn đường dốc cả bọn phải xuống đẩy xe vì sức ngựa không đủ lên dốc.
Trong vòng mấy ngày sau đó bọn họ đi cũng những tên lính đó đi qua rất nhiều những ngôi làng lớn nhỏ khác nhau tiếp tục mộ binh.
Những ngôi làng mà bọn họ đi qua có lớn có nhỏ nhưng có một điểm chung là trình độ phát triển đều rất thấp.
Trong vòng một tuần liên tục đi cùng đoàn mộ binh ban đầu chỉ là vài chục người dần đã hình thành một đội quân hơn 300 người.
Khi thấy quân số ‘chiêu mộ’ được cũng khá đầy đủ thì tên tướng lĩnh kia mới ra hiệu cho cả bọn trở về lãnh địa của tên quý tộc kia.
Điều đáng khinh bỉ nhất đó là suốt mấy ngày qua bọn họ không được cung cấp chút lương thực nào tất cả đều nhờ số lương thực mang từ nhà đi để chống đỡ.
Trên đường hành quân gấp rút lại không được ăn uống đầy đủ khiến cho đến được lãnh địa của quý tộc thì ai lấy đều bơ phờ hết cả.
0